TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Nghỉ ngơi một đêm, khí sắc mọi người tốt hơn rất nhiều, Tiêu Lạc Ngọc hạ lệnh lên đường với tốc độ cao nhất. Rốt cục ba ngày sau đến Dương Châu.

Hoài tả danh đô, trúc tây giai xứ (*), Dương Châu vẫn luôn là địa phương được văn nhân mặc khách ca tụng, giữa mùa hoa khói xuôi dòng Dương Châu, lúc này tuy rằng đã là mùa hè, nhưng cảnh sắc nơi đây vẫn tươi đẹp như cũ.

(*)Hai câu trong bài thơ Dương Châu mạn – Khương Quỳnh

Đến Dương Châu, Phượng Nhan không còn có lý do đi theo, đành phải cáo từ.

Tổng bộ Cái Bang đóng trong một trang viên tại thành bắc Dương Châu, khi đoàn người Tiêu Lạc Ngọc tới nơi, chỉ thấy trong trang viên người đến người đi vô cùng bận rộn.

“Lỗ trưởng lão ngươi đã trở lại, trong thư không phải nói mời thần y đến sao? Thật tốt quá? Thần y ở đâu?” Một thiếu nữ lại gần, lôi kéo Lỗ Bình bắt đầu hỏi.

Lỗ Bình có chút bất đắc dĩ “Từ nhi, không được vô lễ.” Rồi sau đó nói với Tiêu Lạc Ngọc “Tiêu bảo chủ, đây là nữ nhi của bang chủ, Lý Từ. Từ nhi, đây là Tiêu Lạc Ngọc Tiêu gia bảo Bảo chủ. Vị này chính là Hoa Diệc Khê Hoa thần y.”

Tiêu Lạc Ngọc có thể thấy được Lỗ Bình rất sủng ái Lý Từ, người thiếu nữ này ngày sau này cũng sẽ trở thành nhân vật tài giỏi trên giang hồ, quan trọng là làm người ngay thẳng, đời trước thời điểm vây công hắn, chỉ có Lý Từ nói Tiêu Lạc Ngọc có ân với Cái Bang, không thể lấy oán trả ơn. Tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng so với đám tiểu nhân kia đã tốt hơn rất nhiều.

“Tiêu bảo chủ hảo, Hoa thần y ngươi mau đi xem người bệnh trong bang, cứ ngủ mãi không tỉnh, toàn thân càng ngày càng cứng.” Dứt lời liền kéo tay Hoa Diệc Khê.

Nào biết giữa chừng đã bị Tiêu Lạc Ngọc ngăn cản “Lý cô nương xin đi trước dẫn đường, chúng ta cùng đi xem thử.” Không dấu vết chặn ngang tay Lý Từ.

Lý Từ là một người không có tâm tư, cũng không cảm thấy không thích hợp, cao hứng đi trước dẫn đường. Ngược lại Lỗ Bình lắc đầu. Nhẹ giọng nói “Tiêu bảo chủ bỏ quá cho, Từ nhi trời sinh đã như thế, có chút nhanh mồm nhanh miệng.”

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, hắn cũng không biết mình nghĩ gì nữa, nhìn thấy Lý Từ muốn kéo Hoa Diệc Khê, thân thể liền tự động phản ứng.

Bệnh trạng của người bệnh trên đường Lỗ Bình đã nói sơ qua, đời trước là Hoa Diệc Khê một mình tới, Tiêu Lạc Ngọc sau mới nghe người trong Cái Bang kể lại một ít, nhưng cũng không được đầy đủ, chỉ biết là trúng độc.

Đi vào phòng bệnh an trí sẵn, Lý Từ trước đẩy cửa bước vào.

“Lúc Lỗ trưởng lão đi là hai mươi người nhiễm bệnh, hiện tại đã có năm mươi người.” Lý Từ nói, thu hồi tươi cười “Cha ta là người đầu tiên nhiễm bệnh, những người khác đều là trưởng lão trong bang cùng đàn chủ.”

“Tin tức này còn có ai biết?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi.

Lý Từ lắc đầu “Chúng ta đã cố hết sức không cho chuyện này truyền ra, nhưng đã có vài môn phái bắt được tin tức, nghe nói có mấy bang phái muốn nhân cơ hội này cướp lấy võ công Cái Bang. Trong đó Thanh bang là vội vã nhất, ta nghe bang chúng nói Bang chủ Thanh bang đã mang theo thủ hạ tới Dương Châu rồi.”

Đời trước chính là bởi vì Thanh bang phản ứng quá nhanh, khiến cho rất nhiều người đều tưởng Thanh bang hạ độc thủ, hơn nữa trên giang hồ còn có vài môn phái cũng trúng độc tương tự, Thanh bang trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Sau đó Thanh bang bị tiêu diệt, đại bang phái tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, cuối cùng lâm vào họa diệt bang.

Giúp hay không giúp Thanh bang, Tiêu Lạc Ngọc còn đang suy nghĩ. Dựa theo kinh nghiệm đời trước, trận phong ba này cuối cùng Tiêu gia bảo cùng Thiết Sa môn và Đao khách tán trở thành người thắng, tìm được kẻ hạ độc thủ sau màn, hơn nữa tìm được bảo tàng thần bí trong truyền thuyết.

Sau lại vì yên ổn võ lâm, hắn cùng với Thiết Sa môn Môn chủ, Đao khách tán ba người chia đều bản đồ, phân biệt bảo quản.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn tuy rằng không có hứng thú với bảo tàng, nhưng bởi hứa hẹn vẫn cất giấu bản đồ, sau khi đạt được bản đồ, hắn cùng Phượng Nhan đính hôn, đuổi Hoa Diệc Khê đi, rồi sau đó chính là tẩu hỏa nhập ma.

Chẳng lẽ…

Là vì đồ trong bảo tàng này?

Nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên sững sờ ở nơi đó, Hoa Diệc Khê có chút không hiểu, vươn tay kéo kéo hắn, Tiêu Lạc Ngọc lúc này mới lấy lại tinh thần, trông thấy ánh mắt lo lắng của Hoa Diệc Khê, cười nói với y, “Ta không sao, đi xem bệnh cho bọn họ, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Hoa Diệc Khê gật đầu, lúc này mới đi khám bệnh cho mọi người. Tiêu Lạc Ngọc chỉnh lý xong tinh thần, bất luận là nguyên nhân cái gì, cả đời này hắn cũng sẽ không để cho sự tình tái diễn. Bất quá bởi vì bảo đồ cũng là một suy luận hợp lý, dù sao Phượng Nhan làm hắn phát điên sau đó điều khiển hắn đi giết người, mà Thiết Sa môn Môn chủ cùng Đao khách tán cũng là tuyệt đỉnh cao thủ đương thời.

Tiêu Lạc Ngọc tự giễu khẽ cười, hắn đối với Phượng Nhan muôn vàn tốt, cuối cùng lại bại vì một cái bảo đồ. Nhận ra điều này khiến một chút lưu luyến trong lòng hắn với Phượng Nhan cuối cùng cũng tan biến hết.

Nhìn Hoa Diệc Khê xem mạch cho người khác, lãnh ý trong mắt Tiêu Lạc Ngọc dần dần biến mất, cả đời này, hắn muốn cùng người kia sống thật vui vẻ. Cũng muốn thật thật thật tốt với người này.

Hoa Diệc Khê nhịn không được nhíu mày, liên tiếp thay đổi vài người xem mạch. Lỗ Bình có chút lo lắng nhìn y, muốn hỏi ý kiến lại sợ làm gián đoạn Hoa Diệc Khê chẩn bệnh.

“Bọn họ trúng độc.” Hoa Diệc Khê nói.

“Quả nhiên là vậy sao?” Lỗ Bình sớm đã hoài nghi có phải trúng độc hay không, hắn nhìn Hoa Diệc Khê “Hoa thần y, thỉnh ngài cứu trị, ngày sau Cái Bang ta nhất định không quên đại ân đại đức của ngài.”

“Là Lạc Ngọc muốn cứu các ngươi, không quan hệ với ta.” Hoa Diệc Khê hờ hững đáp, đi đến bên cạnh bàn bắt đầu viết phương thuốc. “Dùng nồi lớn sắc cạn, một ngày uống ba lượt.”

“Như vậy là có thể khỏi?” Lỗ Bình có chút giật mình.

“Có thể.” Trong mắt Hoa Diệc Khê có lãnh ý, tùy tay vứt cho Lỗ Bình một cái bình sứ “Hòa với nước mỗi người một chén.” Nói xong đi về bên người Tiêu Lạc Ngọc.

Đây là lần đầu tiên Lỗ Bình nói chuyện cùng Hoa Diệc Khê, mỗi lần trước đều là giao tiếp với Tiêu Lạc Ngọc. Hắn lau lau mồ hôi trên trán, không biết Hoa Diệc Khê sao lại có sát ý lớn như vậy. Mà khi y trở về bên người Tiêu Lạc Ngọc, nháy mắt lại trở nên nhu thuận.

“Tiêu bảo chủ, ta đã sai người chuẩn bị khách phòng, hẳn phải ở lâu mấy ngày, xin để Cái Bang làm tận chức trách chủ nhà.” Lỗ Bình nói, Lý Từ ở một bên gật đầu.

“Vậy làm phiền.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói, kéo Hoa Diệc Khê đi ra ngoài. Vừa đi vừa bảo, “Hôm nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta đi dạo một vòng Dương Châu, thế nào?”

Hoa Diệc Khê gật đầu “Được.” Phía sau Lỗ Bình lại một lần nữa lắc đầu, lúc này lại giống hệt con mèo nhỏ, vừa rồi sao lại biến thành rắn hổ mang?

Vừa nghĩ tới rắn, mới nghĩ đến Canh Tinh còn ở trong xe ngựa, trong lòng hắn cả kinh, chợt nghe bên ngoài tiếng hét vô cùng lớn “Rắn a, nhanh bắt lấy nó.”

Đệ tử Cái Bang cũng không giống mấy người Phượng Nhan, nhìn thấy rắn liền thấy được một nồi canh rắn tràn đầy, một đám xoa tay, đều muốn bắt lấy Canh Tinh.

“Không được không được…” Lỗ Bình vội chạy ra ngoài. Lúc hắn ra đến nơi, đã có hai người trúng xà độc, hắn nhớ đến biện pháp giải độc cho Phượng Nhan, lại vừa bực mình vừa buồn cười.

Hắn mặt dày mày dạn đi cầu Hoa Diệc Khê, Hoa Diệc Khê lại ném cho hắn một cái cái bình, “Một người một viên.”

Tại Dương Châu chơi mấy ngày, người của Cái Bang nhờ dược của Hoa Diệc Khê đều biến chuyển tốt, tuy nhiên Bang chủ lại vẫn hôn mê như cũ.

“Hắn trúng độc quá nặng, chỉ uống dược là không có khả năng khỏi hẳn.” Hoa Diệc Khê nói.

“Vậy phải làm như thế nào?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi.

Câu hỏi là của Tiêu Lạc Ngọc, Hoa Diệc Khê tự nhiên ôn nhu hơn, kiên nhẫn nói “Ta thi châm cho hắn, rồi sau đó phối dược uống hai ngày. Độc này kỳ thật không khó trị, mấu chốt là trong võ lâm chưa từng xuất hiện qua mới không ai biết cách giải.”

Lỗ Bình nhìn Tiêu Lạc Ngọc, hắn cười lắc đầu, “Vậy thi châm đi. Phải mất bao lâu?”

“Nửa canh giờ.”

Đuổi mọi người đuổi ra khỏi phòng, Tiêu Lạc Ngọc lưu lại bồi Hoa Diệc Khê. Y xuất ra bộ ngân châm lúc nào cũng mang theo bên mình, bắt đầu thi châm.

Dần dần, Tiêu Lạc Ngọc nhìn thấy trên trán Hoa Diệc Khê có mồ hôi nhỏ giọt, hắn cầm khăn bắt đầu lau giúp y. Nửa canh giờ không ngừng thi châm, trên người bang chủ Cái Bang ghim đầy ngân châm dài ngắn khác nhau.

Chỉ có Hoa Diệc Khê biết, độc tố đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng hắn, đặc biệt khó có thể cứu trị, nhưng Tiêu Lạc Ngọc mong muốn, y sẽ cố hết sức hoàn thành.

“Hai canh giờ sau gỡ ngân châm xuống.” Hoa Diệc Khê nói, khẽ cười với Tiêu Lạc Ngọc.

“Trước mặc kệ những cái đó, nghỉ ngơi đã.” Tiêu Lạc Ngọc nhìn vẻ mặt Hoa Diệc Khê mỏi mệt, nhẹ nhàng ôm lấy y.

Ngoài cửa mọi người đang lo lắng chờ đợi, Lý Từ nhịn không được đi qua đi lại. “Như thế nào còn…” Lời chưa dứt, cửa mở, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê đi ra.

Lý Từ nhìn thoáng qua Hoa Diệc Khê nằm yên trong ngực Tiêu Lạc Ngọc, lúc này y nhắm hai mắt, an tĩnh ghé vào lồng ngực Tiêu Lạc Ngọc, nhu thuận vô cùng.

“Hai canh giờ sau chúng ta lại đến.” Nói xong phi thân bay lên, rất nhanh về tới gian phòng của mình. Đặt Hoa Diệc Khê lên trên giường đắp chăn cẩn thận cho y. “Ngủ một lát đi…”

“Ừ.” Hoa Diệc Khê cảm thấy có chút mỏi mệt, nhịn không được chậm rãi ngủ. Tiêu Lạc Ngọc an vị bên cạnh y cẩn thận nhìn gương mặt người này.

Y ngủ một canh giờ liền tỉnh lại, Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn ngồi ở bên giường nhìn y, Canh Tinh cũng bò lại trước người y làm nũng.

“Thời gian còn rất nhiều, có muốn ăn vài thứ hay không, muốn uống nước không?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi, tiến đến trước mắt Hoa Diệc Khê nhìn vào mắt y, tựa hồ muốn xác nhận y không có việc gì.

Hoa Diệc Khê bị khuôn mặt gần trong gang tấc hù dọa, rồi sau đó chậm rãi đỏ mặt đáp “Không sao.”

“Thật sự.”

“Thật.” Y nhìn diện mạo tuấn kiệt của Tiêu Lạc Ngọc, đột nhiên cảm giác trong cơ thể có cái gì xao động. Nếu hai người hiện tại đã ở cùng một chỗ, như vậy — đơn giản hôn một cái không có vấn đề đi.

Hoa Diệc Khê nhịn không được tiến lại, hôn một cái trên mặt Tiêu Lạc Ngọc. Rồi sau đó đỏ mặt không lên tiếng. Tiêu Lạc Ngọc ngẩn người, sau đó khẽ nhếch khóe miệng.

“Diệc Khê, chúng ta đã là phu thê, muốn hôn thì hôn.” Nói rồi tùy tiện đem mặt ghé sát lại. “Hôn một cái.”

Mặt Hoa Diệc Khê đỏ lên nhịn không được nói, “Không hôn, đang là ban ngày, giữa ban ngày ban mặt…”

“Cái gì mà ban ngày, chúng ta hiện tại ở trong phòng, huống chi chúng ta là phu thê, thân thiết là chuyện thường.” Tiêu Lạc Ngọc mừng thầm trong lòng. Hoa Diệc Khê đối với hắn tuy rằng tốt không thể tốt hơn, nhưng chưa bao giờ chủ động, khó khăn lắm mới chủ động một lần như thế nào cũng muốn ăn đủ —

“Hay là ngươi căn bản không muốn hôn ta?”

“Không có…” Mặt Hoa Diệc Khê càng đỏ thêm.

“Vậy hôn một cái.” Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy chính mình đường đường đại hiệp hiện giờ càng ngày càng lưu manh, nhưng mà không hề gì, dù sao đối tượng là Hoa Diệc Khê.

Y nhìn nhìn chung quanh, thấp giọng nói “Canh Tinh đang nhìn.”

“Canh Tinh là rắn, nó cái gì cũng không hiểu.”

“Vạn nhất nó hiểu thì sao?”

“Ta cho nó tìm một con rắn đực ghép đôi.”

“Nó chính là đực…”

Cuối cùng Hoa Diệc Khê vẫn khuất tùng dưới uy nghiêm của Tiêu Lạc Ngọc, chậm rãi ghé lại gần. Trong lòng hắn mừng rỡ nở hoa, Hoa Diệc Khê khó được một lần chủ động…

Chóp mũi đã sắp tiếp cận, cũng đã dính sát vào, Tiêu Lạc Ngọc sắp cảm giác được cánh môi mềm mại của Hoa Diệc Khê, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la hét.

“Thanh bang đến…”

Hoa Diệc Khê sửng sốt, sau đó nhịn không được nói, “Thanh bang đến, phỏng chừng có chuyện rồi.”

Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy cánh môi kia vừa rồi như chuồn chuồn lướt nước chạm trên môi mình một chút, trong lòng hắn ngứa ngáy, thầm cảm thán Thanh bang tới thật chẳng đúng thời điểm. Vươn tay ôm lấy Hoa Diệc Khê, cười nói “Diệc Khê, hôn người phải hôn như vậy.” Sau đó phủ lên.

Đầu lưỡi linh hoạt loạn múa trong miệng, Hoa Diệc Khê chỉ cảm thấy thân thể trở nên không tuân theo khống chế của mình, tựa như tảng băng dần dần nóng lên, hòa tan.

Tiêu Lạc Ngọc vốn định hôn một chút coi như xong, nào biết hôn một chút lại thành dừng không được, hai tay cũng bắt đầu không thành thật sờ tới sờ lui trên người Hoa Diệc Khê, cuối cùng dứt khoát cởi bỏ đai lưng.

Hắn đứng dậy nhìn người trước mắt, quần áo hỗn độn, lồng ngực trắng nõn toàn bộ đều lộ ra. Trong mắt mang theo một vũng thu thủy.

Mê muội phủ xuống, trên người Hoa Diệc Khê không ngừng hôn cắn. Lồng ngực trắng nõn phủ đầy dấu hôn hồng hồng, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt thế nào cũng nhìn không đủ.

Tiếp tục kéo xuống y phục, lộ ra đôi chân thon dài.

“Đừng nhìn…” Hoa Diệc Khê có chút quẫn bách, y sợ cơ thể đồng dạng như Tiêu Lạc Ngọc sẽ làm hắn sinh ra phản cảm.

“Thực đẹp, rất rất đẹp.” Tiêu Lạc Ngọc lên tiếng, vào lúc này bên ngoài cái gì mà Cái Bang, Thanh bang đều quăng hết khỏi đầu, Tiêu Lạc Ngọc chỉ muốn khối thân thể này vì mình khởi vũ. Hắn một hơi ngậm vào vật nóng bỏng của Hoa Diệc Khê.

“A!” Hoa Diệc Khê đầu tiên là thở gấp một tiếng, rồi sau đó không ngừng bắt đầu trốn tránh, “Bẩn…”

“Sẽ không…ta cảm thấy rất mỹ vị.” Tiêu Lạc Ngọc cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua một người nam nhân thế nhưng làm cho hắn mê muội, há miệng phun ra nuốt vào vật nóng bỏng nơi hạ thân Hoa Diệc Khê.

Hoa Diệc Khê đã không cách nào suy nghĩ nổi nữa, chỉ có thể dưới thân Tiêu Lạc Ngọc không ngừng thở dốc, da thịt trắng nõn dần dần nổi lên một tầng hồng nhạt, hai mắt vô thần nhìn phía trước.

Biểu tính của y lúc này càng thêm khích lệ Tiêu Lạc Ngọc, dốc sức lấy lòng người dưới thân.

“A!” Hoa Diệc Khê rốt cục nhịn không được phát tiết, ngón tay vô ý thức bắt lấy đệm giường, cần cổ thon dài trên không trung ngửa ra tạo thành một đường cong mỹ lệ.

Hoàn chương 12.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi