TRỨNG RỒNG NUÔI NGHÌN NĂM CUỐI CÙNG CŨNG NỞ

"Chiếp chiếp chiếp!"
Trong rừng, một con phượng hoàng nhỏ xíu phẫn nộ vỗ cánh phần phật, mổ loạn lên người Long Lăng.
Long Lăng chột dạ, ấm ấm ức ức để mặc nó mổ. Tuy nhiên Phượng Hoàng có mổ cũng mổ rất nhẹ nhàng, căn bản không dùng tí sức lực nào.
Thế nên hắn cứ coi như đã bị phượng hoàng nhà hắn hôn bao nhiêu lần.
Tất nhiên, Long Lăng chỉ nghĩ vậy trong lòng mà thôi, ngu gì mà nói ra miệng. Một lát sau, tiểu phượng hoàng hừ hừ thu cánh, đậu lên lòng bàn tay Long Lăng, không quan tâm tới hắn.
Long Lăng sờ sờ đầu nó, lại bị nó mổ thêm phát nữa.
"Không phải do ta giật," Long Lăng uất ức muốn chết, "Ta nào có dùng lực, rõ ràng là nó tự mình rơi xuống."
Lông vũ Phượng Hoàng xinh đẹp vô cùng, hắn còn không nỡ sờ nữa là bảo hắn giật.
Thế nên nhất định là cọng lông này tự mình rớt xuống!
Tiểu phượng hoàng: "Chíp!"
Thế cũng là do ngươi cọ rớt!
Lẽ ra nó đã không rơi!
"Có thể bị ta cọ rớt, nghĩa là chẳng mấy chốc nó cũng sẽ rớt mà thôi." Long Lăng nói, "Hơn nữa rụng rồi chẳng phải Phượng Hoàng sẽ mọc ra cái khác đẹp hơn à, dùng cũ đổi mới không được hay sao?"
Hắn nói rất hùng hồn, tiểu phượng hoàng đối mắt với hắn vài giây, dường như đã bị Long Lăng thuyết phục.
Thế là nó biến trở lại thành người, xòe tay phải về phía Long Lăng, nói: "Trả lại lông vũ cho ta."
Long Lăng bắt đầu giả điếc, nhét cọng lông chim xinh đẹp vào túi áo, bẻ phắt sang chuyện khác:
"Phượng Hoàng xem thử miếng ngọc bội này này, có cảm thấy quen thuộc hay không?"
Tô Mộc Lạc nhủ thầm lại trộm lông vũ của ta, thật là quá đáng.
Nhưng cậu cũng không thật sự muốn đoạt trở về, mà chuyển sự chú ý sang miếng ngọc bội trong tay.
Ngọc bội trắng ngần, không pha tạp chất. Phía trên chạm khắc hoa văn tuyệt đẹp, giống hình ảnh một đôi cánh phượng hoàng xòe rộng chuẩn bị bay lên.
Tô Mộc Lạc nhìn nó đầy chăm chú, cậu cảm thấy miếng ngọc này vô cùng quen thuộc, dường như đã gặp nó ở nơi nào... Nhưng chẳng nghĩ cũng biết, hiện giờ cậu không thể nhớ nổi điều gì.
Long Lăng thấy Phượng Hoàng nhà hắn thất thần, bèn nói: "Sao thế, có nhớ được điều gì không?"
"... Không," Tô Mộc Lạc nói, "Chỉ cảm thấy quen quen thôi."
Vừa rồi cậu bị ngọc bội gây ảnh hưởng, buồn ngủ díp mắt, nhưng buồn ngủ một hồi là đỡ, hiện giờ đã bị rồng nhà cậu chọc tức tỉnh rồi.
Có điều chuyện cũng không như cậu suy đoán lắm, cậu còn tưởng mình có thể nhìn ra điều gì từ miếng ngọc bội, hoặc là vừa thấy nó đã nhớ lại một đoạn ký ức chẳng hạn.
"Không sao, dù sao Điểu tộc cũng đã cho chúng ta miếng ngọc này." Long Lăng nói, "Phượng Hoàng chỉ mới vừa cầm tới nó, giờ chưa phát hiện điều gì chưa chắc sau này sẽ không thấy."
Tô Mộc Lạc thấy cũng đúng, không cần phải vội, chắc chắn quá khứ của bọn họ không thể dễ dàng được tháo gỡ như vậy được.
Cậu cất miếng ngọc bội, nói với Long Lăng: "Về thôi."
Long Lăng gật đầu, trên đường sóng vai cùng Tô Mộc Lạc trở lại Điểu tộc, bước bước một hồi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút thiệt thòi.
Rõ ràng hắn đã lấy được miếng ngọc bội giúp Phượng Hoàng rồi, thế mà lại không được hôn, còn bị Phượng Hoàng nhà hắn mổ cho mấy phát.
Lỗ chết luôn rồi!
Long Lăng hơi quay đầu nhìn Tô Mộc Lạc, dù không nói lời nào nhưng ánh mắt thì đầy vẻ u oán, chỉ thiếu nước viết hẳn hai chữ không vui lên mặt.
Tô Mộc Lạc nhìn lại hắn, yên lặng vài giây.
Chậm rãi tới gần, thơm lên má hắn một cái.
Long Lăng: "!"
Chút không vui ra vẻ của hắn tức thì tan thành mây khói, khóe miệng không kiểm soát được mà giương cao, sung sướng dắt tay phượng hoàng nhà hắn, lại còn bắt đầu được voi đòi tiên: "Muốn nữa."
Tô Mộc Lạc: "Không cho, chỉ được một lần."
Long Lăng: "Nhưng cái này nào có tính là hôn!"
Tô Mộc Lạc: "Sao cái này lại không tính là hôn?"
Long Lăng nói: "Hôn là phải hôn miệng, mỗi lần phải hôn ít nhất năm phút, thế nên lần này của Phượng Hoàng không tính là hôn, chỉ có thể coi là chíp chíp!" Rồi lại cây ngay không sợ chết đứng: "Mà đã không tính là hôn, thế thì Phượng Hoàng chíp chíp thêm mấy lần nữa cũng chẳng có vấn đề gì."
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc cảm thấy đối phương quá không đứng đắn, dứt khoát khỏi nghe, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này Điểu tộc đã chia ra giam người phe Đại trưởng lão vào ngục, nhưng chuyện ngoài ý muốn là, họ để lọt lưới mất một con cá.
"Cái gì? Mộc Cát chạy rồi?" Phong Hiên cả kinh, "Toàn bộ Điểu tộc đều không tìm ra bóng dáng gã?!"
"Đúng vậy," điểu yêu báo tin nói, "Chúng ta đã lục soát toàn bộ Điểu tộc, đồng thời thẩm vấn đồng bọn của hắn, nhưng không ai biết hắn ở đâu... Cứ như hắn bỗng dưng bốc hơi vậy."
Phong Hiên cau mày, thấy Tô Mộc Lạc và Long Lăng bước vào, ánh mắt sáng lên, đứng dậy nói với Long Lăng: "Các hạ, lúc ngài đánh bại Đại trưởng lão có thấy một kẻ như thế này ở gần đó không?"
Ông miêu tả ngắn gọn ngoại hình Mộc Cát, Long Lăng nghe xong đáp: "Không có."
Tô Mộc Lạc thấy sắc mặt Phong Hiên không tốt, hỏi: "Ai đó chạy thoát hả?"
"Phải, Mộc Cát chạy mất." Phong Hiên nói, "Chắc hẳn gã đã bỏ trốn trước khi Đại trưởng lão bị bắt, thế nên không ai nhìn thấy gã hết, cũng không ai hiện giờ gã đang ở nơi nào."
Ông ta nghĩ ngợi một hồi, đoạn nói với điểu yêu bên cạnh: "Tiếp tục lục soát, lúc này gã chỉ có một mình, hẳn sẽ không tạo nổi sóng gió."
Điểu yêu tuân lệnh rời đi, Phong Hiên mời Tô Mộc Lạc và Long Lăng ngồi xuống, lại nói: "Tô tiên sinh, chúng ta cần thẩm vấn Đại trưởng lão, không biết có thể nhờ ngài và vị bên đứng cạnh trấn giữ được không?"
Tô Mộc Lạc gật đầu không ý kiến.
Phong Hiên nói lời cảm tạ, cho người xách Đại trưởng lão và con gái lão lên.
Đại trưởng lão và con gái lão đều bị trói bằng dây thừng chứa yêu lực, đã là tù nhân, nhưng con gái Đại trưởng lão vẫn hùng hùng hổ hổ vẻ không cảm lòng, còn cha ả lại chẳng phản ứng gì.
"Đại trưởng lão," Phong Hiên nói, "Sở dĩ ta gọi ngươi một tiếng Đại trưởng lão, là vì tám trăm năm ngươi ở Điểu tộc, cũng đã từng góp phần cống hiến... Nhưng hiện giờ ta muốn hỏi ngươi, cái chết của Phong Ngấn, có phải do ngươi nhúng tay vào hay không?"
"Hỏi ngu ngốc," Đại trưởng lão bình tĩnh nói, "Không phải các ngươi đã biết ta giết nó từ lâu rồi à?"
Ánh mắt lão lia qua từng người tại nơi này, cuối cùng dừng trên người Long Lăng và Tô Mộc Lạc, cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải vì hai kẻ bên ngoài, chỉ dựa vào các ngươi cũng không có gan làm loạn trước mặt ta."
"Thế thì ngại quá," Phong Hiên không đổi sắc mặt, "Ngươi ỷ vào tám trăm năm yêu lực lấn áp chúng ta, bức chết trưởng tộc, tác oai tác quái làm đủ chuyện ác, chẳng thể trách chúng ta mời hai vị đây đến hỗ trợ được."
"Ha." Đại trưởng lão ngẩng đầu, "Vậy thì nói luôn cho ngươi biết một chuyện, cha Phong Ngấn---- trưởng tộc tiền nhiệm cũng do ta giết. Có điều các ngươi đừng vội đắc ý, mặc dù ta thua các ngươi, nhưng phần thắng sau cùng chắc chắn không thuộc về các ngươi."
Phong Hiên chỉ coi như lão mạnh miệng: "Chỉ tiếc ngươi chẳng còn cơ hội, ngày mai, ngươi và con gái ngươi sẽ bị xử tội chết trước mặt toàn Điểu tộc."
Con gái Đại trưởng lão nghe đến đây tức thì sợ hãi: "Ta không thể chết được! Cha, cha cứu con! Cha mau mau liên lạc vị kia----"
Lời còn chưa dứt, biểu cảm trên mặt ả đã đột ngột cứng ngắc.
Phong Hiên nhìn ả chằm chằm, chỉ thấy một tia máu đen rỉ ra từ khóe miệng ả, con gái Đại trưởng lão cứ vậy ngã vật ra đất.
Phong Hiên đứng phắt dậy: "Ngươi hạ độc ả!"
Ông ta nhận ra chất độc này, là loại độc mạnh nhất Điểu tộc, số lượng hiếm hoi, chắc chắn gây chết người, ban đầu Mộc Cát cũng cho ông ta uống chính chất độc này.
Đại trưởng lão chứng kiến cái chết của con gái, không hề tỏ ra đau khổ, vẫn chỉ từ tốn nói: "Dù sao sớm muộn cũng phải chết, còn không bằng chết trên tay ta, cũng tránh khỏi bị các ngươi làm nhục."
Phong Hiên còn đang sửng sốt, Tô Mộc Lạc bên cạnh đã lên tiếng.
"Vậy sao?" Cậu hờ hững thêm vào, "Chẳng lẽ không phải bởi vì con gái ngươi nói ra điều không nên nói à?"
Trước khi chết, những lời cuối cùng của con gái Đại trưởng lão chính là 'vị kia'.
Nói cách khác, khả năng đứng sau Đại trưởng lão còn một người khác.
Đại trưởng lão không nói, chỉ bình tĩnh đối mặt với Tô Mộc Lạc, mấy giây sau, rỉ ra một ngụm máu đen.
Tô Mộc Lạc nhìn Đại trưởng lão đổ sập xuống bên cạnh con gái mình, Phong Hiên tiến lên dò hơi thở lão, thả tay, lắc đầu.
"Lão chết rồi," Phong Hiên nói, "Chỉ tiếc không thể truy được tung tích Mộc Cát từ miệng lão.
Đi kèm với cái chết của hai người bọn họ, tranh chấp nhiều năm của Điểu tộc cũng từ đây kết thúc.
Tô Mộc Lạc nói: "Có thể mau chóng tìm được Mộc Cát không?"
Cậu tin cái chết của Đại trưởng lão và con gái lão là để tránh tiết lộ thông tin đằng sau, nếu quả thực muốn tự sát vì nhục nhã, bọn họ hoàn toàn có thể lựa chọn dùng độc bất kỳ lúc nào từ sau khi bị bắt, mà không cần kéo dài đến tận bây giờ.
Phải nhớ lời sau cùng của cô con gái, thật sự làm người ta không thể không suy nghĩ sâu xa.
'Vị kia' rốt cuộc là ai, một kẻ giao du thông thường, hay là người sau màn, chân chính điều khiển bọn họ?
Nhưng tại sao gã chưa từng xuất hiện trong Điểu tộc, mà vẫn một mực lẩn tránh, hay đơn giản chỉ vì gã không phải người Điểu tộc?
Lại nói... có khi nào chuyện Đại trưởng lão chiếm đoạt di vật phượng hoàng, cũng liên quan tới 'vị kia'?
Tuy nhiên hết thảy mới chỉ là suy đoán, Tô Mộc Lạc không có chứng cứ, giờ xem ra, manh mối duy nhất nằm trên người Mộc Cát đang không rõ tung tích.
Phong Hiên nói: "Tô tiên sinh yên tâm, nhất định chúng ta sẽ tìm ra gã phản đồ kia bằng mọi giá."
Cùng với lời nhắc nhở của Tô Mộc Lạc ông ta cũng cho rằng Đại trưởng lão chết rất kỳ lạ, chỉ là không đoán ra ai có thể đứng sau lưng điều khiển Đại trưởng lão, nên nhớ lão ta chính là một đại yêu tám trăm năm.
Ý thức được điều này, Phong Hiên cảm thấy kinh hãi một hồi, ông vốn tưởng mọi thứ trước giờ chỉ là tranh đấu quy mô nhỏ trong phạm vi Điểu tộc mà thôi, hiện giờ mới thấy có khả năng còn dây dưa sâu xa hơn nữa.
Nếu không nhờ có Tô tiên sinh và các hạ đằng kia, nếu chỉ dựa vào sức tự thân bọn họ, thì chỉ e đừng nói là bảo vệ Thiếu chủ, ngay cả bản thân mình chết lúc nào còn không biết được...
Tô Mộc Lạc cảm nhận được ánh mắt Phong Hiên nhìn mình bỗng dưng nhiệt tình hơn gấp mấy lần, nhưng bây giờ cậu cũng không có lòng thắc mắc nữa, bởi vì cậu lại bắt đầu buồn ngủ.
Long Lăng nhìn Phượng Hoàng nhà hắn tựa đầu vào vai hắn trước mắt mọi người, ý cười tràn đầy khóe mắt, ôm lấy Phượng Hoàng, nói: "Hắn mệt, ta đưa hắn về nghỉ ngơi."
Dĩ nhiên Phong Hiên không có ý kiến gì, gật đầu lia lịa, lại nói: "Các hạ, tối nay chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc, là để đặc biệt cảm ơn ngài với Tô tiên sinh. Nếu hai vị có thời gian, nhất định phải tới tham gia cùng chúng ta đấy."
Long Lăng đáp: "Nếu hắn tỉnh lại kịp thời, ta nhất định sẽ đưa hắn tới."
Sau đó bế phượng hoàng nhà mình rời đi.
Trên đường trở về, Tô Mộc Lạc vẫn nằm gục lên vai Long Lăng, bàn tay nắm miếng ngọc bội, chỉ là không một ai hay biết vật này đang chậm rãi phát ra một luồng sáng mờ ảo.
Ánh sáng này dung nhập vào cơ thể Tô Mộc Lạc, cậu mơ mơ màng màng, linh hồn cứ như sắp rời khỏi cơ thể, bay tới một không gian khác.
Lọt vào tầm mắt là bốn phía sương mù, thế giới hư ảo, Tô Mộc Lạc nghe có âm thanh vang lên bên tai, lanh lảnh, như là một cô bé.
"Miếng ngọc bội này là do ngài để lại hàng nghìn năm trước."
Tô Mộc Lạc gắng gượng mở mắt, nhìn thấy một linh hồn tách ra từ ngọc bội, lơ lửng trước mắt cậu.
"Năm ấy ngài nhỏ máu phượng hoàng lên ngọc, ta cứ vậy ra đời, trở thành linh hồn ngọc bội."
Tô Mộc Lạc: "... Cái gì?"
Linh hồn ngọc bội không dừng lại, tiếp tục nói: "Sau đó, ngài trút một nửa máu trong tim cho Long Lăng đại nhân, kéo dài tính mạng cho ngài ấy, kể từ đây sinh mệnh hai người gắn liền vào nhau, cùng nhau bước vào vòng luân hồi."
"Tuy nhiên, bước vào luân hồi cũng đồng nghĩa với việc linh hồn của ngài và Long Lăng đại nhân cực kỳ bất ổn định, ngài ấy lại chia cho ngài một nửa sinh mệnh, thế nên khi ngài ấy trưởng thành, ngài cũng phải chịu ảnh hưởng từ phía ngài ấy, tương đương bị cắn trả."
"Long Lăng đại nhân càng mạnh, thì càng chiếm đoạt nhiều sinh mệnh của ngài, khiến cho cơ thể ngài xuất hiện nhiều tình trạng bất thường. Khi ngài ấy ở bên cạnh ngài, những tình trạng này có thể giảm bớt, nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc mà thôi."
Linh hồn ngọc bội nói tới đây, còn lượn một vòng xung quanh Tô Mộc Lạc, nhỏ giọng nói: "Cứ kéo dài như vậy, dĩ nhiên ngài sẽ bị ngài ấy cắn nuốt toàn bộ sinh mệnh, bởi vì số phận của hắc long chính là hủy diệt, hủy diệt mọi thứ trên thế gian này."
Tô Mộc Lạc: "..."
Cậu câm nín vài giây, đoạn nói: "Làm thế nào để giải quyết cục diện này?"
"Có hai cách," linh hồn ngọc bội đáp, "Cách thứ nhất, giết ngài ấy."
Sắc mặt Tô Mộc Lạc lập tức trở nên lạnh lẽo: "Không bao giờ."
"Ta biết ngài sẽ không chọn cách này." Linh hồn ngọc bội lại lượn thêm vòng nữa, "Thế nên vẫn còn lựa chọn thứ hai, đơn giản hơn, ngài cũng sẽ làm được."
Tô Mộc Lạc: "Là cách gì?"
Linh hồn ngọc bội không lên tiếng, đầu tiên là nhẹ nhàng trôi nổi ra xa, bay tới một khoảng cách Tô Mộc Lạc không với tới, sau đó mới từ tốn mở miệng:
"Cách thứ hai, chính là------"
"Giao, hợp, với rồng của ngài."
Tô Mộc Lạc: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi