TRUNG KHUYỂN – ĐẢN ĐẢN ĐẢN HOÀNG DDDH

Lúc người đàn ông tỉnh giấc, Giản Thứ đã đi học rồi.

Gã giám đốc chưa bao giờ để tâm đến chuyện của cậu nhóc, nếu không phải anh cứ đòi gã, gã căn bản sẽ không chú ý chút nào đến việc học của cậu, cũng không nghĩ cách nhét cậu vào trường đại học tốt nhất ở thành phố A.

Hậu di chứng của việc rửa bát cả ngày ở nhà ăn hôm qua chính là eo nhức không đứng thẳng được, người đàn ông đỡ lưng mở cửa phòng, lại phát hiện ra thư kí của gã giám đốc đã đứng trong phòng khách chờ anh rồi.

"Giản tiên sinh." Thư kí của giám đốc nói.

Người đàn ông im lặng không đáp lời, anh biết gã giám đốc có ý gì, không gì khác ngoài việc muốn bắt anh vào khuôn phép. Bao năm nay toàn vậy, vừa đánh vừa xoa, lần này anh ra đi rất kiên quyết, gã không dỗ được, bèn cắt đứt đường kinh tế của anh, đuổi anh ra khỏi căn nhà trong thôn, gã muốn cho anh biết rằng, không có gã, Giản Minh Chi căn bản là không sống nổi.

Quả nhiên, thư kí nói tiếp, "Nếu Giản tiên sinh cố chấp muốn cắt đứt quan hệ với giám đốc Đường, vậy giám đốc khuyên anh đừng sống ở các bất động sản do anh ấy đứng tên nữa."

Căn hộ của Giản Thứ, đương nhiên cũng là tài sản của gã giám đốc.

Giản Minh Chi đúng là chẳng có gì cả.

Chỉ có điều lần này người đàn ông kiên định khác thường, anh ngẩng đầu nói rành mạch từng chữ một, "Chờ A Thứ về tôi đi ngay, tôi phải nói với nó một câu."

Thư kí vẫn nói với vẻ mặt vô cảm, "Giản tiên sinh, đừng quên, Giản Thứ đáng ra không phải họ Giản, mà là họ Đường."

Sắc mặt của người đàn ông nhất thời trở nên xám xịt không chịu nổi, giọng nói của anh run rẩy, muốn giành lấy chút thời gian cho mình và con trai chia tay nhau, nhưng lại bị cắt đứt một cách tàn nhẫn.

Thư kí liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đó là một cái đồng hồ hiệu Omega, trước đây lúc gã giám đốc chiều chuộng anh, đồng hồ quý giá gấp mười lần cái này cũng có thể tặng anh không chớp mắt. Tuy nhiên anh của hiện tại, mọi tài sản chẳng qua chỉ có một trăm tệ tiền mặt trong túi quần.

Thư kí nói, "Giản tiên sinh, xin anh đừng lãng phí thời gian nữa. Lòng kiên nhẫn của giám đốc Đường có giới hạn, câu này tôi vốn không muốn nói, nhưng... Giám đốc Đường bảo tôi chuyển lời cho anh, "nếu đã muốn cút, thì cút xa một chút"."

Người đàn ông hít thật sâu mấy lần liền, rồi nặng nề thở ra. Anh liều mạng chịu đựng chút chua xót trong mắt, gật đầu, đoạn tìm một tờ giấy ghi chú trên bàn, viết một câu cho con trai rồi quay người bỏ đi.

"Giản tiên sinh."

Thư kí gọi người đàn ông lại, anh ngoái đầu, nhìn thư kí xoè tay ra với anh.

"Phiền Giản tiên sinh để chìa khoá lại."

Giao chìa khoá, choàng một tấm áo khoác, đeo một cái khăn quàng, người đàn ông rời khỏi căn hộ của cậu nhóc. Hôm nay không có gió, anh yên lặng đi rất lâu, đột nhiên dừng lại, đứng trên vỉa hè người người qua lại nhìn một chiếc xe đi ngang qua.

Hôm nay, anh đúng là chẳng còn gì nữa.

Người đàn ông lảo đảo trên phố rất lâu, tìm đại một quán ăn tồi tàn ven đường, ăn một bát mì trộn, tiêu mất tám tệ, còn lại chín mươi hai tệ.

葱油拌面 Mì xào mỡ trộn hành tươi, xì dầu

Anh thử tìm vài việc vặt, nhưng không được suôn sẻ cho lắm, chẳng ai muốn thuê một ông chú không có học vấn, không có kinh nghiệm làm việc, không có địa chỉ nhà cả. Anh đã ba mươi rồi, kể từ năm mười chín tuổi bỏ học ở Pháp, ở bên gã giám đốc, mười một năm ấy đã trôi qua phí hoài.

Bị nhổ mất răng nanh, chặt mất đôi cánh, bao năm nay thứ anh học được chỉ là giám đốc thích gì, gã thích ăn món gì, đi tắm thích nước bao nhiêu độ, đó là môn học bắt buộc trong cuộc sống của anh.

Trong những năm ấy anh hết lòng yêu một người, nhưng lại vứt bỏ mọi thứ thuộc về bản thân.

Buổi tối, anh tìm một cái nhà nghỉ nhỏ gần ga tàu hoả, một cái giường ba mươi tệ một đêm, ngay cả tiền đặt cọc anh cũng không trả nổi, bà chủ nom anh trắng trẻo đứng đắn mới phá lệ cho anh vào trọ. Trong phòng là giường chung mười người, bất kể nam nữ, có người về quê đưa vợ đi đón chuyến tàu lúc rạng sáng, có người dưới quê lên tìm việc làm, đủ loại người trong xã hội... Người đàn ông từ chối vài lời bắt chuyện thoạt nhìn đã thấy không có ý tốt, quấn cái chăn bông ẩm ướt mốc meo, trọ hai đêm trong căn phòng ngầm dưới lòng đất này.

Đêm thứ ba, anh chẳng còn một xu dính túi.

Bị từ chối nhiều lần, anh không còn vọng tưởng tìm được việc nữa, tối ngày thứ ba, anh muốn thử nằm trên ghế trong công viên qua đêm, vừa nằm chưa được bao lâu đã bị ánh đèn pin chói mắt chiếu vào, cảnh sát tuần tra hỏi tình huống của anh, anh đỏ mặt nói, mình đang đợi ai đó, bất cẩn ngủ thiếp đi.

Bị đuổi ra khỏi công viên, người đàn ông lại ngồi bên vệ đường một lúc, anh đã không ăn gì cả ngày nay, cái áo khoác hàng hiệu mà gã giám đốc tặng không cản nổi giá rét trong đêm khuya cuối tháng mười hai, anh do dự một chốc, rồi mượn màn đêm quay lại băng ghế lúc nãy, nhưng phát hiện ra đã bị một người vô gia cư khác chiếm mất rồi.

Người đàn ông tìm đại một cửa hiệu bên đường đã đóng cửa để ngủ, gió đêm ở góc ngoặt bé hơn chút, anh dựa vào cánh cửa cuốn lạnh băng chợp mắt, trong đầu chỉ toàn nghĩ ngày mai có thể tìm một chỗ cầm đồ cho cái áo khoác hàng hiệu trên người hay không, ít nhất thì đổi lấy ít tiền, cố gắng thêm chút nữa, vẫn phải tìm lấy một công việc...

Ngày hôm sau, anh bị người làm của cửa tiệm đá tỉnh giấc, cái gã mới đôi mươi ấy hình như cực kì bất mãn với việc có người ngủ ngoài cửa hiệu, chửi rủa luôn miệng, anh định lên tiếng xin lỗi, lại phát hiện ra cổ họng đã khàn đến nỗi không nói thành lời nữa.

Anh bị sốt.

Đêm thứ tư, màn mưa giá buốt mang theo cơn gió không độ C càn quét thành phố A, người đàn ông làm ổ dưới gầm cầu, vừa ho vừa thử cố gắng rụt cổ lại, dùng khăn quàng sưởi ấm.

Cái khăn là do bảy tám năm trước gã giám đốc mua cho anh lúc anh cùng gã đến New Zealand du lịch.

Đó là một trong số ít những lần anh và giám đốc cùng ra ngoài du lịch trong mười một năm qua, khi ấy hai người họ lái xe đi men theo con đường West Coast, một bên là biển Tasman bao la, bên kia là dãy núi nam Alps phủ đầy tuyết trắng. Có một hôm giám đốc mang anh đến một nông trường chăn dê, đưa anh đi uống sữa dê, chọn một chiếc khăn quàng cổ lông dê cho anh; buổi tối người đàn ông gối đầu trên vai gã giám đốc, lấy thảm cỏ làm giường, cùng nhau ngắm sao trời, anh nhìn bầu trời xa xăm và mênh mông, rõ ràng con người nhỏ bé nhường này, có người yêu bên cạnh, anh liền cảm thấy như mình có được cả thế giới.

Khi ấy sao anh lại tham lam cho rằng, bầu trời ấy sẽ tồn tại mãi mãi? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi