TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Một quyền bổ xuống, Tiêu Lạc Ngọc lui về phía sau vài bước, ho khan một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra. Tùy tay lau vết máu, Tiêu Lạc Ngọc chú ý không phải Thiết sa môn Môn chủ, mà là Hoa Diệc Khê đã đứng lên.

Lúc này Hoa Diệc Khê sát khí bốn phía, hiển nhiên đã nhẫn nại tới cực hạn. Nếu như hiện tại nội lực của y vẫn còn, phỏng chừng đã sớm nhảy lên đài cao giết người. Nhưng giờ y biết mình cái gì cũng không thể làm, cho nên mới cực lực áp chế cơn giận.

Tiêu Lạc Ngọc sợ Hoa Diệc Khê sẽ lo lắng, lúc này Tiêu Vân cũng không dám tiến lên khuyên bảo Hoa Diệc Khê, đành phải làm vài cái thủ thế, ý bảo không có việc gì.

Thiết sa môn Môn chủ sau một kích kia cũng không thừa thắng xông lên, đứng tại chỗ khôi phục nội lực. Mà Hổ bang Bang chủ đã ngã xuống đất không dậy nổi, xem ra bị thương không nhẹ.

Tuy rằng định ra đánh đến chừng mực, nhưng tình huống vừa rồi Tiêu Lạc Ngọc phản kích cũng là bình thường. Hai kẻ đánh lén đứng ở phía sau Thiết sa môn Môn chủ, hai người kia vốn chính là cao thủ trong Thiết sa môn, ba người đứng chung một chỗ, đối đầu cùng Tiêu Lạc Ngọc.

Ngược lại thiếu hai tên này, Thanh Thương bên kia áp lực đột nhiên giảm bớt, Thanh Thương chân đạp mê tung bộ, biến thủ thành công, nhất thời mấy tên này không thể phản kích, chỉ có thể phòng thủ, không đến một khắc, một kẻ trong đó đã bị Thanh Thương một chưởng đánh trúng, tuy rằng không trọng thương, nhưng nhìn dáng vẻ tiếp tục luận võ là không có khả năng.

Thiếu một người, thế công của Thanh Thương càng thêm sắc bén, tựa hồ thực nhanh có thể đem vài người khác đánh bại, như vậy có thể đi trợ giúp Tiêu Lạc Ngọc.

Nhưng Thanh Thương chính mình cũng tự biết, tuy rằng mấy người tại đây công phu kém cỏi nhất, nhưng trên giang hồ cũng là cao thủ nhất đẳng, chính mình đánh vài hồi đã là dùng tẫn khí lực, vừa rồi liều mạng mới đả thương một tên, hiện tại muốn thắng, cũng thực khó.

Lúc này Tử Lạc đột nhiên thét dài một tiếng, vốn là thế công sắc bén liền càng thêm làm cho người ta sợ hãi, công phu của hắn so với Thẩm Khanh cao hơn một ít, Thẩm Khanh không thể che chở Phượng Nhan, trên người Phượng Nhan nguyên bản váy dài phiêu dật bị chấn nát tảng lớn, lộ ra bả vai trắng nõn thanh thấu da thịt.

Phượng Nhan giận dữ, rút trâm gài tóc trên đầu, hướng Tử Lạc tấn công. Trên đài nhẹ nhàng nhất ngược lại Tả Yển, Chu Vân bởi vì Chu Lam không dám dùng hết toàn lực, Đao khách tán cũng trung lập, Bang chủ Cái Bang Lý Thú nhận ân huệ Tiêu gia bảo cũng không dám xuất chiêu quá nhiều.

Tiêu Vân ở dưới oán hận nói “Cái tên Bang chủ Cái Bang, sớm biết lúc trước không thèm cứu hắn, thế nhưng lấy oán trả ơn.” Lời này thanh âm không lớn, nhưng ở đây nhiều người đều nghe được nhất thanh nhị sở. Rất nhiều người cũng phát hiện không đúng, nghĩ cũng hiểu được nguyên nhân. Nhưng cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng, cho dù thân tại giang hồ, cũng không thể bằng hai chữ danh lợi.

Trong nhất thời, thế luận võ giằng co, không ai thắng ai.

“Rất không công bằng, đều là võ lâm đại hiệp, thế nhưng lấy nhiều đánh ít.” Bắt đầu có người khe khẽ nói nhỏ, rồi sau đó càng ngày càng nhiều người lén lút thảo luận.

Nguyên bản mấy đại môn phái muốn tốc chiến tốc thắng trên mặt có chút không dễ nhìn, bọn họ cũng thật không ngờ sẽ kéo dài thời gian như vậy. Hoa Diệc Khê bình tĩnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn là lạnh đến dọa người, y nhìn Hổ bang Bang chủ được người nâng xuống dưới.

Vị trí Hổ bang ngay tại bên cạnh Tiêu gia bảo, Hoa Diệc Khê cầm lấy ly trà trước mặt, nước trà trong chén trong suốt thấy đáy, là trà Long Tĩnh thượng hạng.

Trà này là Tiêu Lạc Ngọc mang đến cho y uống, sát ý trong mắt Hoa Diệc Khê càng ngày càng nặng, sau đó vung tay, nước trong ly trà tung tóe hướng vị trí Hổ bang.

Bang chúng Hổ bang lần này tới ước chừng có mười người, đều ngồi vây quanh bàn tròn, ai cũng không nghĩ tới Hoa Diệc Khê sẽ đột nhiên hất nước, nếu như là ám khí, phỏng chừng mười người này đều sẽ né tránh, nhưng mà nhìn thấy là nước, bọn họ ngược lại có chút ngây ngẩn cả người, không rõ làm cái gì vậy.

Thời gian sửng sốt này, giọt nước tích lạc trên người bọn họ.

“Không xong, mau tránh ra.” Phó Bang chủ Hoàng Trình Nguyên hô to, nhưng đã chậm — nước này chỉ vẩy hướng Bang chủ hôn mê, Hoàng Trình Nguyên cách xa nhất lại trốn nhanh nhất cho nên tránh thoát, nhưng những người khác hoặc nhiều hoặc ít bị nước trà đụng đến.

“Đây là cái gì…” Một tên nghi hoặc, sau đó gã liền vĩnh viễn mất đi tri giác.

Hơn mười người, trong nháy mắt còn nghi hoặc, ngay sau đó lập tức liền mang theo nghi hoặc gặp diêm vương. Hoàng Trình Nguyên kinh hãi, bất chấp có độc vội vàng tiến lên xem xét, tất cả mọi người mới rồi còn nói nói cười cười đã đoạn khí. Hổ bang Bang chủ cũng mất đi hô hấp.

Các môn phái khác chấn kinh, mà ngay cả người quan sát từ xa đều kinh ngạc vạn phần, sau đó dùng một loại ánh mắt sợ hãi nhìn Hoa Diệc Khê. Người trong giang hồ còn không sợ chết, đâm đâm chém chém, giết bao nhiêu người tất cả mọi người sẽ không sợ hãi. Nhưng loại phương thức giết người của Hoa Diệc Khê quả thực là vô thanh vô tức.

Tuy rằng không có cảm giác đau đớn, không có sợ hãi trước khi chết, nhưng lại chết không minh bạch.

Hoa Diệc Khê lạnh lùng nhìn đám người chết, sau đó nhìn vài chưởng môn trên đài. Người mấy đại môn phái dưới đài đều không khỏi nuốt nước miếng.

Hoa Diệc Khê rõ ràng là bởi vì Hổ bang Bang chủ đả thương Tiêu Lạc Ngọc mà tức giận, hiện tại tình huống này, hẳn là kẻ nào đả thương Tiêu Lạc Ngọc, Hoa Diệc Khê sẽ giết kẻ đó. Người của Thiết sa môn chợt cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh, sẽ không phải giây tiếp theo Hoa Diệc Khê sẽ quay qua giết sạch bọn hắn đấy chứ ?

Quả nhiên — nói là thần y, còn không bằng nói là độc y.

Hoa Diệc Khê cứ như vậy quang minh chính đại trước mặt những người này giết mười người, thế nhưng không có một người ra mặt vì Hổ bang. Mà y nháo như vậy, trên đài vài người thế công đều chậm lại, Thanh Thương một cái lắc mình thối lui đến bên Tiêu Lạc Ngọc, ba người khác cũng sôi nổi về bên cạnh hắn, thành thế bảo hộ.

“Hoa Diệc Khê, ta giết ngươi, báo thù cho Môn chủ.” Hoàng Trình Nguyên vốn đang ôm thi thể đột nhiên bùng nổ, cầm kiếm đánh tới hướng Hoa Diệc Khê.

“Diệc Khê…” Tiêu Lạc Ngọc không quản gì hết, vội vàng phi thân cứu viện. Hoa Diệc Khê không có võ công, cho dù độc công lợi hại đến mấy, lúc này cũng không thể nhanh hơn Hoàng Trình Nguyên.

“Các chủ…” Mấy người Thanh Thương cũng nóng nảy, lập tức bay khỏi đài.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn đến kiếm của Hoàng Trình Nguyên, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Sự tình hôm nay hắn đã cùng Hoa Diệc Khê nói qua, kế hoạch của hắn Hoa Diệc Khê cũng biết, nhưng không nghĩ tới hắn vẫn đánh giá thấp phân lượng của mình trong lòng Hoa Diệc Khê — hắn đã hiểu, bất cứ người nào thương tổn hắn, y đều sẽ không bỏ qua.

Hoàng Trình Nguyên cách Hoa Diệc Khê chỉ có vài bước, Tiêu Lạc Ngọc lại xa vài thước, vô luận như thế nào, Tiêu Lạc Ngọc cũng không có khả năng kịp cứu Hoa Diệc Khê.

Mắt thấy kiếm Hoàng Trình Nguyên đã đến trước ngực Hoa Diệc Khê, chỉ thấy một bóng đen đột nhiên vút lên, một phen cuốn lấy Hoàng Trình Nguyên, đem thân thể hắn gắt gao án trụ.

Lúc này cứu Hoa Diệc Khê, lại là Canh Tinh. Hoàng Trình Nguyên bị Canh Tinh quấn một vòng, thân mình nghiêng ngã, cả người đổ xuống.

Tiêu Lạc Ngọc lúc này cũng lao xuống đài cao, một chưởng đánh ngất Hoàng Trình Nguyên. Ôm lấy Hoa Diệc Khê, tim đập gia tốc. “Không có việc gì, không có việc gì..” Tiêu Lạc Ngọc thì thầm. Ôm chặt lấy Hoa Diệc Khê. Vừa rồi trong nháy mắt đó, tim của hắn cơ hồ đình chỉ, không cách nào hô hấp cũng không thể nhúc nhích.

Mấy người Thanh Thương cũng chạy tới, vây quanh hai người.

Vào lúc này ai cũng không có tâm tư tiếp tục luận võ, đều tự hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì. Hoa Diệc Khê giết người Hổ bang, ai cũng không ngờ tới, nhưng cũng tỏ rõ tầm quan trọng của Tiêu Lạc Ngọc trong lòng y.

Hoàng Trình Nguyên muốn giết Hoa Diệc Khê, cũng hợp tình hợp lý, dù sao nhìn đồng môn của mình chết, phỏng chừng ai cũng sẽ như vậy, chính là… Thanh Thương, Phó các chủ Hoa các, vừa rồi gọi cái gì?

Các chủ? Là gọi ai?

Rất nhiều nghi hoặc trong lòng mọi người tháo gỡ…

Vì sao mấy năm nay Hoa các luôn luôn âm thầm bang trợ Tiêu gia bảo, nhưng Tiêu gia bảo cùng Hoa các quan hệ không tốt… bởi vì thời điểm đó Tiêu Lạc Ngọc còn không giống bây giờ sủng ái Hoa Diệc Khê.

Vì sao lần này Hoa các cùng Tiêu gia bảo thân mật như vậy… chủ tử quan hệ tốt, phía dưới quan hệ tự nhiên là tốt thôi.

Vì cái gì Tiêu Lạc Ngọc nói hắn cùng Các chủ Hoa các giao tình không phải là ít… như vậy mà còn không tính sâu đậm thì cái gì mới gọi là sâu đậm nữa?

Vì cái gì bốn người Thanh Thương sẽ kết hợp bảo hộ Tiêu Lạc Ngọc như vậy… hai chủ tử sớm thành người một nhà, không giúp hắn thì giúp ai ?

Nghĩ đến Hoa các luôn nổi danh độc dược, mà Hoa Diệc Khê lại là thần y nổi danh trên giang hồ, nghĩ đến hai người tự nhiên cũng là xứng đôi. Hoa các thần bí, mà hiện tại Hoa Diệc Khê vô cùng đơn giản giết nhiều người như vậy, xem ra Hoa Diệc Khê với vị trí Các chủ này coi như là danh bất hư truyền.

Vừa rồi Hoa Diệc Khê thoáng một cái, đã chấn trụ rất nhiều người, chỉ là bọn họ không biết, độc như vậy với Hoa Diệc Khê mà nói cũng khó chế tạo ra, hơn nữa sử dụng còn rất nhiều hạn chế.

Rất nhiều nghi hoặc trong lòng mọi người được gỡ bỏ — đồng thời không tránh khỏi thầm cảm thán. Không biết Tiêu Lạc Ngọc thời điểm nào thì biết chuyện này, hắn hiện tại đối tốt với Hoa Diệc Khê, có phải hay không bởi vì biết thân phận của y?

Mà lúc này trên đài cao mọi người lại thần sắc khác nhau.

Phượng Nhan sắc mặt tái nhợt, Tiêu Lạc Ngọc giúp Hoa Diệc Khê đối phó mình đã làm cho nàng thực đau đầu, không nghĩ tới Hoa Diệc Khê thế nhưng là Hoa các Các chủ, điều này làm cho nàng không khỏi kinh hãi. Cước bộ có chút bất ổn, Thẩm Khanh ở phía sau vội đỡ nàng.

Ngược lại Chu Vân tuy rằng ban đầu giật mình, nhưng trấn định cũng thực nhanh, chờ tất cả mọi người an tĩnh lại, mới nói “Không nghĩ tới Hoa thần y lại là Hoa các Các chủ, Chu mỗ có mắt như mù.”

Hoa Diệc Khê không đáp lời, Tiêu Lạc Ngọc cũng không nói gì, một lúc sau hắn mới nói : “Tiêu mỗ bất tài, đã nhảy xuống lôi đài, không mặt mũi nào tranh đoạt vị trí minh chủ nữa.”

Mọi người không ai nói gì, Tiêu Lạc Ngọc nhảy xuống lôi đài hoàn toàn là bởi vì Hoa Diệc Khê, một số người cho rằng Tiêu Lạc Ngọc hiện tại đối tốt với y là bởi vì thân phận của y, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu Lạc Ngọc vừa rồi sốt ruột, thậm chí ngay cả chức minh chủ võ lâm cũng không để ý, lại bắt đầu hoài nghi suy tưởng của chính mình.

Thanh Thương cũng chắp tay “Ta cũng là sốt ruột hộ chủ, nếu đã hạ lôi đài, đương nhiên sẽ không tiếp tục cùng chư vị tranh đoạt. Mong rằng các vị bao dung.”

Vừa rồi chỉ bị thương hai người, trong đó một người là Hổ bang Bang chủ đã chết, hiện tại năm người Tiêu Lạc Ngọc thế nhưng đồng thời rời khỏi, điều này làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp. Phải biết tình cảnh vừa rồi, đánh tiếp, thắng bại vẫn chưa biết được. Còn lại mười ba người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.

“Cho dù là Hoa các Các chủ thì thế nào? Thân phận như vậy thì có thể tùy ý giết người sao?” Chu Vân cả giận nói, nghĩ đến Chu Lam bị Tả Yển gây thương tích, mà chính mình lại đi cầu xin Hoa Diệc Khê, Chu Vân cảm thấy mình bị biến thành trò cười. “Luận võ khó tránh khỏi sẽ có tổn thương, chẳng lẽ chỉ bởi vì đả thương Tiêu Lạc Ngọc liền liên lụy môn nhân khác sao?” Lời này vừa nói ra, đưa tới rất nhiều kẻ phụ họa.

Trong mắt Tiêu Lạc Ngọc hiện lên phẫn nộ, Hoa Diệc Khê thản nhiên nói “Ta giết Hổ bang không quan hệ gì với chuyện luận võ. Ta làm việc chưa bao giờ cần lý do. Chu chưởng môn không thích có thể thử xem.”

Hoàn chương 28.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi