TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Sau khi Phượng Nhan tỉnh lại, phát hiện mình đang trong phòng ngủ, bài trí bên trong vẫn hoa mỹ như cũ, còn thản nhiên tỏa ra huân hương. Phượng Nhan lăng lăng nhìn chung quanh…

Là mộng sao? Vừa rồi hết thảy đều là mộng…

Giết Vô Danh sư thái, là ác mộng đời này nàng không thể trốn thoát, nhưng không giết người, bản thân cả đời chỉ có thể mang theo cái danh đồ đệ Vô Danh sư thái mà sống. Những bí tịch võ công của Vô Danh là trân bảo, nàng có thể sờ đến, nhưng không thể là của nàng.

Vì thế liền lập mưu dối trá, Vô Danh đến cuối cùng cũng không biết, đồ đệ mà bà vẫn luôn kiêu ngạo, sẽ liên hợp với người khác lấy mạng của mình.

Cửa bị đẩy ra, đi tới là Thi Kỳ Nhi, trông thấy Phượng Nhan tỉnh, bèn nói “Tỉnh rồi? Uống hết dược đi.”

Phượng Nhan tiếp nhận dược trong tay Thi Kỳ Nhi, nhịn không được hỏi “Phượng Tiên các thế nào?” Đây là tâm huyết của nàng, tâm sức nàng khi sư diệt tổ cùng giao thiệp rộng rãi trong võ lâm.

Thi Kỳ Nhi trầm mặc, rồi sau đó nói “Tất cả môn nhân đều rời đi, Trọng Trầm Mặc bảo muội cho tỷ biết không được rời Tô Châu.” Nàng vẫn còn chưa nói hết, Trọng Trầm Mặc lần đầu tiên sử dụng lệnh của minh chủ võ lâm, chính là muốn liên hợp các phái thương thảo biện pháp xử lý Phượng Nhan. Hiện giờ các nàng bị giam lỏng tại Phượng Tiên các.

Phượng Nhan ngây ngẩn cả người, rồi sau đó đem bát trong tay ném xuống mặt đất, chén thuốc nóng bỏng văng bốn phía, vẩy đến trên người Thi Kỳ Nhi. “Ngươi sao không đi? Ngươi còn ở nơi này làm gì? Cút… đều cút cho ta…”

Thi Kỳ Nhi mím môi, muốn nói cái gì cuối cùng vẫn dừng lại, xoay người rời khỏi phòng ngủ Phượng Nhan. Thi Kỳ Nhi đi rồi, Phượng Nhan đem đồ vật có thể cầm được trong phòng đập phá, kể cả đồ cổ quý báu, trang sức ngàn vàng khó cầu.

Những thứ này là do nàng mấy năm nay vất vả kiếm ra, chính là Phượng Tiên các không có cơ ngơi kiếm ra ngân lượng, thời điểm phải dùng đồ vật, nàng đều không nghĩ qua đem mấy thứ này ra dùng.

Lúc này tại Thẩm gia, Thẩm Khanh hôn mê bất tỉnh, Tiêu Vân ở một bên xoay quanh. Mẫu thân Thẩm Khanh đã qua đời, phụ thân cũng chính là Thẩm gia gia chủ vào thời gian này lại không ở Tô Châu, không có người chủ trì đại cục, toàn bộ Thẩm gia đều loạn thành một đoàn.

“Làm sao đây? Làm sao bây giờ?” Quản gia khóc lóc thảm thiết. Lúc này các đại phu chẩn bệnh đã thương lượng ra kết quả, tất cả đều lắc đầu.

“Thẩm công tử ngoại thương không nghiêm trọng lắm, nhưng bởi vì sử dụng nội lực thời gian dài không thể thừa nhận dẫn đến gân mạch bị hao tổn, lục phủ ngũ tạng đều bị thương rất nặng, có lẽ…”

Tiêu Vân nóng nảy, khi hắn dưới đài rõ ràng thấy Thẩm Khanh cũng không thụ thương gì, sao có thể bị thương nặng như vậy chứ?

Chẳng biết rằng Tử Lạc nội lực thâm hậu, hơn nữa không chút lưu tình, sau hỗn chiến Thẩm Khanh vì bảo hộ Phượng Nhan cũng đem toàn bộ công kích lãnh đến trên người mình. Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà Phượng Nhan không có việc gì, còn Thẩm Khanh lại hôn mê.

Tiêu Vân nhìn mặt Thẩm Khanh, bản thân hắn cũng không biết vì cái gì sẽ quan tâm người này như thế, bất quá hắn biết mình không muốn để cho Thẩm Khanh cứ như vậy chết đi.

Khẽ cắn môi, Tiêu Vân nói với quản gia “Ngô bá bá, ngươi gọi người khiêng Thẩm công tử, cùng ta đi biệt viện, ta sẽ cầu Bảo chủ.”

Khi Tiêu Vân nói điều này, lòng cũng không chắc chắn. Hắn tuy rằng vẫn luôn hầu hạ Hoa Diệc Khê cùng Tiêu Lạc Ngọc, nhưng hắn cũng chỉ là một hạ nhân. Hắn không biết mình có năng lực đi cầu Tiêu Lạc Ngọc hay không, nhưng hiện giờ chỉ có thể thử xem, cũng may Thẩm Khanh tuy rằng che chở Phượng Nhan, nhưng đối với Tiêu gia bảo cũng coi như vẫn luôn cung kính.

Trong biệt viện Tiêu gia bảo, sau khi trở về đám người Thanh Thương từng người đi nghỉ ngơi dưỡng thương, Tiêu Lạc Ngọc ở trên xe nghỉ ngơi một hồi, sắc mặt đã khá hơn nhiều.

Vừa đến biệt viện không lâu, liền có bái thiếp nói Thiết sa môn Môn chủ, cũng chính là minh chủ võ lâm đương thời Trọng Trầm Mặc bái phỏng.

Hắn lần này đến rất nhiều người biết, nghĩ cũng đúng — mặc dù là minh chủ võ lâm, nhưng hiện tại Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê liên thủ, tuy rằng không lên làm minh chủ, nhưng cũng là một cỗ thế lực cực đại, thời điểm luận võ lại bị hắn đánh một quyền, vì làm dịu lửa giận của Hoa Diệc Khê, cùng vì yên ổn ngai vị minh chủ, hẳn nên tới bái phỏng một chuyến.

Có thể nói Trọng Trầm Mặc sau khi ngồi lên vị trí minh chủ này, còn chưa điều trị nội thương, xem như là có chút tội nghiệp.

Tiêu Lạc Ngọc sai người mời Trọng Trầm Mặc đến đại sảnh, trừ hắn cùng Hoa Diệc Khê, mấy người Thanh Thương cũng tới. Trọng Trầm Mặc là một mình tiến đến, nhìn thấy bên trong gian phòng nhiều người như vậy, ngược lại có chút kinh ngạc.

“Tiêu bảo chủ, lần này đa tạ ngươi ra tay tương trợ.” Trọng Trầm Mặc nói.

Tiêu Lạc Ngọc mời hắn ngồi xuống, nghe vậy cười nói “Tiêu mỗ không muốn làm minh chủ võ lâm, bất quá là theo đúng yêu cầu, sao có thể nhận lời tạ ơn này chứ.”

Trọng Trầm Mặc nhìn thoáng qua Hoa Diệc Khê, rồi sau đó chắp tay nói “Kính ngưỡng đại danh Các chủ Hoa các đã lâu, thì ra chính là Hoa thần y, Trọng mỗ mắt kém, vẫn luôn không biết.”

Hoa Diệc Khê biết Tiêu Lạc Ngọc cùng Trọng Trầm Mặc từng có hiệp nghị, nếu không thì cũng đã xuống tay với Thiết sa môn. Mặc dù có chút so đo hắn đánh Tiêu Lạc Ngọc một quyền, nhưng vẫn gật đầu tỏ ý. Ngược lại mấy người Thanh Thương biết Tiêu Lạc Ngọc từng có hiệp nghị với kẻ khác, không nghĩ tới người này là Thiết sa môn Môn chủ. Khó trách một quyền kia đánh lên Tiêu Lạc Ngọc nhìn như bị trọng thương, thực tế không có thương tổn gì nhiều.

Mà trước khi luận võ, Tiêu Lạc Ngọc bảo bọn họ hạ độc Chu Vân cùng Hổ bang Bang chủ. Bởi vậy Chu Vân khi luận võ mới cảm thấy trái tim co rút đau đớn.

Có thể nói trận luận võ này, vốn là mấy đại môn phái nghĩ khống chế võ lâm mà bày ra, không nghĩ tới lại tiện nghi Tiêu Lạc Ngọc cùng Thiết sa môn.

Biết tính tình Hoa Diệc Khê, Trọng Trầm Mặc cũng không để ý, “Tiêu bảo chủ, ta đã dựa theo ước định phối hợp Dương Luân, hiện tại sự tình Phượng Nhan giết chết Vô Danh sư thái người giang hồ cũng đã biết, bước tiếp theo nên làm như thế nào?”

Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê, rồi sau đó lắc đầu “Cái này cứ theo quy củ giang hồ là được.” Hắn cùng Trọng Trầm Mặc ước định, hắn giúp Trọng Trầm Mặc đoạt được ngai vị minh chủ võ lâm, Trọng Trầm Mặc phối hợp Dương Luân đem chân tướng Phượng Nhan ra trước giang hồ. Đương nhiên, ngày sau Thiết sa môn cùng Tiêu gia bảo cũng sẽ hợp tác không ít.

Lúc Trọng Trầm Mặc hợp tác cùng Tiêu Lạc Ngọc cũng có chút thấp thỏm, nhưng hắn biết nếu bất hòa với Tiêu Lạc Ngọc, tỷ lệ đoạt được vị trí minh chủ không lớn, tạm thời mạo hiểm thử một lần, cho dù không thành công cũng không có bất lợi gì. Nhưng hiện tại hắn chỉ thấy thực may mắn đã cùng Tiêu Lạc Ngọc hợp tác.

Phải biết Tiêu Lạc Ngọc hiện tại không chỉ là đại biểu Tiêu gia bảo, còn đại biểu Hoa các. Hơn nữa nhìn bộ dáng hiện tại, ngay cả chuyện tình giao dịch cùng hắn Tiêu Lạc Ngọc cũng không dối gạt Hoa các, hẳn là thực tín nhiệm người Hoa các.

Tiêu Lạc Ngọc cùng người Hoa các rút khỏi luận võ, công phu cao nhất chính là Chu Vân cùng Hổ bang Bang chủ, mà hai người kia đều trúng một chút độc, hơn nữa Tiêu Lạc Ngọc đả thương Hổ bang Bang chủ, hắn tự nhiên trở thành minh chủ.

Kỳ thật Tiêu Lạc Ngọc trước có nghĩ qua cùng Chu Vân hợp tác, nhưng Chu Vân hiện tại đối Hoa các có oán niệm, cho nên Tiêu Lạc Ngọc liền lựa chọn Trọng Trầm Mặc. Như vậy thoạt nhìn đối phương mười lăm người đấu với năm người bọn họ, trên thực tế Trọng Trầm Mặc cùng hai người Thiết sa môn sẽ không chân chính công kích.

Tiễn Trọng Trầm Mặc, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê trở về tiểu viện, bởi vì thương thế của Tiêu Lạc Ngọc, Hoa Diệc Khê không chịu cho hắn ôm. Tiêu Lạc Ngọc bất đắc dĩ, đành phải cầm tay y.

“Kỳ thật ngươi không cần làm đến thế.” Trên đường, Hoa Diệc Khê mở miệng. Trước kia Tiêu Lạc Ngọc tuyệt đối sẽ không cùng người khác làm giao dịch như vậy, trong mắt Tiêu Lạc Ngọc, có chút nguyên tắc không thể thay đổi. Tiêu Lạc Ngọc khi đó, quan tâm nhất chính là nội tâm công chính, cùng đạo nghĩa võ lâm.

Mà hiện tại, hết thảy đều bởi vì y mà cải biến, nếu không phải bởi vì người Hoa các náo loạn, Tiêu Lạc Ngọc sẽ không bị người vây công, hao hết tâm tư suy nghĩ làm sao phá giải. Nếu không phải y cố ý bị người bắt đi, Tiêu Lạc Ngọc cũng sẽ không đi trả thù Phượng Nhan.

Tuy rằng y không biết vì cái gì Tiêu Lạc Ngọc sẽ đột nhiên đối tốt với mình, nhưng cho dù Tiêu Lạc Ngọc đối với mình không tốt, cho dù Tiêu Lạc Ngọc chỉ là bởi vì áy náy mới thay đổi, y vẫn sẽ yêu Tiêu Lạc Ngọc cả đời.

“Ngươi không cần như vậy… ta… ” Hoa Diệc Khê kéo tay Tiêu Lạc Ngọc, “Ngươi làm chính ngươi là đủ, không cần vì ta mà thay đổi, ta…”

Tiêu Lạc Ngọc cười khẽ, ngăn lại bả vai Hoa Diệc Khê “Diệc Khê, ta biến thành như vậy, ngươi còn thích ta không?”

Hoa Diệc Khê đầu tựa vào trong lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng gật gật. Bất luận Tiêu Lạc Ngọc bộ dạng thế nào, chỉ cần Tiêu Lạc Ngọc vẫn là Tiêu Lạc Ngọc, y liền thích. Có lẽ chính là duyên phận cả đời, có lẽ loại tình cảm này đã kéo dài mấy đời, bất luận thế nào, y cũng sẽ không thay đổi phần tình yêu này.

Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê, hai người đều không nói gì, mà là cảm thụ ôn nhu thản nhiên này. Tiêu Lạc Ngọc không phải kẻ vô tình, hắn cũng không nghĩ đuổi tận giết tuyệt Phượng Nhan. Bất luận Phượng Nhan thế nào, đều là người đời trước mình từng yêu. Tuy rằng Phượng Nhan là tự làm tự chịu, có điều nếu không phải hắn, chuyện của Phượng Nhan sẽ không nhanh như vậy bị người phát hiện.

“Diệc Khê, trên đời này ta để ý nhất chính là ngươi…” Tiêu Lạc Ngọc nói. “Ta thích nhất cũng là ngươi.” Trước kia hắn quá mức chấp nhất với chuyện Hoa Diệc Khê là nam nhân, thật sự dùng thân phận tình nhân ở chung, Tiêu Lạc Ngọc phát hiện mình càng ngày càng bị Hoa Diệc Khê hấp dẫn, đã không thể tự kềm chế.

Hắn cúi đầu hôn Hoa Diệc Khê, “Diệc Khê, chúng ta…” Hoa Diệc Khê sửng sốt, sau đó hiểu được ý tứ Tiêu Lạc Ngọc, y không có khả năng trái ý hắn, đương nhiên là gật đầu ngầm đồng ý.

Tiêu Lạc Ngọc tuy rằng biết y sẽ không phản đối, nhưng trong lòng vẫn thực vui vẻ, cũng không cố kị trên người còn bị thương, ôm Hoa Diệc Khê vọt người vào phòng của hai người ở hậu viện. “Kẹt” một tiếng đóng cửa phòng, rồi sau đó cẩn thận đem Hoa Diệc Khê đặt trên giường.

Trước kia luôn nhẫn, cũng tự giác chính mình có lỗi với Hoa Diệc Khê, chung quy nghĩ làm những gì mới có tư cách, nhưng hiện tại Tiêu Lạc Ngọc không muốn nhẫn nữa. Tuy rằng hắn cảm thấy đối Hoa Diệc Khê còn thật nhiều thua thiệt, nhưng ngày sau hắn đều sẽ nhất nhất trả lại. Hiện giờ — hắn chỉ hy vọng Hoa Diệc Khê thuộc về hắn.

Vừa hôn Hoa Diệc Khê, vừa cởi y phục của y, Hoa Diệc Khê mấy ngày nay đã bị Tiêu Lạc Ngọc dưỡng béo lên nhiều, trong lòng hắn thầm cảm thán xúc cảm sờ thực tốt, từ cổ hôn xuống, rồi sau đó tại trước ngực lưu luyến.

Hoa Diệc Khê cố nhịn không phát ra bất cứ thanh âm gì, tay vô lực bắt lấy góc áo Tiêu Lạc Ngọc. Chờ tới khi Tiêu Lạc Ngọc ngẩng lên, trước người y đã một mảnh ướt át.

Từ ngăn bí mật phía sau giường lôi ra một cái bình tinh xảo, Hoa Diệc Khê vừa thấy, hận không thể cả người đều biến mất. Ngược lại Tiêu Lạc Ngọc cười hắc hắc vài tiếng, mở cái bình ra ngửi ngửi.

“Hương hoa, rất dễ chịu.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Cổ họng khàn khàn lợi hại. Hoa Diệc Khê che hai mắt của mình không nhìn tới hắn, Tiêu Lạc Ngọc ra một ít chất lỏng, nhất thời hương hoa nồng đượm tràn đầy căn phòng.

“Có lẽ sẽ đau, nhẫn một chút.” Tiêu Lạc Ngọc nói, sau đó thật cẩn thận vói vào một ngón tay. Bên trong thật giống như hắn tưởng tượng, chặt khít mà ấm nóng.

Hoa Diệc Khê nhịn không được hừ một tiếng, Tiêu Lạc Ngọc ghé lại hôn y.

Trước đó hắn cố ý đi học một ít kinh nghiệm, vì để giảm bớt đau đớn cho Hoa Diệc Khê, quá trình tiền diễn hắn dùng thời gian thật lâu. Cảm giác được không sai biệt lắm, Tiêu Lạc Ngọc mới thật cẩn thận đem chính mình tiến vào.

Cho dù đã khuếch trương thật lâu, Hoa Diệc Khê vẫn cảm thấy một trận xé rách đau đớn. Biết Tiêu Lạc Ngọc cũng nhẫn thực vất vả, y không kêu to thành tiếng, mà là gắt gao ôm lấy Tiêu Lạc Ngọc.

Sau đó, Hoa Diệc Khê cảm thấy chính mình không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể bị động thừa nhận từng đợt lại từng đợt công kích.

Hương hoa càng ngày càng đậm, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nhỏ vụn…

Hoàn chương 31.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi