TRỨNG GÀ YÊU TẢNG ĐÁ

"Chúng ta định đi đâu thế?"
Mấy ngày qua, Hạ Đông Noãn không ngừng lôi kéo cô đi khắp nơi, cho dù không nhìn thấy thế giới bên ngoài, cô vẫn có thể cảm giác được ánh mặt trời ấm áp cùng sự bình lặng chưa từng có trong nội tâm. Ở nước ngoài, không ai biết các nàng, không có áp lực của dư luận, không có lời khiển trách về đạo đức, càng không có fan điên cuồng bao vây. Có chính là bàn tay dịu dàng của Hạ Đông Noãn một mực nắm tay mình chưa bao giờ chịu đầu hàng, cùng vô số địa phương các nàng để lại từng dấu chân.
"Đi sẽ biết mà!" Hạ Đông Noãn cười cười, thân thiết nhéo nhéo chóp mũi Y Vận Hàm.
Y Vận Hàm không trả lời, lại bị hành động thân mật tự nhiên của Hạ Đông Noãn làm cho tim đập lệch nhịp. Hành vi đó của Hạ Đông Noãn như một cánh bướm bay tán loạn, muốn bắt giữ phần linh động này để làm cho nàng ngoan ngoãn một chút, lại luôn bất ngờ tốt đẹp đến mức làm người ta muốn rơi nước mắt. Ngày đó, Y Vận Hàm nghĩ đến nhiều nhất chính là niềm hạnh phúc, nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt rồi.
Hạ Đông Noãn đạp xe chở Y Vận Hàm trên con đường ở Hà Lan, cảm thụ được Y Vận Hàm ôm eo mình, dán mặt lên lưng mình, vui vẻ chào hỏi mấy ông bà cụ đang tưới hoa ở sau vườn, lại huýt sáo cười vang với đám trẻ nhỏ. Hai người tựa hồ đồng thời đều quay ngược thời gian trở về thời thơ ấu, hết thảy đều nở rộ hơi thở rực rỡ như ánh dương quang.
Xe đạp lăn qua con đường nhỏ phủ đầy lá cây trong rừng, "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên, tiếng côn trùng rả rích cùng tiếng chim hót hoà vào nhau tấu lên một bản nhạc, Y Vận Hàm chưa bao giờ cảm giác sinh mệnh lại tràn đầy năng lượng như thế, có thể làm cho một người không nhìn thấy gì cũng có thể từ đó đạt được niềm vui sướng cùng thoả mãn. Một đường đạp xe này, giống như có một thứ cảm giác đắm mình vào giữa thiên nhiên.
"Đến rồi! Chúng ta vào đi thôi."
Hạ Đông Noãn bóp phanh xe, đậu xe đạp sát bên đường. Quay đầu lại, nàng giữ chặt tay Y Vận Hàm, nhìn toà giáo đường xưa cũ ở trước mặt. Trên vách tường giáo đường đầy dây thường xuân. Trên mặt tường loang lổ phủ dấu vết năm tháng cùng lịch sử. Khe hở giữa những phiến gạch phiếm xám nâu ló ra cành lá đầy sức sống, một toà giáo đường theo phong cách Gothic thẳng nhập vào mây, khiến người ta cảm giác chạm ngưỡng cửa Thiên Đường.
Hạ Đông Noãn không thể không nói, dù chỉ mới đứng bên ngoài cảm thụ cũng có thể ngửi được bầu không khí an hoà. Nàng không theo đạo Cơ Đốc, cũng không tin tôn giáo nào, nhưng nàng hiểu phần lớn tôn giáo có ý nghĩa giống nhau, hướng nội kiêm tu nội tâm của chính mình, tìm được con đường làm mình vui sướng, không còn theo đuổi thứ dục vọng hư vô mờ mịt cùng sự cưỡng cầu vốn không thuộc về mình.
Tiếng thánh ca truyền từ bên trong ra, lúc gần lúc xa, mang theo thứ lực lượng làm tâm thần an ổn, khiến cho bước chân của Hạ Đông Noãn và Y Vận Hàm cũng trở nên nghiêm túc lạ thường. Chiếc lá thong thả rơi, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh múa một điệu vũ động lòng người, làn gió mềm mại hàm xúc thoảng hương cỏ xanh, thổi qua chóp mũi. Y Vận Hàm đại khái có thể đoán được rốt cục Hạ Đông Noãn đưa mình đến nơi nào.
Hạ Đông Noãn gõ cửa giáo đường, cánh cổng trải qua năm tháng tang thương rung động thật mạnh, bởi vì đang trong giờ làm việc, cho nên không quá nhiều người đến lễ bái, đương nhiên mục đích của Hạ Đông Noãn cũng không phải là tới dự lễ, chỉ là có một người quen cũ của Trần Mặc, hy vọng đến thăm một chút.
Hạ Đông Noãn đi vòng quanh giáo đường kể cho Y Vận Hàm nghe chuyện cũ về toà giáo đường này, còn cả vô số đồ vật mà lịch sử tồn tại còn nhiều tuổi hơn các nàng, cùng hơi thở mang theo phong cách cổ kính xông vào mũi. Phía sau giáo đường có một toà nhà hình tháp, mở cửa để đón du khách ghé thăm. Hạ Đông Noãn nắm tay Y Vận Hàm, nhắc nhở cô bậc thang và chướng ngại vật trước mặt, cùng đi vào sân giáo đường.
"Cô bé, con tới rồi đó à!" Một thanh âm ôn hoà mà lớn tuổi truyền đến từ miệng một người phụ nữ ngồi trên xe lăn ở trước mặt Hạ Đông Noãn, mang theo thứ lực lượng tâm linh tinh thuần gần như tôn giáo, làm cho người ta không có cảm giác đột ngột hay khó chịu.
"Dì chính là dì Hà mà Mặc Mặc đã kể phải không ạ?" Hạ Đông Noãn nhìn người phụ nữ với hai ống quần trống rỗng phía trước, có chút kinh ngạc, bởi vì theo lời Trần Mặc miêu tả thì hẳn phải là một ngự tỷ phi thường xinh đẹp sáng sủa, sao lại trở thành một người phụ nữ hành động không thuận tiện thế này.
"Đúng vậy, chính là dì! Lâu lắm rồi không gặp con bé, nó có khoẻ không?" Người phụ nữ kia ôn hoà hỏi.
"Hiện tại cậu ấy ở trong nước, sống rất tốt ạ."
"Đi theo dì, dì đưa hai đứa đến chỗ này, đó là nơi dì thường đến, cũng là nơi dì tu dưỡng thể xác và tinh thần." Bà bắt đầu đẩy bánh xe lăn, chậm rãi dẫn Hạ Đông Noãn và Y Vận Hàm theo con đường du lãm.
"Mặc Mặc có nói cho hai đứa biết dì là một bà cô già mất đi hai chân không?" Bà đẩy xe, tuỳ ý hỏi, cũng không kiêng kỵ mình tàn tật, mà giống như đang nói chuyện của người khác, bình bình thản thản.
"Không ạ, cậu ấy chỉ nói nếu tụi con gặp dì, sẽ biết thế giới này tốt đẹp nhường nào." Hạ Đông Noãn cười cười, đem nguyên văn lời Trần Mặc nói ra. Y Vận Hàm ở bên cạnh nghe người phụ nữ kia tự miêu tả, trên mặt thoáng hiện lên tia kinh ngạc.
"Mặc Mặc đã liên hệ với dì, dì biết hai đứa sẽ tới, có đặc biệt chuẩn bị một phần lễ vật cho các con, Hạ Đông Noãn và Y Vận Hàm tiểu thư."  .Bà ngoái đầu, nhìn ánh mắt trỗng rỗng của Y Vận Hàm, nghiêm túc nói, còn mang theo ý cười yếu ớt cùng chờ mong.
"Cho con?!" Y Vận Hàm càng thêm nghi hoặc. Nếu tặng cho Hạ Đông Noãn thì còn có lý, nhưng mà mình, vì sao chứ?
"Đúng vậy, đi theo ta." Bà mở một cánh cửa gỗ nho nhỏ, bên trong thực đơn sơ, chỉ có một tấm ván gỗ giường không lớn không nhỏ cùng một cái bàn. Tuy đồ đạc bên trong không dính một hạt bụi, lại vừa nhìn liền biết những thứ này đều có tuổi.
Dì Hà mở ngăn kéo của chiếc bàn lâu năm được làm từ gỗ đỏ, lấy một chiếc hộp nhung ra, rất giống hộp đựng nhẫn: "Đây là thứ dì muốn tặng hai đứa."
Bà thật cẩn thận mở hộp ra, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng lưu luyến, bên trong thế nhưng quả thật là một đôi nhẫn, chẳng qua không giống nhẫn cặp bình thường một lớn một nhỏ, cặp nhẫn này lại kích thước không quá chênh lệch, là một cặp nhẫn có thể ghép lại, tinh xảo mà mỹ lệ. Từ trên nắp hộp có thể nhìn ra niên kỷ của đôi nhẫn này chỉ sợ có phần lâu đời, nhưng lại sáng lấp lánh, giống như có ngừoi thường xuyên tỉ mỉ chăm sóc.
"Đây..." Hạ Đông Noãn nhìn thứ quý báu đó, liền muốn từ chối: "Quá quý giá rồi!"
"Hai đứa bằng lòng nghe dì kể một câu chuyện cũ trước không?" Tầm mắt của bà cũng chưa rời khỏi cặp nhẫn, lâm vào hồi ức thời gian.
"Dạ được."
Bà nhìn cặp nhẫn trong tay, không lập tức bắt đầu kể chuyện cũ, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, một lát sau mới mở miệng.
"Dì cũng từng giống hai đứa, thích một người con gái, một cô gái cùng mình sớm chiều ở chung. Có lẽ khi còn trẻ hết sức lông bông, dì không giữ được miệng đi tỏ tình, sau đó không ngờ cô ấy cũng thích dì, thậm chí thích dì còn nhiều hơn dì thích cô ấy. Cho nên hai chúng ta liền danh chính ngôn thuận ở bên nhau, hứa hẹn sẽ cùng bên nhau suốt đời." Trên mặt bà tràn đầy hơi thở hạnh phúc.
Chẳng qua, Hạ Đông Noãn và Y Vận Hàm biết đây chỉ sợ không phải câu chuyện cổ tích với cái kết đẹp, nhìn hai ống quần trống rỗng lạnh lẽo của bà cũng biết đoạn tình cảm đó chỉ sợ đã phải trải qua vô số cơn ác mộng không muốn ai biết.
Bà nói tiếp: "Chẳng qua, muốn có được suốt đời suốt kiếp thì cần phải tu hành, đâu phải chỉ tuỳ tiện liền có được hạnh phúc. Dì gặp tai nạn xe, hai chân đều bị cắt, quả thật như bị mất đi tính mệnh, không tìm thấy ý nghĩa để sống, đã tìm đến cái chết vô số lần, thẳng đến ngay cả cô ấy cũng tuyệt vọng với dì. Có một ngày hai chúng ta cãi nhau, dì làm loạn lên đòi tự sát, uống nửa lọ thuốc ngủ. Cô ấy như phát điên, thế nhưng lại theo dì cầm nửa lọ thuốc ngủ còn lại uống toàn bộ. Lúc ấy dì bị doạ choáng váng, muốn gọi xe cứu thương cứu cô ấy, nhưng thần trí của hai người đã bắt đầu mơ hồ không rõ, căn bản ngay cả khí lực nhấc tay cũng không có. Đợi đến khi dì tỉnh lại mới phát hiện, dì - một người cứ nghĩ cuộc đời vô nghĩa lại sống sót, mà cô ấy lại bởi vì uống thuốc quá liều, tình trạng nguy kịch, cứu trễ nên cứ thế chết đi."
Trên mặt bà hiện lên nỗi bi ai cùng hối hận, lại chỉ không có tuyệt vọng: "Sau đó, hai đứa liền thấy dì ở đây, dì cứ thế sống đến hiện tại, có công việc của mình, cũng không tiếp tục trăn trở về cuộc sống mà mình đã đánh mất nữa. Tuy nhớ cô ấy, nhưng cũng không vì bất cứ chuyện gì mà hoài phí bản thân mình."
"Dì Hà." Bàn tay Y Vận Hàm siết chặt, mở miệng, lại không biết mình rốt cuộc muốn nói gì. Muốn an ủi, lại không đủ từ ngữ, giống như bị những lời đơn giản đó nặng nề đánh sâu vào lòng.
"Muốn hỏi dì đã làm thế nào phải không?! Kỳ thật, không phức tạp như con tưởng đâu, nếu con biết mình đến tột cùng là ai thì sẽ không rối rắm như vậy. Ngay cả dì cũng không biết con người chân thật của mình trước kia thế nào. Con có hai chân phải không? Không có chân, chẳng lẽ con không còn là con? Con thống khổ lại tuyệt vọng? Không có những thứ cảm xúc này, chẳng nhẽ con cũng không phải chính mình? Mà cô ấy lại dùng sinh mệnh của mình để dạy cho dì, chỉ còn sống mới có cơ hội bắt đầu lại, nhưng chờ đến khi dì hiểu được, người mình yêu nhất đã không ở bên cạnh. Chiếc nhẫn đã chuẩn bị cho cô ấy cũng rốt cuộc không trao vào tay người được. Nhưng dì vẫn giữ nó, bởi vì hiện tại dì đã hiểu, tất cả mọi thứ hình thức, mọi tình yêu cũng không phải là để thể hiện cho người khác xem. Cũng giống như lòng hiếu thuận, không phải là để cho người khác khen, mà là để con có thể nhìn thấy ba mẹ tươi cười, thật lòng cảm thấy việc mình làm đáng giá. Đây mới là yêu. Hai đứa......có hiểu không?"
Hạ Đông Noãn và Y Vận Hàm kinh ngạc ngẩn người đứng đó, những lời thật lòng cùng vấn đề mộc mạc đơn sơ này, lại có tác dụng làm chấn kinh lòng người, khiến hai nàng không phản ứng kịp, đều bị mấy câu hỏi này đánh vào tự hỏi thật sâu. Có bao nhiêu người mang theo mục đích vì một tình yêu để người đời chứng kiến, mà vì thế đau khổ chuốc lấy phần lớn đến từ phản ứng của đối phương.
Nếu, tôi yêu bạn, và bạn yêu tôi biến thành hai chuyện hoàn toàn bất đồng, như vậy có thể nào tình yêu cũng sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều lắm, cũng sẽ thiếu đi rất nhiều phiền não.
"Thật ra hai đứa còn trẻ, nhưng lại có được lẫn nhau, đó là đã có được lợi thế lớn nhất rồi, chỉ cần biết quý trọng, các con sẽ hiểu những điều dì nói. Cặp nhẫn này tặng hai đứa, hồi ức của dì và cô ấy đã khắc vào trái tim dì, không ai có thể mang đi, cho nên dù cặp nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt, dì cũng muốn tặng cho người hữu duyên, đem tình yêu của chúng ta truyền bá ra. Dì vốn muốn tặng cho Mặc Mặc, nhưng lúc đó con bé cực kỳ bài xích với chuyện tình cảm, nhưng hiện tại các con càng cần nó hơn con bé." Bà kéo tay Hạ Đông Noãn, trịnh trọng đặt vào tay nàng: "Cầm lấy, khi nào con cảm thấy thích hợp, cũng có thể kiên định cả đời thì hãy đeo nhẫn cho người con yêu."
"Con sẽ!" Hạ Đông Noãn chưa bao giờ trân trọng như thế đáp ứng.
"Cám ơn dì!" Mà những lời này Y Vận Hàm lại phát ra từ phế phủ, thốt ra từ đáy lòng.
Ngày đó sau khi đôi mắt mất đi ánh sáng, Y Vận Hàm cảm thấy mình thật giống như rơi vào một vực sâu không đáy. Tâm tình vốn tràn đầy tự tin toàn bộ trở thành tự ti, không dám gặp người, không thể nghe người khác thảo luận bất cứ đề tài gì về việc "nhìn", đã phải dùng bao nhiêu thời gian mới chấp nhận mình là một người mù, một kẻ mù triệt để.
Cứ tưởng mình đã đủ bình tĩnh, lại vì Hạ Đông Noãn một lần nữa xuất hiện mà lập tức liền tự ti tới cực điểm. Ai cũng không muốn để người mình yêu nhìn thấy một mặt kém cỏi của mình. Nhưng bởi vì những lời dì Hà nói, tuy rằng cô còn không hiểu, tuy còn có rất nhiều vấn đề không có được câu trả lời, nhưng trái tim đã bị mở ra một lỗ hổng, bắt đầu cảm thấy mình cũng không phải thật sự không còn cơ hội. Nguyên tắc mà bản thân từng chấp nhất tựa hồ có thể buông ra nhìn xem. Đây là một sự khởi đầu tốt đẹp, Y Vận Hàm thậm chí có thể thấy một hy vọng khác, một niềm hy vọng mà mặc kệ có thể khôi phục thị lực không, cũng đều tràn ngập ánh mặt trời.
"Phải biết trân trọng nhé, hai đứa." Bà mỉm cười, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn ở dưới ánh mặt trời bỗng nhiên trở nên sinh động mê người, giống như biến trở về cô gái đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của tình yêu.
Lần này Hạ Đông Noãn không chối từ, bởi vì ý nghĩa của cặp nhẫn này đã vượt xa bản thân cùng câu chuyện xưa đó. Nàng đột nhiên rất muốn khiến nó chứng kiến tình yêu của mình và Y Vận Hàm. May mắn, hai nàng còn ở bên nhau, may mắn là mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, các nàng không có tiếc nuối vĩnh viễn.
Đứng trên toà nhà hình tháp cao năm mươi mấy thước ở phía Tây giáo đường, Hạ Đông Noãn vòng tay ôm Y Vận Hàm, từ cửa sổ ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Amsterdam. Gió lẳng lặng thổi qua trán hai người, cuồn cuộn cuốn lên mái tóc dài, dây dưa cùng một chỗ, thật giống như đường số mệnh của hai người, không tìm thấy ngọn nguồn, cũng không tìm được điểm kết thúc.
Lời của dì Hà còn quanh quẩn bên tai, câu chuyện bà kể vẫn còn ảnh hưởng đầu óc hai người, ngón tay ngọt ngào đan xen, chưa bao giờ có nỗi xúc động muốn nâng niu trân trọng như vậy, giống như dùng cách nào cũng không thể kể rõ tình cảm tràn đầy trong lòng.
"Hàm, chúng ta trân trọng lẫn nhau được không, em......thật sự rất yêu chị. Dù chị biến thành bộ dáng gì đi nữa, mặc kệ sau này chúng ta có xa cách hai nơi, tình yêu, cho tới giờ cũng chưa bao giờ ngừng lại, chị tin em chứ?"
Hạ Đông Noãn nhẹ nhàng thổ lộ tiếng lòng bên tai Y Vận Hàm, có lẽ là câu chuyện xưa kia làm cho nàng sợ hãi một ngày nào đó sẽ ngoài ý muốn phải rời xa nhau, có lẽ hai năm xa cách rồi có được tình cảm làm cho nàng không kiềm được muốn nói cho người con gái này biết mình yêu người đó nhiều đến mức nào. Nàng chờ giờ khắc này đã lâu, dọn sạch mọi chướng ngại trên con đường tình, nếu có thể, nàng thật sự muốn có được tình cảm này hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
"Ừ, tôi tin."
"Vậy Hàm, chị......có nguyện ý.....để em làm ánh mắt của chị cả đời này không?" Hạ Đông Noãn lấy nhẫn ra, dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay. Ôm Y Vận Hàm, kiên định chưa từng có.
Y Vận Hàm im lặng nghe, cảm thụ làn gió xung quanh, cảm thụ được không khí ở trên cao, còn cả những lời tình thoại của Hạ Đông Noãn, cô nở nụ cười: "Hiện tại tôi không thể nhận lời em, nhưng tôi cảm thấy...nếu có thể cùng nhau cố gắng, hình như cũng không phải không thể."
"Thật vậy sao?!" Hạ Đông Noãn ôm Y Vận Hàm, cao hứng đến sắp nhảy dựng lên. Lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên Y Vận Hàm minh xác thừa nhận tình cảm hiện tại, chỉ dùng thái độ tích cực với cuộc sống để đối diện với mình, giống như một món quà mà mình mong ước đã lâu nay rốt cục đạt được, làm cho nàng có loại xúc động vui quá muốn khóc.
"Em muốn nghe đáp án thực sự à?" Y Vận Hàm như biến trở về con người thích trêu chọc Hạ Đông Noãn ngày đó, giảo hoạt cười hỏi ngược lại.
Hết chương 95
——————————-
Bách Linh: Đọc chap này cảm động quá, cứ rơi nước mắt :((
P/S: Tui phải chờ chị nhà ngủ rồi lén dùng phone up truyện nè, có khổ ko chứ :(( đi làm về ôm lap gõ mấy chữ ko để ý bồ là bị dỗi :(( mấy người chịu khó hen, chủ nhật tui đc nghỉ tui ráng edit thêm mấy chap :SS

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi