TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Dịch: Chi

Sửa: Sút

Mơ?

Không cần nói nữa. Chuyện tốt Lạc Băng Hà làm!

Y nhẹ giọng nói bên tai Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn không phải đau đầu vì không có ‘chứng cứ’ sao? Thế này thì không cần phí tâm nữa ha?”

Chẳng trách khi đó y ngủ phút chốc trên Tu Nhã kiếm, Thẩm Thanh Thu còn tưởng rằng thể lực y không chống đỡ được, nhưng hóa ra là tranh thủ phát động thuật ác mộng.

“Cầu biểu dương!”, “Cầu biểu dương!” tràn ngập trong mắt Lạc Băng Hà, hắn làm như không thấy, ánh mắt dời đi.

Rốt cuộc Lạc Băng Hà đã tạo cho bọn họ mộng cảnh như thế nào, mới có thể khiến tình hình nghiêm trọng đến mức ngần này người vội vã chạy đến Chiêu Hoa Tự nghiêm túc thảo luận đây…

Chẳng cần hắn phải hỏi, có người đã nhanh chân trước rồi: “Ai đó nói coi, rốt cuộc là giấc mộng gì?”

Người này nhìn vô cùng quen, Thẩm Thanh Thu lục tìm trí nhớ một hồi, đột nhiên nhớ ra. Đây không phải người khi đó ở Hoa Nguyệt thành… gì gì Tông, à, Bá Khí Tông! Đại sư huynh của Bá Khí Tông sao!

Vô Thần đại sư khách khí nói: “Xin hỏi vị môn chủ này, tu vi của ngài?”

Người đó đáp: “Kim Đan hậu kỳ!”

Hai vị phương trượng nhìn nhau, không ít người bắt đầu nhẹ giọng ho.

Một trận trầm mặc, Vô Thần đại sư bước ra giải thích: “Vậy… thì kỳ lạ thật. Trong ngôi chùa này, tất cả những người tu vi từ Kim Đan trở lên, đều mơ một giấc mộng giống nhau…”

Ý nói, nếu gã thực sự là Kim Đan hậu kỳ, thì cũng phải mơ thấy giấc mộng này mới đúng…

Phía dưới không ngừng phụ họa: “Đúng vậy, bổn môn tu vi cũng là Kim Đan trở xuống, đêm qua đều không thấy gì.”

Dưới con mắt chằm chằm của quần chúng khai man tu vi, còn bị vạch trần tại trận, tự mình cầm đá đập vào chân mình, Thẩm Thanh Thu trong lòng thắp một ngọn nến cho vị nhân huynh đã qua vài năm cũng không có chút tiến bộ này.

Nhưng vị sư huynh đó mấy năm qua cho dù tu vi không tăng được là bao, da mặt lại dày lên không ít, như vậy vẫn không biết xấu hổ, lớn tiếng nói: “Chuyện nào chẳng có ngoại lệ! Chẳng bằng cứ nói ra, rốt cuộc là mộng gì?”

Cả một Bá Khí Tông, cái tên bá khí ngùn ngụt như vậy, cư nhiên một tu sĩ đạt đến Kim Đan cũng không có, nếu không gã đã không phải gặng hỏi ở nơi đại sảnh đông người rồi. Xem ra vị này không phải được mời đến nghị luận, mà đơn giản chỉ là diễn viên quần chúng quen mặt đến xem náo nhiệt rồi. Vô Vọng nhíu mày, Vô Ưu đại sư lại vô cùng nhẫn nại, từ tốn khái quát: “Nội dung mộng cảnh là, Thiên Lang Quân bị trấn dưới núi Bạch Lộ, đã nặn lại cơ thể, dấy lên tinh phong huyết vũ.”

Dựa vào gu của Lạc Băng Hà, “tinh phong huyết vũ” mà Vô Thần đại sư nói, chắc chắn không phải đánh giết thông thường. Nhất định có không ít màn khẩu vị nặng.

Vô Vọng nói: “Một hai người mơ thấy cùng một giấc mộng, có thể nói là kỳ diệu. Vài trăm người cùng lúc mơ như vậy, thì đến ‘huyền diệu’ cũng không lý giải nổi nữa. Hơn nữa, giấc mơ này không hề bình thường, đặc biệt chân thật, sau khi tỉnh lại, thậm chí cảm thấy hiện thực còn không chân thực bằng mộng cảnh ấy.”

Những người đang có mặt tu vi Kim Đan trở lên đều thấy đồng cảm, lòng vẫn kinh hãi, thay nhau gật đầu.

Có người nghi hoặc nói: “Thiên Lang Quân này, rốt cuộc là do đâu mà bị trấn áp? Nếu gã thực sự đáng sợ như vậy, khi đó thế nào lại bị trấn áp?”

Vô Thần đại sư thở dài nói: “Nói ra, đây cũng là một mối oan nghiệt. Nếu hôm nay Cung chủ Huyễn Hoa Cung có ở đây, không biết còn cảm thán thế nào.”

Có tiếng nữ nhân ngạc nhiên nói: “Cung chủ Huyễn Hoa Cung? Liên quan gì đến Lạc Băng Hà?”

Thanh âm này kiều mị trong trẻo, du dương như oanh hót, Thẩm Thanh Thu nghe mà đưa mắt.

Người nói, là đạo cô mỹ mạo dáng người yểu điệu giữa môn đồ Thiên Nhất Quan.

Cụ thể là người nào, Thẩm Thanh Thu không nói được, bởi có ba vị đạo cô từ gương mặt dáng người đến cách ăn mặc, như thể được đúc ra từ một khuôn, đứng cùng nhau, tựa như ba đóa hoa lam tươi đẹp. Thậm chí đến nét mặt, cũng giống nhau một cách kỳ lạ… Hưng phấn.

Không sai, chính là hưng phấn!

Tỷ muội sinh ba trong hậu cung của Lạc Băng Hà! Lâu rồi không gặp, các vị hậu cung!

Nếu là trước kia, Thẩm Thanh Thu chắc chắn sẽ lại kích động không thôi, sau đó vui không biết mệt mà YY cảnh đẩy ngã em gái tiếp đó. Nhưng hiện tại…

Thanh âm Lạc Băng Hà đè xuống cực thấp, vị chua vẫn xa đến mười dặm: “Sư tôn, đẹp sao?”

Hầy, bỏ đi. Thẩm Thanh Thu thu lại ánh mắt. Sau khi tình tiết thay đổi loạn xì ngầu, ba đạo cô đó giờ đây hẳn không quen biết Lạc Băng Hà, lại vẫn quan tâm đến tin tức liên quan đến y. Thẩm Thanh Thu tự động hiểu sự hưng phấn trên mặt các nàng là rung động của thiếu nữ. Sức hút của Lạc Băng Hà, quả vẫn mạnh liệt vô cùng!

Vô Vọng đại sư nói: “A di đà phật. Cung chủ nhắc đến ở đây, là chỉ lão cung chủ đời trước. Tên Lạc Băng Hà đó chẳng qua nhờ mượn thủ đoạn âm hiểm cướp được vị trí cung chủ, tài đức gì khiến người khác phục làm cung chủ?”

Lạc Băng Hà nhướn mày một cái, khinh thường bĩu môi.

Vô Vọng đại sư nói tiếp.

“Có điều, ngọn nguồn trong đó, đích thực tránh không khỏi liên quan đến Huyễn Hoa Cung. Vài thập kỷ trước, dưới lão cung chủ có một đại đệ tử, phương danh Tô Tịch Nhan.”

Nội tâm Thẩm Thanh Thu nghe mà chấn động.

Đây… Màn này là muốn vạch trần thân thế của Lạc Băng Hà!

“Khi đó, lão cung chủ không có con, đối với ái đồ đích thân truyền dạy này cưng chiều trân trọng có thừa, xem như minh châu trong tay, bất kể đi đến đâu, cũng lệnh cho Tô Tịch Nhan theo cùng bên người, vô cùng coi trọng.”

Thẩm Thanh Thu nhớ lại dáng vẻ hai mắt ngây dại, nước dãi nhỏ đầy trong thánh lăng của lão cung chủ, lòng nghĩ: Chỉ e không phải xem như minh châu trong tay, mà là xem như vật độc chiếm mới đúng chứ? Theo cùng bên người, cũng chẳng phải vì “coi trọng” cái gì, chỉ để tiện ra tay mà thôi.

Trong Đại Hùng bảo điện, tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng Vô Vọng đại sư vang vọng.

“Một lần, lão cung chủ cùng Tô Tịch Nhan nhận lời thỉnh cầu thu phục yêu quái, trên đường về du ngoạn một tòa thành cổ ở hạ lưu sông Lạc. Xà yêu tác quái, các thành gần đó chẳng còn lại bao người, sư đồ hai người thế nhưng lại gặp được một thanh niên một mình lui tới.”

“Thanh niên đó khí chất bất phàm, dung mạo trang phục đều là cực phẩm, ngồi dưới tán liễu rủ, gảy hát thơ ca. Nhân vật như thế, không nên xuất hiện vào lúc đó ở một nơi như vậy, sư đồ hai người lúc đầu hiếu kỳ, liền cùng gã trò chuyện mấy câu. Hỏi qua đáp lại một hồi, lão cung chủ trong lòng thấy người này có phần kỳ lạ, tuyệt không phải người thường, lại không thể dò được tận gốc, bèn thúc giục ái đồ ngừng quan tâm, nhanh nhanh rời đi. Tô Tịch Nhan thế nhưng không hiểu được khổ tâm của sư phụ, trước khi đi hẵng còn lưu luyến không thôi.”

Thẩm Thanh Thu nghe đến nhập tâm vô cùng.

Hóa ra Thiên Lang Quân thực sự là một thanh niên nghệ thuật yêu thích thi từ ca phú chốn nhân gian. Không sợ tán gái, chỉ sợ kẻ tán có văn hóa. Mặt đẹp, hát không quá dọa người, nhất kiến chung tình tuyệt đối có thể!

“Sau khi về cung, không biết vì sao, Tô Tịch Nhan bắt đầu thường xuyên ra ngoài. Nàng trước đây đều ngoan ngoãn ở bên sư phụ, giờ lại không ngừng kiếm cớ, lão cung chủ ban đầu chỉ là không hài lòng, trách cứ vài câu, về sau, nàng càng đi càng xa, thời gian không về cũng càng lúc càng dài.”

“Lão cung chủ sinh nghi, để ý phái người âm thầm bám theo. Chẳng ngờ, những đệ tử phái đi đều bị cắt đuôi. Cuối cùng, có một lần, lão cung chủ đích thân bám theo sau đồ đệ. Lần theo này, mới làm sáng tỏ, những ngày không về cung, nàng đã làm cái gì.”

“Tô Tịch Nhan cùng thanh niên kỳ quái gặp ngày đó sóng vai tựa vào nhau. Hai người dựa lên đầu một con rắn xanh khổng lồ, thấp giọng trò chuyện.

“Lão cung chủ sợ kinh động hai người, dừng bước ở một nơi khá xa, loáng thoáng nghe họ nói chuyện.”

“Chỉ nghe Tô Tịch Nhan nói: ‘Chàng thực sự muốn nói với sư phụ ta về chuyện của chúng ta? Chàng… Chàng dám sao?’ Thanh niên đó hờ hững đáp: ‘Sao không dám.’ Tô Tịch Nhan thở dài: ‘Chàng là quý tộc ma giới đó. Hơn nữa cho dù không phải vì điều này, sư phụ sợ cũng sẽ không đồng ý.’ ”

Tô Tịch Nhan này quả là trời sinh nhu thuận, vẫn gọi lão cung chủ hai tiếng “sư phụ”. Lạc Băng Hà là con hai người họ, thừa hưởng một cách hoàn mỹ khí chất thánh mẫu tiểu bạch hoa của mẹ y, còn có sự vô tâm vô phế của cha y, trở thành một tên tâm thần phân liệt mang gien ưu tú.

“Nói đến đây, lão cung chủ kinh hãi, nhận ra đồ đệ chọc phải một nhân vật lợi hại. Chấn kinh một lúc, tiếp tục thám thính, họ đã chuyển sang đoạn thế này. Thanh niên ma giáo ấy nói: ‘Đợi ta huyết tẩy giới tu chân, đem bọn chúng giết sạch không còn một mảnh giáp, nàng còn sợ người chết không đồng ý sao?’ ”

Nghe đến câu cuối này, trong đám người truyền đến tiếng hít khí lạnh đồng loạt. Thẩm Thanh Thu ngược lại phì cười.

Đoạn kể phía trên, cũng còn tính là bình thường. Nhưng câu cuối cùng đùa gì vậy?!

Có nghĩ thế nào cũng thấy Thiên Lang Quân không hề giống nhân vật sẽ nói những lời hùng hồn dã tâm ngang ngược mưu đồ bá nghiệp dạng này!

Lời thốt khỏi miệng gã, không thể nào lại có lối tư duy bình thường, Boss hóa tiêu chuẩn như vậy!

Vô Vọng đại sư tiếp tục đều đều giọng làm máy kể chuyện: “Thấy Tô Tịch Nhan kinh ngạc, thanh niên kia lại đổi giọng: ‘Đùa nàng chút thôi.’ Tiếp đó, chỉ là những lời ngon ngọt, tiện đó trái công phải kích, lừa Tô Tịch Nhan giúp gã trộm bảo vật của Huyễn Hoa Cung, nói là xem thử rồi trả ngay.”

Đến đây, Thẩm Thanh Thu cơ bản có thể khẳng định, nửa sau căn bản là do lão cung chủ không có tâm trí nghe bịa ra rồi.

Hơ hơ hơ, yêu thích mấy bảo vật của Huyễn Hoa Cung?

Thiên Lang Quân có thể tùy ý ra vào thánh lăng ma tộc, bảo vật trong đó nhặt không cạn, dùng không hết, người ta còn rảnh đến mức bày sạp ném vòng trúng thưởng chơi trên mặt đất đó nghe không?

Từ đó đoán được, đoạn truyền miệng này, nhất định do lão cung chủ vốn mang lòng riêng, sẵn có cái nhìn thù hận cực đoan với Thiên Lang Quân, kẻ cướp mất “tâm can bảo bối” của lão, thêm mắm thêm muối vào lời tâm tình của hai người, cắt gọn rút ý, sắp xếp chỉnh sửa một hồi mà thành.

Ngữ khí của Vô Vọng mang thêm chút vị hận sắt không thành gang: “Nữ tử một khi đã chìm trong tình ái, thì dễ dàng mụ mị đầu óc, Tô Tịch Nhan quả nhiên hết lời ưng thuận. Lão cung chủ nói, ánh mắt nàng nhìn Thiên Lang Quân ái mộ si mê, nhưng Thiên Lang Quân nhìn nàng, lại chẳng khác nhìn người dị tộc bình thường là bao.

“Lão cung chủ trong lòng nóng vội, một mặt âm thầm thông tri người đứng đầu các môn phái, bàn bạc kế hợp lực vây công. Một mặt giam Tô Tịch Nhan trong Huyễn Hoa Cung, ngăn không cho nàng báo tin.

Có người tức giận quở trách: “Nữ nhân này thật hồ đồ! Sư môn chăm sóc dưỡng dục mấy chục năm, lại không bằng vài lời ong bướm của một nam nhân.”

Vô Vọng nói: “Phần còn lại, chính là trận chiến núi Bạch Lộ. Sự tình ngày đó, vẫn nên để người có mặt ra trận khi ấy, Nhạc chưởng môn, kể lại vẫn hơn.”

Nhạc Thanh Nguyên gật nhẹ đầu, nói: “Trận chiến ngày đó, kỳ thực cũng chẳng có gì đáng nói. Thiên Lang Quân không ngờ rằng người đến không phải Tô Tịch Nhan, mà là quân vây công, bên người chỉ có một ma tướng dưới trướng, tên Trúc Chi Lang, mới sa vào vòng vây, thất bại rồi bị trấn áp.”

Như vậy, bên ta có thể nói là thắng không cần đánh rồi. Y lại tường thuật một cách thản nhiên như vậy, không chút che đậy tô hồng, Thẩm Thanh Thu cũng thật bội phục Nhạc Thanh Nguyên. Ở đây lại có không ít người từ nhỏ đã nghe trưởng bối trong sư môn thổi phồng về trận chiến núi Bạch Lộ mà lớn, lần đầu nghe thấy bản thật, cảm thấy lúng túng bội phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi