TRỨNG RỒNG NUÔI NGHÌN NĂM CUỐI CÙNG CŨNG NỞ

Trong vực sâu ký ức, Tô Mộc Lạc cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang điều khiển cậu, mạnh mẽ cạy mở trí nhớ đã bị cậu phong ấn từ lâu... Quá khứ mấy nghìn năm trước ùa về như nước, nhưng cậu lại vì bị cưỡng ép giải phong ấn mà đau đớn run rẩy, đầu óc như muốn nổ tung, buộc phải tiếp nhận đoạn hồi ức kéo về bất chợt.
Thế nhưng, đến khi âm thanh mềm mại kia vang lên bên tai cậu, sức mạnh của Thiên Đạo như đã bị ngăn cản bên ngoài chỉ trong chớp mắt, ký ức rút đi, tinh thần khôi phục sự tỉnh táo, Tô Mộc Lạc chợt mở bừng hai mắt.
Thiên Đạo cưỡng ép gỡ bỏ toàn bộ phong ấn ký ức mấy nghìn năm trước của cậu, chỉ trừ một tầng.
Tầng phong ấn cuối cùng này như ổ khóa bền chặt không thể nào phá bỏ, bền đến độ có thể ngăn chặn sức mạnh Thiên Đạo ở bên ngoài.
Sau khi trở về với thực tại, Tô Mộc Lạc nhận ra mình đang được bảo vệ bên trong một vòng kết giới, mà rồng nhà cậu vẫn đang giao đấu với kim long bên ngoài.
Kim long chính là Phục Sát, tộc trưởng Long tộc của mấy nghìn năm trước, Tô Mộc Lạc không biết rốt cuộc vì sao gã có thể thoát khỏi trận thiên lôi năm xưa, chỉ biết hiện giờ yêu lực của gã đã tăng vọt gấp mấy lần, uy phong lẫm liệt, mà hắc long toàn thân phủ đầy khí đen, lại đang rơi vào thế hạ phong.
Tô Mộc Lạc vừa nhìn thấy luồng khí đen cuồn cuộn không ngừng tản ra trên người hắc long đã lập tức cả kinh.
Tình trạng rồng nhà cậu không đúng.
Bên kia, kim long chớp được thời cơ, vuốt nhọn vồ lấy vảy ngược dưới cổ hắc long----- cũng chính tại lúc này, một tiếng phượng hót trong trẻo ngân lên, bạch vũ cắt ngang bầu trời, kéo theo khí thế sấm rền chớp giật chặt đứt móng vuốt của kim long trong khoảnh khắc.
Kim long đau đớn rống lên, vội vã lùi về sau. Nhưng rất nhanh sau đó, móng vuốt của nó lại bắt đầu sinh cơ sản thịt, mọc ra lần nữa.
Nó biển trở lại hình người, nhìn Tô Mộc Lạc xuất hiện trên bầu trời, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không ngờ ngươi có thể chịu đựng được sức mạnh kia," Phục Sát cau mày, "Đáng tiếc, không thể giải quyết ngươi triệt để được rồi."
Gã biết trên người Tô Mộc Lạc luôn có rất nhiều phong ấn, chỉ cần gỡ bỏ phong ấn là có thể khôi phục sức mạnh và ký ức. Thế nhưng giây phút gỡ bỏ phong ấn cũng chính là thời điểm Tô Mộc Lạc suy yếu nhất, ra tay vào lúc đó sẽ có khả năng giết được con phượng hoàng này, từ đây cướp đi sức mạnh niết bàn trên người đối phương.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Phục Sát lại có thêm mấy phần không cam chịu.
Thiên Đạo không thể can thiệp quá nhiều lên thế gian này, bởi vậy nên chỉ có thể giúp gã ở mức độ hạn chế, vừa rồi đã là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Tô Mộc Lạc, hết lần này tới lần khác lại bị con hắc long kia ngăn cản---- để rồi ngay lúc gã muốn mượn sức mạnh Thiên Đạo giết chết hắc long, Tô Mộc Lạc lại xông ra cứu con rồng đó!
Mấy nghìn năm trước như vậy, mấy nghìn năm sau cũng vẫn thế, chỉ cần hai kẻ này ở cùng một chỗ, thì thể nào cũng phá hỏng chuyện hay của gã!
Trong khi Phục Sát còn đang phẫn nộ, Tô Mộc Lạc đã không để ý tới gã nữa, mà chuyển sang nhìn hắc long bên cạnh mình.
Không biết tại sao, hắc long không biến trở lại nguyên hình, khí đen bao quanh nó cũng không hề tan biến. Nó thấy phượng hoàng nhà mình đưa mắt tới, cúi đầu, cọ cọ lên người phượng hoàng một cái.
Cặp mắt vàng sậm của nó ngậm cười, ý nói Phượng Hoàng không cần lo cho nó, nó không có việc gì.
Tô Mộc Lạc thoáng yên tâm, quay sang Phục Sát: "Rốt cuộc năm xưa ngươi sống sót thế nào?"
Nhắc tới chuyện này, Phục Sát lại giương khóe miệng, nở nụ cười lạnh lùng mà tự đắc.
"Rất đơn giản, còn phải nhờ con hắc long này." Gã nói, "Long cốt của gã ẩn chứa sức mạnh quá lớn, ta dùng sức mạnh bên trong, giết chết đám tộc nhân của ta khi chúng không hề phòng bị."
Tô Mộc Lạc và Hắc Long nghe đến đây đều biến sắc, Phục Sát thì lại lấy làm thích thú với biểu cảm của bọn họ, tiếp tục thong dong: "Dù gì bọn họ cũng sẽ chết dưới tay thiên lôi mà thôi, chẳng bằng ta ra tay trước, cũng coi như giảm bớt đau đớn cho bọn họ."
Ánh mắt Tô Mộc Lạc dần lạnh xuống, "Ngươi không xứng làm tộc trưởng của bọn họ."
"Xứng hay không xứng, thì ta vẫn là kẻ mạnh nhất Long tộc, ta không làm tộc trưởng, ai có thể làm?" Phục Sát nói, "Vả lại rất hiển nhiên, Thiên Đạo cũng tán đồng cách làm này của ta. Thế nên khi thiên lôi giáng xuống, ta đứng giữa hài cốt tộc nhân ta, thiên lôi lại chỉ tránh một mình ta... Ha ha ha ha!"
Sau đó Phục Sát thành công sống sót. Tuy nhiên gã nhanh chóng nhận ra trên người mình xuất hiện một loại chướng khí không thể nào trừ khử, chướng khí này như là oán hận và thù hằn của tộc nhân đối với gã, hành hạ cho gã không thể sống yên bình. Để tiêu trừ chướng khí, gã không thể không rơi vào giấc ngủ say mấy nghìn năm----- cho đến vài thập niên trước, chướng khí dần dần biến mất, gã mới có thể tỉnh lại.
Thế nhưng gã cũng không cho rằng đây là báo ứng của mình, so với việc có thể sống sót, ngủ say mấy nghìn năm thì có tính là gì?
"Phải rồi Phượng Hoàng, ngươi biết đám tu sĩ con người ghi chép chuyện Long tộc và tộc Phượng hoàng không đội trời chung chứ?" Phục Sát nói, "Cũng là do ta làm cả đấy."
"Sau khi phát hiện ngươi và con rồng kia đều biến mất dạng, ta bèn đi hủy tất cả lầu các miếu thờ được xây dựng cho tộc Phượng hoàng các ngươi, thế nên từ đó trở đi, bọn chúng mới cho rằng rồng phượng là kẻ thù, ha ha ha ha!"
Tô Mộc Lạc: "..."
Nếu nói khi biết Phục Sát giết chết tộc nhân của mình cậu chỉ cảm thấy gã đơn giản là táng tận lương tâm, thì khi nghe đến những lời sau, cậu đã bắt đầu suy nghĩ không biết có phải gã khuyết tật chỗ nào rồi không.
"Tùy ngươi," Tô Mộc Lạc nói, "Có điều chuyện giữa chúng ta, cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi."
Vừa dứt lời, tiếng phượng hót ngân vang khắp trời, một con phượng hoàng toàn thân trắng như tuyết, mỹ lệ tuyệt trần đột ngột xuất hiện chính giữa không trung.
Bộ lông của nó tinh xảo như chạm ngọc, lông đuôi hoa lệ điểm viền vàng kim óng ánh, cặp mắt trong suốt màu hồng ngọc, toàn thân tỏa ra một quầng sáng trắng nhạt màu, một vẻ đẹp rực rỡ mà thuần khiết.
Ánh mắt hắc long lập tức ngưng đọng, không chỉ là nó, ngay cả Phục Sát cũng khựng lại trong khoảnh khắc, nhưng khi phượng hoàng cuốn theo bão táp vọt tới trước mặt gã, gã cũng phản xạ kịp thời, nhanh chóng hóa thành kim long đối chiến.
Trận chiến trên bầu trời không hề ảnh hưởng tới trận giao tranh hỗn loạn giữa người -yêu bên dưới, Tô Mộc Lạc đã thiết lập kết giới từ trước, thế nên bọn họ không thể thấy cảnh tượng trên trời, cũng sẽ không bị uy lực của bên Tô Mộc Lạc gây ảnh hưởng tới.
Nhưng không được bao lâu, biến cố phát sinh, người và yêu bên dưới bỗng cảm thấy mặt đất chấn động không ngừng, rừng sâu núi thẳm trong phạm vi trăm dặm như trúng phải cú nện nặng nề của những gã khổn lồ, phát ra tiếng rên rỉ bi thiết.
Phạm Hoài gắng gượng giữ thân thể thăng bằng, ngẩng đầu nhìn lên trên---- nơi đó được giăng một vòng kết giới mạnh mẽ, nhưng hiện giờ, kết giới trải đầy những kẻ nứt mảnh nhỏ, đang vỡ ra với tốc độ cực nhanh.
Phạm Hoài cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ Tô tiên sinh không địch lại kim long?!
Long Lăng các hạ còn chưa xuất hiện sao?
Mà cũng chính tại thời điểm Phạm Hoài lo lắng vạn phần, Tô Mộc Lạc bên trong kết giới biến trở lại hình người, mặt đầy kinh ngạc.
Sở dĩ kết giới trở nên xao động, thật ra cũng không phải do bọn họ rơi vào thế hạ phong như Phạm Hoài lo lắng... mà là do yêu lực của rồng nhà cậu tự dưng tăng vọt, một phát đánh gục Phục sát.
Thân mình hắc long bừng lên ngọn lửa đen, ghìm kim long dưới vuốt nhọn, tròng mắt vàng sậm của nó chuyển thành màu đỏ thẫm, là màu của máu.
Ngọn lửa đen rừng rực cháy như muốn chiếm đoạt bầu trời, Tô Mộc Lạc tức khắc căng thẳng, dự cảm xấu xộc lên trong lòng, cậu vội hô lên: "Long Lăng----!"
----- Lời còn chưa dứt, hắc long đã cúi đầu, cắn xé lên cổ kim long.
Kim long: "Gràoo--------!!!"
Nó phát ra âm thanh gầm thét cực kỳ đau đớn, mình rồng giãy giụa không ngừng, muốn cựa ra khỏi sự kìm kẹp của hắc long, nhưng lại bị móng vuốt của hắc long xuyên thủng bụng, ghì chặt lên vách đá.
Máu tươi văng đầy trời, từng mảng vảy lớn bị xé nát, kim long rống lên thảm thiết, chỉ có đuôi rồng vùng vẫy điên loạn, quăng nát núi đá, đất đai sụp đổ... thế nhưng, cũng chẳng có tác dụng gì.
Nó cứ vậy bị hắc long xé vảy ngược, cắn đứt cổ, sau mười phút dài đằng đẵng kêu gào thống thiết... cuối cùng cũng cạn hơi mà chết.
Tô Mộc Lạc chứng kiến mọi việc, trái tim dần thắt lại.
Cậu không có ý định ngăn cản Long Lăng, bởi vì Phục Sát đã từng đoạt xương sống Long Lăng, hại hắn suýt thì bỏ mạng, còn giết chết tộc nhân của mình----- rơi vào kết cục này, đơn giản chỉ là gieo gió gặt bão.
Nhưng tình trạng của Long Lăng không ổn, đặc biệt là cặp mắt đỏ thẫm kia, và sát khí ngút trời của hắn, rõ ràng, hệt như mấy nghìn năm về trước.
Lúc này, Long Lăng nguyên hình đã giết chết kim long, nhả nó ra, máu tươi chảy xuống cằm nó, nhuộm đỏ chiếc vảy màu đen nhánh.
Ánh mắt nó lạnh lẽo, dời về phía Tô Mộc Lạc, nhìn cậu chăm chú.
Tô Mộc Lạc đối mặt với rồng của cậu, không hề sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng xòe tay về phía nó, nói: "Long Lăng, lại đây."
Cậu nhớ gần đây Long Lăng cũng xuất hiện trạng thái này, thế nhưng rõ ràng rồng nhà cậu đã tự phong ấn trí nhớ để tạm thời xoa dịu tình huống nhập ma... Nhưng sao chưa gì đã lại nhập ma lần nữa?
Là bởi sức mạnh Thiên Đạo trên người kim long làm rồng nhà cậu bị thương sao?
Tô Mộc Lạc vô cùng sốt ruột, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ dịu dàng gọi: "Về bên cạnh ta được không?"
Mặc dù cậu đã hồi phục một phần ký ức, nhưng phân đoạn mấu chốt vẫn chưa thể nhớ ra, cậu chỉ biết mấy nghìn năm trước, Long Lăng không hề ra tay với cậu khi hắn nhập ma, mà khi ấy cậu cũng không ngần ngại dùng chính thân mình canh giữ cho rồng nhà cậu, giam chung hai người vào một chỗ.
Bây giờ cậu cũng muốn đi theo kế hoạch này, ít nhất phải xoa dịu rồng nhà mình trước đã... sau đó sẽ gỡ bỏ tầng phong ấn cuối cùng.
Bất kể thế nào, cậu đều muốn bảo vệ rồng nhà cậu.
Tô Mộc Lạc đã hạ quyết tâm, hắc long đầu kia lại chỉ đứng từ xa nhìn cậu một hồi, bất thình lình đuôi vung một cái-----
Rồi co giò chạy thẳng.
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc: "???"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi