TRỨNG RỒNG NUÔI NGHÌN NĂM CUỐI CÙNG CŨNG NỞ

Mặc dù cực kỳ không nguyện ý, Long Lăng vẫn bị phượng hoàng nhà hắn kéo ra ngoài.
Chẳng qua là vừa mới bước ra, hắn đã biến thoắt thành tiểu hắc long, chui vào túi áo Tô Mộc Lạc.
"Áu."
Nó chẳng muốn cho đám người của Cục dị nhân nhìn thấy hình người của nó.
Nó ghét bọn họ.
Tô Mộc Lạc không cản nó lại, nếu con rồng nhỏ này không thích Cục dị nhân, vậy thì cứ nằm trong túi áo cậu là được.
Có điều quả thật mỗi lần đến đó, là đều chẳng phải việc gì may mắn.
Thế là xoa cái đầu nhỏ an ủi con rồng một chút, đoạn dẫn nó rời đi.
Trong Cục dị nhân, Liễu Hạc chờ Tô Mộc Lạc ngoài cửa như thường lệ, thấy cậu bước tới, nói: "Ngài Tô, người của Điểu tộc hiện đang ở trong phòng làm việc của Cục trưởng, mời ngài đi theo tôi."
Tô Mộc Lạc chỉ nói: "Làm phiền cô rồi."
Liễu Hạc cười ngần ngại: "Không phiền, ngài Tô yên tâm, chúng tôi tin ngài chỉ bị vướng vào mà thôi. Chỉ là người bên Điểu tộc khá kích động, có lẽ sẽ hỏi ngài vài chuyện."
Chỉ có các cấp lãnh đạo của Cục dị nhân tại Lâm thành cùng số ít người bên trụ sở chính biết thân phận Tô Mộc Lạc, chính bởi biết được, nên bọn họ mới tin tưởng Tô Mộc Lạc sẽ không vô cớ ra tay với trưởng lão Điểu tộc. Nhưng người bên Điểu tộc không biết chuyện này, mà Cục dị nhân sẽ không tiết lộ bừa bãi vấn đề liên quan đến chân long.
Thế nên sau khi trưởng lão Điểu tộc gặp nạn, Cục dị nhân chỉ có thể mời Tô Mộc Lạc tới, nhận sự che chở của bọn họ, từ từ tìm cách giải quyết rắc rối này.
Trên đường đến phòng làm việc, Tô Mộc Lạc hỏi: "Phong Hiên chết thế nào?"
Liễu Hạc nghiêm mặt, đáp: "Bên chúng tôi vẫn đang điều tra, hiện giờ chỉ biết hôm qua ông ta đến quán cà phê của ngài thì sai thuộc hạ tìm kiếm ba người, sau đó ở trong khách sạn không ra ngoài---- chờ đến khi thuộc hạ ông ta phát hiện ra, ông ta đã chết trong khách sạn."
Tiểu hắc long ló đầu khỏi áo Tô Mộc Lạc, hung hăng "áu" một tiếng.
Liễu Hạc sợ hết hồn, còn tưởng chân long lại sắp khạc lửa về phía mình, vội lùi về sau một bước.
Tô Mộc Lạc bình tĩnh ấn tiểu hắc long trở về, nói: "Lát nữa không được ra ngoài." Sau đó đối diện với Liễu Hạc: "Hắn vừa nói, nghĩ kiểu gì cũng thấy thuộc hạ Phong Hiên đáng ngờ nhất."
Liễu Hạc trộm nghĩ, ngài Tô thật là cao thủ, nghe xì xà xì xồ hoang đường như vậy mà cũng hiểu được, trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc mà nói: "Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi tìm hiểu, kẻ mạnh nhất trong đám thuộc hạ của Phong Hiên cũng chỉ chưa tới hai trăm năm mươi năm, mà Phong Hiên lại là điểu yêu năm trăm năm, căn bản không thể nào đánh lại."
Nàng hơi ngừng một lát, đoạn nói: "Huống hồ những thuộc hạ này đã theo Phong Hiên mấy trăm năm, một mực trung thành, quan hệ với Phong Hiên cũng không tệ."
Thế nên vòng tới vòng lui, Tô Mộc Lạc vẫn rơi vào diện tình nghi to lớn nhất.
Tô Mộc Lạc yên lặng, cậu không nghĩ đến việc Phong Hiên sẽ bất ngờ chết bên ngoài, trước khi chia tay ông ta còn nhận lời điều tra thân phận đám điểu yêu đã tập kích cậu... Chẳng lẽ vấn đề là ở đây?
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi tới trước phòng làm việc. Liễu Hạc gõ cửa, nhận được lời hồi đáp bên trong, liền dẫn Tô Mộc Lạc tiến vào.
Căn phòng rất rộng rãi, Trịnh Hạc Xuân, cục trưởng Cục dị nhân ngồi trên ghế chủ, hai bên trái phải còn có mấy người, sắc mặt lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết không có ý gì tốt.
"Ngài Tô," Thái độ của Trịnh Hạc Xuân lại rất ôn hòa, "Mời ngồi."
Tô Mộc Lạc bình tĩnh ngồi xuống ghế, Liễu Hạc không trở lại bên người Trịnh Hạc Xuân, mà đứng sau lưng cậu.
Đây là một loại thông điệp, tỏ rõ thái độ của Cục dị nhân đối với Tô Mộc Lạc. Đám điểu yêu liếc mắt nhìn nhau, nét mặt thoắt biến.
"Cậu Tô," Người đàn ông dẫn đầu đám điểu yêu lên tiếng, "Ngày hôm qua sư phụ tôi tìm tới cậu, cuối cùng ngay đêm đó lại chết trong khách sạn, xin hỏi cậu giải thích chuyện này như thế nào?"
Tô Mộc Lạc biết đối phương là Mộc Cát, đệ tử Phong Hiên, một tên điểu yêu hai trăm năm mươi năm, cậu đáp: "Không có gì để giải thích, tôi đơn giản là nói chuyện với ông ta một lúc, sau đó không liên lạc thêm nữa."
"Nhưng trước khi sư phụ tôi bị giết hại cũng chỉ gặp duy nhất một kẻ lạ mặt chính là cậu!" Mộc Cát nói, "Ông ấy tìm cậu làm gì, sau khi trở về con phái chúng tôi đi điều tra trong tộc có gì bất thường hay không?"
Thái độ hắn ta khá kịch liệt, Tô Mộc Lạc vẫn trả lời bình thản: "Ông ta nhận nhầm tôi thành con riêng của trưởng tộc đời trước, muốn tôi trở về thừa kế Điểu tộc."
Trịnh Hạc Xuân: "..."
Liễu Hạc: "..."
"Con riêng Điểu tộc..." Mộc Cát lẩm bẩm những lời này, nhíu mày nhìn Tô Mộc Lạc, "Sau khi sư phụ tôi đi, cậu đã đi đâu?"
Tô Mộc Lạc: "Mở quán."
Mộc Cát: "Sau đấy thì sao? Cậu không thể ngồi trong quán cả đêm được!"
Tô Mộc Lạc vẫn bình tĩnh: "Sau đấy về nhà, ở chung với bạn trai tôi."
Lời vừa dứt, túi áo đã động, tiểu hắc long bên trong đang uốn éo điên cuồng.
Tô Mộc Lạc thò một tay vào túi giữ tiểu hắc long, lập tức bị tiểu hắc long ôm chặt lấy một ngón tay.
Còn hôn một cái.
Tô Mộc Lạc: "..."
Đằng kia, Trịnh Hạc Xuân và Liễu Hạc nghe được hai tiếng 'bạn trai' cũng thoáng ngạc nhiên, chỉ có đám người Điểu tộc là không thể hiện điều gì, nói: "Vậy cậu ta đâu? Gọi cậu ta ra làm chứng!"
Tô Mộc Lạc: "Không được, hắn còn ngủ ở nhà."
Một tên điểu yêu khác tức thì cười lạnh: "Cậu đang lừa dối chúng tôi chứ gì, có phải lát nữa sẽ muốn trở về tìm bạn trai, sau đó tìm thời cơ chạy trốn không?"
Tô Mộc Lạc nhíu màu, tên điểu yêu kia lại nói: "Sao mi không trả lời, có phải chột dạ hay không!"
"Xin lỗi, thứ cho tôi nhiều chuyện." Liễu Hạc đứng bên chen ngang, "Ngài cũng không có chứng cớ chứng minh ngài Tô giết người, chúng tôi mời ngài ấy đến cũng chỉ vì muốn hỏi một số chuyện mà thôi---- nếu hiện giờ ngài đã hỏi xong, vậy ngài Tô có thể rời đi rồi."
"Không thể nào!" Tên điểu yêu quát, "Cậu ta là kẻ tình nghi sát hại trưởng lão, tuyệt đối không thể thả cậu ta đi!"
Liễu Hạc liếc nhìn Trịnh Hạc Xuân, thản nhiên nói: "Tôi đã nói, ngài không có chứng cứ, ngài Tô cũng không có lý do sát hại Phong trưởng lão. Tuy nhiên Cục dị nhân sẽ giúp đỡ Điểu tộc điều tra vụ này, cho đến khi tìm được thủ phạm thật sự."
Nàng nói xong lại khẽ mỉm cười: "Chưa kể nếu thật phải xét đến, các ngài mới là người tiếp xúc cùng Phong trưởng lão cuối cùng, có lẽ là... còn đáng ngờ hơn ngài Tô một chút thì phải?"
Điểu yêu: "Cô----"
Hắn ta vừa định nổi cáu, Trịnh Hạc Xuân đã chợt phẫn nộ gầm lên: "Tiểu Liễu! Cô nói năng linh tinh cái gì! Còn không mau xin lỗi!"
Liễu Hạc lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Là tôi lỡ lời, xin lỗi ngài!"
Nàng nhận lỗi xong, Trịnh Hạc Xuân lại nhìn về phía tên điểu yêu: "Con bé trẻ tuổi không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ nó nhiều hơn, mong ngài thứ tội cho lần này."
Điểu yêu: "..."
Đến nước này đám điểu yêu cũng không tiện mắng mỏ gì. Mộc Cát liếc nhìn bọn họ, lên tiếng: "Đã vậy thì đành làm phiền Cục dị nhân vậy."
Bọn họ không nán lại thêm, nói xong lập tức ra về. Ngay sau đó, Tô Mộc Lạc cũng rời đi.
"Ngài Tô," Bên ngoài phòng làm việc, Liễu Hạc cất tiếng, "Mấy ngày tới có lẽ ngài nên để ý một chút, điểu tộc vẫn chưa hết nghi ngờ ngài, khả năng sẽ phái người theo dõi."
Tô Mộc Lạc gật đầu, nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ lưu tâm." Cậu biết Liễu Hạc muốn đánh tiếng với cậu đừng để Điểu tộc phát hiện trong tay cậu có chân long, sự tồn tại của chân long càng bí mật càng tốt.
Hai người cùng ra khỏi Cục dị nhân, trên đường đi Liễu Hạc nhắc tới chuyện Phong Hiên một lần nữa.
"Giác quan của Phong trưởng lão rất nhạy, có thể ngửi được mùi của người quen. Nếu người quen tiếp xúc với người lạ, ông ta sẽ tìm ra được mùi của người quen trên thân thể người lạ đó." Do Phong Hiên gặp chuyện mà Liễu Hạc cũng biết được mục đích của Điểu tộc khi tới Lâm thành, "Ông ta tìm đến ngài, có thể là vì ngài từng tiếp xúc với đứa con riêng của Điểu tộc---- nếu ngài từng gặp người nào đáng nghi, xin hãy báo cho Cục dị nhân trước hết."
Tô Mộc Lạc nghe vậy lại bắt đầu im lặng.
Người đứng ngoài tỉnh táo, Liễu Hạc vô tình gợi ý cho cậu một suy nghĩ khác với những gì cậu từng suy đoán.
Trước kia cậu vẫn cho rằng trên người Phong Ngấn có huyết mạch phượng hoàng, thế nên Phong Hiên mới ngửi được mùi tương tự trên người cậu. Thế nhưng rất có khả năng sự thật chỉ đơn giản là chẳng có huyết mạch phượng hoàng gì hết, chẳng qua cậu tình cờ tiếp xúc với đứa con riêng của Phong Ngấn, trên người nhiễm phải mùi của đối phương, thế nên mới bị giác quan nhạy bén của Phong Hiên bắt được.
Nếu vậy, chắc hẳn cậu phải từng gặp đứa con riêng này, hơn nữa còn là gặp gỡ nhiều lần. Người đạt điều kiện như này không thiếu, ví dụ như những vị khách thường đến quán cà phê của cậu.
Trí não Tô Mộc Lạc lập tức xuất hiện rất nhiều khuôn mặt, cuối cùng dừng trên một người.
Cậu thanh trả tiền mặt, xỏ khuyên tai, trên người có mùi lạ.
Chẳng lẽ là cậu ta?
Liễu Hạc vẫn tiếp tục nói: "Còn một việc nữa tôi cũng mới nghe được từ chỗ cục trưởng, ngài đừng kể cho ai khác."
Nàng nhìn xung quanh, đoạn nhỏ giọng nói: "Lần này sở dĩ Điểu tộc tới Lâm thành tìm đứa con riêng của trưởng tộc đời trước, một là bởi bọn họ thật sự cần một trưởng tộc mới, hai là vì bọn họ nghi ngờ, báu vật thất lạc của Điểu tộc nằm trên người người con riêng này."
Tô Mộc Lạc hỏi: "Báu vật của Điểu tộc?"
Liễu Hạc gật đầu: "Báu vật này vẫn luôn bặt vô âm tín từ sau khi Phong Ngấn qua đời, có thể là do Phong Ngấn giấu ra bên ngoài, cũng có thể vẫn còn nằm trong Điểu tộc... Nghe nói, thứ đó là di vật mà tộc Phượng hoàng để lại, đã được truyền thừa nghìn năm trong Điểu tộc."
Tô Mộc Lạc: "..."
Sao cơ?
Di vật của tộc Phượng hoàng?
Có phải cậu rúc trong nhà lâu quá rồi không? Mà sao lại... chưa từng nghe nói tới chuyện này.
Liễu Hạc lại nói: "Chỉ là báu vật này bị Điểu tộc che giấu rất kỹ, chưa từng để lộ với người ngoài. Chẳng qua lần này bọn họ cần hợp tác với Cục dị nhân, nên bất đắc dĩ mới phải báo cho cục trưởng---- cục trưởng kể với tôi, tôi kể với ngài, ngài đừng kể cho người khác đấy."
Điều này đã giải thích tại sao bên ngoài không biết Điểu tộc sở hữu báu vật này, Tô Mộc Lạc yên tâm, cảm thấy mình không đến nỗi ru rú, liền bảo: "Được, ta sẽ không nói ra đâu." Cùng lắm là tí nữa kể cho một con rồng nghe thôi.
Sau đó hai người từ giã, Tô Mộc Lạc không về nhà ngay mà đến tiệm cà phê.
Liễu Hạc nhắc không sai tẹo nào, cậu vừa vào quán đã cảm nhận được không ít ánh nhìn ẩn trong khu vực kế cận, bèn dùng thuật che mắt, móc tiểu hắc long trong túi áo ra.
Tiểu hắc long vùi mình trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, ôm tay phượng hoàng nhà nó, uốn éo đầy sung sướng.
Phượng hoàng nhà nó gọi nó là bạn trai!
Bạn trai!
Tiểu hắc long đắc ý chết luôn, thậm chí còn suýt thì tự thắt thành nút chết, may mà nó phản xạ nhanh, kịp thời gỡ được nút thắt, thế rồi nó lại dùng đuôi quắp lấy cổ tay Tô Mộc Lạc, vui vẻ líu lo đớp đầu ngón tay cậu một cái.
Tô Mộc Lạc bị hành động của nó chọc cười, nhưng rất nhanh đã lại chìm vào nghĩ ngợi.
Cậu vốn tưởng trên người Phong Ngấn không có huyết mạch phượng hoàng thì chuyện này sẽ không còn liên quan đến cậu, ai ngờ Điểu tộc lại nắm giữ di vật tộc Phượng hoàng, còn có khả năng rơi vào tay con riêng Phong Ngấn.
Mà cậu con riêng này, hiện đang ở Lâm thành.
Tô Mộc Lạc sờ đầu tiểu hắc long: "Ngươi nghĩ di vật phượng hoàng là gì được nhỉ, tại sao Điểu tộc lại có nó?"
Tiểu hắc long vẫn đang sung sướng cọ loạn lên ngón tay Phượng Hoàng, cọ một hồi, lắc đầu tỏ ý nó chịu.
Tô Mộc Lạc gãi cằm cho nó, trầm ngâm: "Họ có di vật tộc Phượng hoàng, nhưng lại không để lộ ra bên ngoài, giấu giếm kỹ như vậy là sợ kẻ khác ngấp nghé đến?"
Hay là có nguyên nhân gì khác?
Tiểu hắc long nhìn nhìn phượng hoàng nhà nó, lại "áu" một tiếng.
Nếu Phượng Hoàng muốn, nó sẽ đoạt về giúp Phượng Hoàng.
Tô Mộc Lạc nói "Không cần", giải thích: "Dù là di vật của tộc Phượng hoàng thì cũng có thể là phượng hoàng khác để lại cho bọn họ, không phải đồ của ta... Ta chỉ muốn xem thử chút thôi."
Như lời Liễu Hạc, di vật này có thể đặt tại Điểu tộc, nhưng cũng có thể nằm trong tay đứa con riêng. Như vậy cậu vẫn cần gặp cậu con riêng đó một lần, tìm hiểu xem rốt cuộc di vật phượng hoàng trong truyền thuyết là thứ gì.
Nếu may mắn, qua món di vật này, có lẽ cậu còn có thể nhìn lén câu chuyện bị lãng quên năm đó.
Tô Mộc Lạc nghĩ tới đây lại quay ra nói với tiểu hắc long: "Muốn đến Cục dị nhân một chuyến nữa không, cho ngươi cầm Tố nguyên kính soi thử chút?" Trước kia không để tiểu hắc long nhìn là bởi khi ấy nó chưa chịu biến hình người, hiện giờ đã đổi, dĩ nhiên muốn thử thêm lần nữa.
Tiểu hắc long: "..."
Áu!
Nó không muốn đến Cục dị nhân nữa!!!
Tô Mộc Lạc: "Rồi rồi hiểu hiểu."
Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng vẫn lén nghĩ phải nhân lúc con rồng nhỏ này không chú ý, kéo nó tới Cục dị nhân.
Hôm nay tiệm cà phê mở cửa sớm hơn mọi ngày, ban đầu vào không có một ai. Tô Mộc Lạc không vội, cậu cũng chẳng muốn mở sớm kiếm tiền, mà chỉ muốn chờ cậu thanh niên xỏ khuyên có mặt.
Trong khi chờ đợi, tiểu hắc long ôm ngón tay Tô Mộc Lạc, cứ được một lúc là lại xoay vòng vòng quanh tay cậu, đuổi theo cái đuôi của mình.
Tô Mộc Lạc nhìn nó đùa nghịch một hồi, không nhịn được bật cười: "Giống như chó con ấy."
Tiểu hắc long: "?"
Tô Mộc Lạc: "Chó con cũng đuổi theo đuôi của mình mà xoay vòng tròn."
Tiểu hắc long: "???"
Tiểu hắc long không ngờ được sau khi bị coi thành lươn tinh và chuột nhỏ, phượng hoàng nhà nó lại tiếp tục phong cho nó cái danh 'chó con', nó bèn ngẩng đầu, gào "áu" một tiếng.
Nó không phải chó con!
Muốn xin lỗi! Muốn hôn hôn!
"Ai thèm hôn ngươi," Tô Mộc Lạc nói, "Ta cũng không bảo ngươi là chó con, ta nói là ngươi giống." Nói đoạn, cậu lại cười híp mắt: "Trông ngươi đen thế này, chó con trắng vẫn xinh hơn ngươi một chút."
Tiểu hắc long: "..."
Tiểu hắc long bỗng cắn ngón tay Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc: "?"
Cậu vẫy vẫy ngón tay, nói: "Nhả."
Tiểu hắc long cứ không nhả.
Tô Mộc Lạc lại vẫy vẫy, nói: "Được rồi, ngươi không giống chó con, nhả ra được không?"
Tiểu hắc long vẫn cứ không nhả.
Tô Mộc Lạc: "Ta sai rồi, ta không đúng, phiền ngươi nhả miệng một chút."
Tiểu hắc long cứ thích không nhả đấy.
Tô Mộc Lạc: "..."
Tiểu hắc long cũng không dùng sức, không làm đau phượng hoàng nhà nó, nhưng mà nhất quyết cắn cậu không buông.
Thậm chí còn dùng cặp mắt ti hí nhìn cậu đầy đắc ý.
Tô Mộc Lạc: "..."
Một lát sau, nồi nhỏ đun nước, một con rồng bé tẹo lủng lẳng phía trên nồi... ôm chặt lấy ngón tay Tô Mộc Lạc, kêu gào thảm thiết.
"Áu!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi