TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Edit: Sút

Beta: Bee

“…”

Thẩm Thanh Thu ngồi xổm giữa cánh đồng hoang vu mênh mông quen thuộc, thở dài thật sâu.

Hắn nói: “Tại sao, đến tột cùng là tại sao mình lại bị kéo vào rồi?”

Hệ thống: 【 địa điểm trước mắt ngài: Mộng cảnh của Lạc Băng Hà. 】

Thẩm Thanh Thu ôm đầu: “Vấn đề này hình như tao đã hỏi mày từ lâu rồi, nhưng tao vẫn muốn hỏi lại lần nữa: Nơi này là chỗ nào không quan trọng, quan trọng là, tại sao tao lại ở chỗ này?”

Được rồi, nguyên nhân kỳ thật hắn cũng gần như biết rồi.

Khi Lạc Băng Hà ý thức không ổn định, dao động cực đại, thường thường sẽ có người bên cạnh gặp phải tác động, bị cuốn vào mộng cảnh khổng lồ như biển sâu tựa lốc xoáy của y.

Hoặc là nói, bị não động cực đại không gì so được của y hãm hại. Tình huống cụ thể, xin tham khảo phó bản Mộng Ma mới đầu.

Thẩm Thanh Thu cùng y đi qua một hồi phó bản Mộng Ma. Cái gọi là trước lạ sau quen, giống như kết nối WiFi một lần, lần thứ hai không cần mật mã cũng tự động kết nối, đạo lý không khác biệt lắm.

Biện pháp giải quyết tốt nhất trước mắt hắn có thể nghĩ đến, chính là tìm một vị trí, ngồi chờ Lạc Băng Hà tự mình tỉnh lại.

Thẩm Thanh Thu chậm rãi đứng lên, sờ sờ mặt mình.

Trong mộng cảnh khôi phục dung mạo nguyên bản. Sau khi đã quen, lại sờ thấy trên mặt không có râu, thật là có chút không được tự nhiên.

Rừng trúc ào ào, gió vù phơ phất.

Thẩm Thanh Thu căn bản không cần hoài nghi, nơi này cho dù chỉ lộ có một góc cho hắn, cũng có thể biết đây là chỗ nào.

Thương Khung Sơn, Thanh Tĩnh Phong.

Nơi mà kiếp này hắn làm tổ lâu nhất, có thể không quen thuộc sao?

Còn có các đệ tử tốp năm tốp ba đi qua bên đường, khuôn mặt cùng phục sức trên người họ, Thẩm Thanh Thu lại càng không thể không biết.

Thẩm Thanh Thu là kẻ ngoại giới xâm lấn, không cùng một tần số với mấy “người” này, giống như u linh nhìn chằm chằm vào họ. Các đệ tử tới tới lui lui này tuy rằng biểu cảm hơi có vẻ cứng nhắc, nhưng đích xác đều có mũi có mặt, hơn nữa có không ít số lượng Thẩm Thanh Thu có thể gọi được tên.

Ngay cả Mộng Ma cũng không thể chống đỡ kết giới khổng lồ đồng thời bảo đảm sinh vật bên trong có ngũ quan, Lạc Băng Hà cư nhiên có thể làm được. Hơn nữa tinh xảo đến mức này.

Vòng ra sau rừng trúc, chính là Thanh Tĩnh trúc xá.

Giữa các bóng trúc cao thấp chằng chịt vui thú, nước suối chảy miết, phản chiếu ánh mặt trời bảy màu, tí tách có tiết tấu.

Một tiếng đạp lá rụng nhẹ nhàng, một bạch y thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bước ra.

Thiếu niên này màu da trắng nõn, dường như là một đường chạy tới, trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, hai má đỏ bừng, bộ dạng khả ái, khóe mắt đuôi mày đường cong rõ ràng mà không sắc nhọn, ý vị ngây ngô đập vào mặt mà đến.

Thẩm Thanh Thu không nhịn được cảm khái: đã lâu không thấy thiếu niên Lạc Băng Hà tươi mát dương quang như vậy.

Khi y còn ở Thanh Tĩnh Phong tu hành thì rất yêu thích mặc đồ trắng. Còn hỗn thế ma vương Lạc Băng Hà sau khi phản nghịch chỉ mặc hắc y, cùng tất cả dĩ vãng gần như hoàn toàn đảo lộn. Dáng vẻ tươi mới xanh miết thế này, hoàn toàn không thể thấy được nữa.

Y nghiêm nghị đi tới, sửa sang lại góc áo, cúi đầu kêu: “Sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu biết, y không nhìn thấy mình, một tiếng này tất nhiên không phải gọi hắn. Chầm chậm xoay người, quả nhiên thấy một bóng dáng áo xanh, đứng thấp thoáng trong tán lá xanh.

Khuôn mặt kia không phải bản thân Thẩm Thanh Thu thì là ai?

Đây là “Thẩm Thanh Thu” do ký ức mộng cảnh sinh ra, cứ thế đứng ở trong rừng trúc một mảnh xanh tươi đọng nước, thân hình mảnh mai, cũng giống như một cây trúc. Thần sắc bình tĩnh, tiên khí tự nhiên, chỉ dùng mắt nhìn, thật là có vài phần ý vị trải qua phong ba thói đời.

Hiện tại Thẩm Thanh Thu là người đứng xem, để hắn bình phẩm một phen, cũng không khỏi thán phục.

Làm màu làm tới bến, đạt đến cảnh giới này, quá chất!

Lạc Băng Hà có thể hoàn nguyên đủ loại chi tiết hoàn mỹ, cũng thật không hổ là Mộng Ma thân truyền!

Thẩm Thanh Thu trong rừng trúc tựa như đang sững sờ nghiêng đầu, nói: “Chạy xong rồi?”

Lạc Băng Hà gật đầu nói: “Mười vòng… Chạy xong rồi.”

Thẩm Thanh Thu cuối cùng nhớ ra đây là đoạn nào.

Lạc Băng Hà nói “mười vòng”, chính là chỉ chạy mười vòng quanh Thanh Tĩnh Phong. Nhiệm vụ mà Thẩm Thanh Thu tự mình bố trí cho y.

Đây cũng không phải là hắn có ác thú tiến hành tra tấn thể xác nam chính đại thần, mà là không thể nhịn được nữa.

Từ sau khi hắn tiếp nhận Lạc Băng Hà, cân nhắc nếu đã là gương tốt, sao cũng phải dạy chút gì đó thực dụng, ngày sau trở mặt, tốt xấu khi nhắc tới mấy chữ “Tình thầy trò, ơn truyền nghiệp” không đến mức còn chưa ra khỏi miệng, mặt già đã đỏ.

Bước đầu tiên sẽ sửa lại bước đi và thân pháp lung tung lộn xộn của y.

Về phần thành quả dạy học, đã sớm nói rồi. Thành quả lớn nhất chính là Lạc Băng Hà đâm sầm vào lồng ngực hắn chừng nửa tháng.

Thẩm Thanh Thu nói: “Lại đến. Lần này lại không đúng, sẽ không chỉ là mười vòng.”

Lạc Băng Hà liền nghe lời mà lại đến, vì thế, lần này, Lạc Băng Hà đúng là không muốn đụng phải hắn, mà là lòng bàn chân nghiêng một cái, trực tiếp ôm lấy thắt lưng của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu: “…”

Lạc Băng Hà ngại ngùng nói: “Sư tôn, đồ nhi vô dụng, chạy hết mười vòng, chân mềm nhũn.”

Thẩm Thanh Thu thở dài.

Lạc Băng Hà tự giác nói: “Đệ tử biết. Hai mươi vòng.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Vòng cái gì mà vòng? Trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Hắn thật không ham ngược đãi trẻ nhỏ. Lúc ấy thật sự là cam chịu. Thích thế nào thì thế đó đi!

Không dạy nữa, một chút cảm giác thành tựu cũng không có, hỏng hết tài năng dạy dỗ!

Lạc Băng Hà không hề cảm thấy mình bị coi thường, còn cao hứng bừng bừng nói: “Tạ ơn sư tôn! Hai mươi vòng ngày mai đệ tử nhất định sẽ bù lại. Đêm nay người có muốn ăn gì không?”

Thẩm Thanh Thu ở một bên lau trán một phen.

Lạc Băng Hà năm đó… thực mẹ nó là một tiểu khả ái a!

Chịu mệt chịu cực mặc đánh mặc mắng cho cưỡi cho đá cho nấu cơm… Khụ khụ, đương nhiên những thứ này đại bộ phận Thẩm Thanh Thu không có làm.

Đồng thời, hắn cũng trở nên buồn bực.

Trong kết giới mộng cảnh Lạc Băng Hà sáng tạo cho bản thân, y đương nhiên sẽ chỉ lựa chọn sử dụng ký ức mình cảm thấy tốt đẹp. Nếu ký ức ở Thanh Tĩnh Phong có thể chiếm một chỗ nhỏ nhoi, vậy cũng nên liên quan tới Ninh Anh Anh mới đúng.

Tại sao lại chỉ có một đoạn này?

Mộng cảnh có thể trực tiếp phản ánh mặt chân thật nhất của lòng người, không thể nào giả dối ngụy trang.

Thẩm Thanh Thu nghiễm nhiên nảy sinh một loại ý niệm hắn chưa từng nghĩ qua.

Tuy rằng như vậy có chút mặt dày, có điều… đại khái, có lẽ, nói không chừng, đoạn tình thầy trò này, địa vị trong lòng Lạc Băng Hà, so với tưởng tượng của Thẩm Thanh Thu còn cao hơn một chút.

Có điều một điểm khác, Thẩm Thanh Thu lại có thể khẳng định:

Lạc Băng Hà tuyệt đối là có khuynh hướng M không sai!

Bình thường có ai lại đưa ký ức mình bị phạt chạy mười vòng hai mươi vòng vào trong kết giới mộng cảnh!?

Thẩm Thanh Thu đang muốn đi vào trong trúc xá độ hoàn nguyên cực cao kia, bỗng nhiên, cổ lan tràn hàn khí nhè nhẹ, cảm giác có một tầm mắt vừa lạnh vừa nóng đặt ở trên người.

Hắn quay đầu lại thật mạnh.

Lạc Băng Hà hắc y đang ôm tay, dựa hờ vào một thanh trúc, dừng ánh mắt ở hắn.

Cái đệch, chính chủ!

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Thu, không phải bỏ chạy, mà là bất động tại chỗ, điều khiển biểu cảm trên mặt đến mức tự nhiên nhất.

Kết giới này sân nhà của Lạc Băng Hà, chạy trốn mau nữa cũng vô dụng.”Chạy” căn bản không thể giải quyết vấn đề.

Tầm mắt vừa lạnh vừa nóng ban nãy, không phải ảo giác, cũng không phải hắn hình dung lầm. Ánh mắt Lạc Băng Hà, thật là giống băng lại giống lửa, sương lạnh có, nồng nhiệt có, chặt chẽ khóa ở trên người hắn.

Thẩm Thanh Thu kiên trì cùng y bốn mắt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, vẫn là Lạc Băng Hà thở dài trước.

Y lẩm bẩm nói: “Biết nằm mơ, cũng tốt biết mấy.”

Nghe câu đó, Thẩm Thanh Thu tạm thời định tâm.

Hắn đánh bạo, cư nhiên đánh cược thắng một phen. Lạc Băng Hà giờ phút này tinh thần hoảng hốt, thật sự coi hắn là sản vật mộng cảnh mà mình tự tay tạo ra.

Thẩm Thanh Thu thấy y dựa cây trúc, kinh ngạc chăm chú nhìn mình, hình bóng lẻ loi, nghĩ đến tình hình ban ngày khi y ngồi ở trên thủ tọa, thêm quang cảnh nhất hô bách ứng, sắc màu rực rỡ, không nhịn được có chút đáng thương.

Một lão bà hỏi han ân cần cũng không có. Rất thảm.

Đường đường nam chính văn ngựa đực, lưu lạc đến nước này. Nam nhân nào cũng không đành lòng xem a.

Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, ngươi nói một câu với ta đi.”

Giờ phút này trong lòng Thẩm Thanh Thu tràn ngập đồng tình với bất hạnh mà nam chính gặp phải, vẻ mặt ôn hoà nói: “Được.”

Không ngờ, hắn mở miệng nói, Lạc Băng Hà ngược lại ngây ngẩn cả người, lập tức đứng thẳng, dáng vẻ có chút không tin được.

Không xong.

Phải chăng phản ứng phỏng đoán không đúng?

Nhưng nếu đã bắt đầu diễn, vậy thì phải diễn đến cùng, Thẩm Thanh Thu mỉm cười, nói: “Không phải ngươi kêu vi sư nói chuyện với ngươi sao?”

Đúng vậy, nói mau, nói xong liền rời giường, thả ta đi ra ngoài…

Lạc Băng Hà đi tới, Thẩm Thanh Thu cố nén xúc động, lúc này mới không bảo trì khoảng cách thích hợp với y.

Lạc Băng Hà im lặng một lát, nói: “Dĩ vãng sư tôn đều là nhìn cũng không nhìn ta lấy một cái, tự động đi mất, chứ đừng nói cùng ta nói chuyện… Có phải hôm nay ta mơ quá đẹp rồi.”

Thẩm Thanh Thu vẻ mặt hắc tuyến.

Chẳng lẽ dĩ vãng “Thẩm Thanh Thu” mà Lạc Băng Hà não bổ ra đều là đối với y xa cách cao quý lãnh diễm sao?

Khuynh hướng M tới mức nào a?! Đột phá level max!

Tuy rằng luôn cảm giác chỗ nào là lạ, có điều nghe lời này, thật là có chút xót lòng. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Lạc Băng Hà với hắn, thật sự giá trị thù hận không sâu như vậy.

Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp nghĩ lại, Lạc Băng Hà đã tới trước người. Biểu cảm của hắn ngưng lại, nghĩ thầm rằng, đây phải chăng có chút gần quá rồi?

Cúi đầu một cái, tay trái Lạc Băng Hà nắm cổ tay trái hắn.

Ngẩng đầu lại, cổ tay phải cũng bị nắm chặt.

Kế tiếp, Thẩm Thanh Thu cảm thấy hoa mắt. Má giống bị lông chim mềm nhẹ lướt qua.

Trên môi truyền đến xúc cảm xa lạ, mềm mại lại ấm áp.

Hắn cứ trừng mắt như vậy, nhìn đối diện hai tròng mắt đen sâu thẳm của Lạc Băng Hà. Hầu kết gian nan lăn lộn một hồi.

Hắn muốn nói, lại không có cách nào mở miệng.

Bởi vì miệng bị người ta cắn.

Lạc Băng Hà nhắm mắt lại, tóc mai dài đen như mực buông xuống gò má tạo thành cái bóng cong cong, nhìn thì thập phần nhu thuận, nhưng động tác lại hoàn toàn không phải như vậy. Y buông tay ra, sửa thành đặt ở giữa thắt lưng Thẩm Thanh Thu, hướng lồng ngực của mình kéo vào.

Thẩm Thanh Thu bị y đặt ở trước ngực, cả người cứng ngắc. Tam quan không ngừng bị hủy diệt rồi lại lành rồi lại hủy diệt tuần hoàn với vận tốc ánh sáng.

Rõ ràng thân ảnh hai người khác biệt không lớn, hắn lại bị Lạc Băng Hà dùng tư thế ôm một tay vây trọn.

Giữa trạng thái tan vỡ của hắn, thông báo hệ thống mang theo BGM chúc mừng bật ra: 【 độ sướng +500! Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc mừng! ( chuyện quan trọng nói ba lần)】

BGM: background music = nhạc nền

Thẩm Thanh Thu rít gào: “Ta á đù á đù á đù á ——!”

Hắn cuối cùng hiểu được, tại sao Lạc Băng Hà một đứa gái nào cũng không đẩy ngã, hậu cung ba nghìn giai lệ cả bóng dáng cũng méo thấy, độ sướng vẫn không bị kéo xuống!!!

Đệch đệch đệch bởi vì y dùng mình bổ sung độ sướng a a a!!!

Thẩm Thanh Thu hiểu được chân tướng vừa kinh hãi vừa bi phẫn, nhấc chân liền đá!

Lạc Băng Hà không tránh cũng không né, ngang nhiên bị hắn đá trúng, một bước cũng không lui, nhìn qua vừa tức giận vừa ủy khuất, hỏi: “Nằm mơ cũng không được sao?”

Ngươi ủy khuất cái méo gì?!?!

Ngươi mau tỉnh lại! Mặc dù là đang nằm mơ, nhưng ông đây cũng phải do ngươi làm ra!!!

Một cái tát đánh tỉnh y cũng không được, tùy ý để y tiếp tục hồ đồ cũng không được!!!

Đây mới thực sự là trái phải cũng đều chết!!!

Thẩm Thanh Thu còn chưa có tiếp tục rít gào cái gì đó để bình phục cảm xúc một chút, bất ngờ không kịp đề phòng, lưng đập lên thanh trúc, bị Lạc Băng Hà một phen dồn chính diện. Lạc Băng Hà cúi đầu một cái, lại đè xuống.

Lần này không phải hôn mềm mềm, quả đúng là đang gặm hắn!

Thẩm Thanh Thu không phải chưa từng được người ta hôn, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác bất cứ lúc nào đối phương cũng sẽ cuồng tính cắn rụng hai cánh môi của hắn khủng bố thế này. Trong khe hở hô hấp hỗn loạn, Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Sư tôn, ta sai rồi…”

Con mẹ nó ngươi như thế này là dáng vẻ biết mình sai rồi sao?!

Hắn mới là sai rồi, thật sự sai rồi, sai hoàn toàn!

Cái gì gọi là không có lửa sao có khói?!

Giang hồ tám chuyện cũng có căn cứ khoa học. Mỗi một nhân sĩ tám chuyện đời trước đều là thiên sứ gãy cánh có thể xuyên thấu hiện tượng nhìn thấy bản chất!

Hắn không dưỡng nam chính thành X lãnh đạm, cũng không phải vấn đề khuynh hướng M hay không M! Chân tướng so với chúng càng đáng sợ hơn, hắn dưỡng nam chính thành gay a a a a a!!!

Thảo nào y không cần nữ chính!!!

Nữ nhân không thể kéo lên hứng thú của y không thể móc nối với độ sướng của y!!!

Điên rồi!!!

Thẩm Thanh Thu đang cân nhắc có cần tự bạo thêm lần nữa không, đột nhiên, Lạc Băng Hà buông hắn ra.

Y nhìn không trung mây xoáy thành xoắn ốc trên đỉnh đầu, âm u nói: “Đáng chết.”

Đáng chết là nói Thẩm Thanh Thu lần này nhắm bộ vị mấu chốt của y chuẩn bị đá sao?

Hắn còn chưa kịp thi hành kế hoạch tự vệ này, cảnh tượng trước mắt cùng hình người nhất thời tán loạn, biến ảo thành hàng vạn hàng nghìn mảnh nhỏ. Đồng thời, Thẩm Thanh Thu ở trên nóc nhà chủ điện Huyễn Hoa Cung bật dậy.

Đây mới là thế giới chân thật.

Thẩm Thanh Thu kịch liệt hô hấp một trận, khó khăn định trụ tâm thần, bỗng nhiên phát giác, dưới chủ điện ánh lửa nổi lên bốn phía, tiếng chuông báo động vang thành một mảnh.

Hắn ló ra thám thính, vạt áo ở trong gió đêm lật không ngừng, từ trên quan sát xuống, vô số đệ tử Huyễn Hoa Cung đang từ bốn phương tám hướng ùa qua bên này.

“Có người xâm lấn!”

Thẩm Thanh Thu mừng rỡ, xâm lấn là tốt nhất, thừa dịp loạn chạy trốn, mặc cái gì mà máu thiên ma, còn chẳng quan trọng bằng tiết tháo! Đi trước nói sau, tạm biệt!

Tiết tháo: chuẩn mực đạo đức, luân lý thường tình, cũng gần như “tam quan” (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)

Kết quả hắn còn chưa có bay ra hai bước, lại nghe người hô:

“Đi Huyễn Hoa Các bên kia, là Liễu Thanh Ca! Là Bách Chiến Phong phong chủ lại tới nữa!”

Thẩm Thanh Thu lòng bàn chân trượt một cái, bật người xoay trở về.

Muốn chết! Cố tình Liễu Thanh Ca tại thời điểm này đến đây, cũng không thể mặc kệ hắn ném cho Lạc Băng Hà đã hoàn toàn biến xấu đi?

Huyễn Hoa Các là nơi tu luyện và cư trú của lịch đại cung chủ, cách nơi này không xa. Thẩm Thanh Thu hai ba bước nhảy xuống nóc nhà, theo đại đột tiến vào.

Còn chưa có bước vào Huyễn Hoa Cung, từng trận hàn khí bức người nghênh diện đánh úp lại. Từ bên trong truyền đến một tiếng hét lớn đinh tai nhức óc.

“Cút!”

Một đám đệ tử nghe được tiếng chuông báo động, không rõ chuyện gì xông vào cửa, mấy chục người đi đầu bị một luồng khí mạnh mẽ cực điểm đánh bay.

Thẩm Thanh Thu ở nhóm người phía sau, vừa vặn tránh qua một kích kia, chọn vị trí tốt, đục nước béo cò mò vào. Vừa vào cánh cửa, đã bị lạnh cứng đến mức nổi một tầng da gà.

Toàn bộ Huyễn Hoa Các, biến thành một động băng cực lớn, bước vào một bước, tựa như bước chân vào trời băng đất tuyết. Ống tay áo Thẩm Thanh Thu đều vơ đầy gió lạnh, mồ hôi lạnh ở lưng ở trán nhanh chóng đông lại thành miếng băng mỏng, nghĩ là biết, trong phòng lạnh đến tình trạng gì.

Không chỉ độ ấm cực kỳ thấp, vách tường bốn phía đều bị phong bế nghiêm ngặt, cửa sổ kín không kẽ hở, vừa lạnh vừa tối, nếu không phải bị kẻ xâm lấn mạnh mẽ phá vỡ một cửa khẩu, quả thực giống một cỗ quan tài bằng băng.

Trên tọa đài ở giữa phòng, màn che nửa che che đậy, vài kiện ngoại y đen đen trắng trắng hỗn độn chất đống bên đài.

Lạc Băng Hà trên người chỉ mặc một kiện trung y, dáng vẻ vừa mới từ trên giường bò lên, y phục không chỉnh tề, cổ áo lệch lạc, tóc đen buông thả, sắc mặt tái nhợt dị thường, môi lại đỏ tươi, trong mắt hai điểm sáng lạnh lóe ra, quỷ khí bức người. Bộc lộ tài năng, đúng là trạng thái chuẩn bị chiến.

Đối diện y bảy bước, xương tay cầm kiếm của Liễu Thanh Ca cứng lên, cả khuôn mặt đều xanh mét.

Liễu Thanh Ca nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà cạnh tọa đài, gằn từng chữ: “Tạp chủng nhà ngươi.”

Hắn nói từng chữ, linh quang trên Thừa Loan Kiếm liền đằng đằng sát khí bạo khởi từng trận.

Thẩm Thanh Thu cảnh giác mà nhìn chăm chú song phương, nhưng mà, chỉ nhìn thoáng qua phương hướng Liễu Thanh Ca chỉ kiếm, trong đầu truyền đến âm thanh tam quan vốn đang chống đỡ vào nơi hiểm yếu bỗng hoàn toàn rơi vỡ.

Lạc Băng Hà tay phải đặt ở trên Tâm Ma Kiếm không bao giờ rời khỏi người, thân kiếm tuyết trắng đã xuất vỏ non nửa; tay trái, còn đang ôm một người.

Khối thân thể này không có sự sống, đầu rũ xuống, tứ chi vô lực, lại thập phần mềm mại. Cũng mặc trung y đơn bạc, áo trôi đến bả vai, nửa tấm lưng trắng như giấy đều lộ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi