TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

“Ta biết ngươi sẽ tìm tới nơi này.” Dịch Hồi nói, “Chỉ là ta không nghĩ sẽ nhanh như vậy.” Nháy mắt tiếp theo, trước mặt hắn xuất hiện một người, chính là kẻ ở khách điếm hỏi thăm về Dịch Hồi kia.

Dịch Hồi vẻ mặt lạnh nhạt nếu nói là nhìn thấy Hoa Diệc Khê hắn là trong lạnh nhạt mang theo một tia vui vẻ cùng ý cười, như vậy nhìn thấy người này hắn lại là hoàn toàn lạnh nhạt, trong ánh mắt nhìn không thấy một tia dao động. Ngược lại người này tuy rằng biểu tình không quá đặc biệt nhưng trong đôi mắt kia thật sự che giấu không hết vui sướng.

“Tiểu Quân, ta…” Khóe miệng người này giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời. Hắn không biết phải nói như thế nào cũng không biết nói cái gì mới tốt. Cuối cùng chỉ lăng lăng nhìn Dịch Hồi, nhịn không được vươn tay nắm tay hắn, lại bị hắn dễ dàng né tránh.

Trong con ngươi chợt lóe sóng dữ, cuối cùng nhắm mắt lại, thời điểm mở ra đã khôi phục bình tĩnh. Đúng rồi, người này cùng hắn lớn lên, võ công trác tuyệt, nếu muốn né tránh mình đích xác không phải là việc khó.

Mười năm, hai người tách ra đã mười năm, hắn tìm Dịch Hồi năm năm, đi khắp đại giang nam bắc, từ Tây Vực đến Tái Bắc, từ sa mạc hoang tàn vắng vẻ đến nơi giá lạnh cùng cực. Bước tiếp theo, hắn vốn là muốn đi Bắc Hải tìm, kết quả không nghĩ tới Dịch Hồi thế nhưng ngay tại Giang Nam.

Ngay tại Tàng Kiếm sơn trang.

Dịch Hồi biết hành tung của hắn, biết hắn ở xa tận Tây Vực, cho nên mới khiến cho những người đó rời đi, vốn tính toán cho dù hắn biết đến việc này cũng phải thật lâu sau.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Dịch Hồi thản nhiên hỏi. “Sư huynh.”

Người này chính là sư phụ của Hoa Diệc Khê, trên giang hồ thịnh truyền là kẻ thần long thấy đầu không thấy đuôi, Tam Tuần lão nhân. Rất nhiều người nghe được cái tên này đều tưởng là lão nhân tóc trắng xóa, khi gặp được người thực không dám tin. Trên thực tế hắn ở trên giang hồ thành danh quả thật đã rất lâu rồi.

Nghe thấy xưng hô này, Tam Tuần lão nhân ngẩn người, trên gương mặt tuấn lãng đến cực điểm xuất hiện một tia thương tâm rồi sau đó chậm rãi nói “Ta chỉ là muốn trông thấy ngươi, ta tìm ngươi rất lâu.”

Thái độ này của hắn ngược lại khiến Dịch Hồi kinh ngạc hồi lâu, tuy rằng đã qua mười năm, tuy rằng mỗi người đều sẽ thay đổi, nhưng Dịch Hồi vẫn không quen trông thấy thương tâm xuất hiện trên mặt người này.

Nhớ rõ năm đó khi hắn rời đi, người này đều là mặt không đổi sắc xoay người. Biểu tình của người này, chỉ biểu lộ đối người hắn yêu mà thôi.

Dịch Hồi bây giờ còn nhớ rõ cảm giác của chính mình khi lần đầu tiên nhìn thấy người này ôn nhu cười. Cái loại cảm giác trời long đất lở, cõi lòng tan nát thành tro. Hai người quen biết nhiều năm như vậy, người này tuy thường xuyên sẽ cười, nhưng chỉ là tươi cười theo thói quen, không có ôn hòa sủng nịch.

Chung quanh dược điền là một mảnh rừng trúc, Hoa Diệc Khê đi qua nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc đang đứng trong rừng trúc, không biết nhìn cái gì.

“Lạc Ngọc, ngươi sao lại ở chỗ này?” Hoa Diệc Khê kinh ngạc hỏi. Tiêu Lạc Ngọc xoay người, khẽ mỉm cười “Không có gì, nhìn xem ở nơi này có thể chờ được ngươi hay không.” Chỉ là trong nụ cười có một chút miễn cưỡng.

Hoa Diệc Khê trên đầu còn có bọt nước, trên người cũng có chút hơi nước. Tóc không buộc lên, tùy ý rối tung trên vai bị gió thổi làm khô một phần. Làn da trắng nõn bởi vì dính nước hết sức trong suốt, tựa hồ có thể nhìn đến mạch máu trên người.

Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy Hoa Diệc Khê lúc này, thậm chí có chút hương vị phong hoa tuyệt đại.

Hắn trước kia quả nhiên là mắt mù. Thế mà không thấy được người bên cạnh cũng có một mặt khiến người ta si mê đến vậy.

Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy trong lòng chua xót khó nén, cố gắng hắng giọng một cái nói “Chúng ta trở về đi, trễ rồi. Đã ăn gì chưa?”

Hoa Diệc Khê theo bản năng định lắc đầu, nhưng tưởng tượng Tiêu Lạc Ngọc nếu như biết mình chưa ăn cái gì nhất định phải buộc mình ăn một ít, liền gật gật đầu. “Ăn rồi.” Tuy rằng đã hai ngày chưa ăn qua cái gì, nhưng y không cảm thấy đói.

Nhìn ra Hoa Diệc Khê do dự, tâm Tiêu Lạc Ngọc lại trầm xuống. Hắn kéo tay Hoa Diệc Khê, chỉ cảm thấy tay y không lạnh lẽo giống dĩ vãng, ngược lại rất ấm áp. Thế nhưng hắn lại cảm thấy một trận hàn ý từ chỗ hai người nắm chặt dần dần lan rộng, cuối cùng truyền khắp toàn thân. Cho dù hắn có được tuyệt thế thần công, cũng ngăn không được hàn ý này lan tràn.

“Ta chuẩn bị cho ngươi một ít trà bánh.” Tiêu Lạc Ngọc nghe được chính mình nói, Hoa Diệc Khê lắc lắc đầu “Ta không muốn ăn, hơi mệt một chút sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Hoa Diệc Khê rất ít nói dối hắn, trong ấn tượng của Tiêu Lạc Ngọc thì y chỉ nói dối hắn một lần, đó là thời điểm hai người mới vừa bước chân vào giang hồ, hắn trúng độc, hai người cùng rơi xuống huyền nhai, đáy vực cái gì cũng không có chỉ có một ít cây khô.

Chính là chờ khi hắn tỉnh lại, lại phát hiện mình đã khỏe, hắn hỏi Hoa Diệc Khê dùng cái gì chữa cho hắn, Hoa Diệc Khê nói là trên người mang một ít dược vật. Nhưng hắn nhớ rõ ràng dược của y cũng đã dùng hết. Mà lần đó lúc Hoa Diệc Khê nói chuyện lại không giống như trước đây nhìn thẳng mắt hắn, mà là cúi đầu đùa nghịch góc áo trên người.

Cuối cùng hắn phát hiện Hoa Diệc Khê hóa ra là dùng máu của bản thân áp chế độc trên người hắn. Thời điểm đó, hắn phát hiện Hoa Diệc Khê nói dối, tuy rằng tức giận nhưng cũng thật cảm động.

Hiện giờ, ngón tay y vô thức lôi kéo góc áo, nhìn xa xa chứ không dám nhìn thẳng hắn.

Hai người trở về đến chỗ ở, trên bàn quả nhiên bày biện một ít điểm tâm Hoa Diệc Khê yêu thích. Hoa Diệc Khê luôn luôn không thích cự tuyệt Tiêu Lạc Ngọc, hiện giờ tuy rằng chỉ là bởi vì Dịch Hồi, cũng có chút không yên.

“Không sao, không muốn ăn thì thôi, chờ qua thời gian này ta sẽ làm một ít cho ngươi ăn.” Tiêu Lạc Ngọc nói, kéo Hoa Diệc Khê ngồi xuống, chính mình thì lấy khăn chà lau tóc cho y. Tóc Hoa Diệc Khê thực mềm mượt, Tiêu Lạc Ngọc chỉ thấy chính mình luyến tiếc rời khỏi mái tóc đen này. Ném khăn đi, cầm lấy lược từng chút từng chút chải cẩn thận.

Tuy Hoa Diệc Khê đối với việc này tương đối trì độn, cũng phát hiện Tiêu Lạc Ngọc không thích hợp, y ngẩng đầu nhìn hắn. “Ngươi làm sao vậy?”

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, sau đó đột nhiên ôm lấy Hoa Diệc Khê. Dùng sức hôn y.

Độ ấm làn môi Hoa Diệc Khê vẫn lạnh lẽo như trước, mang theo hương thảo dược thơm ngát đặc trưng của y. Cảm giác được Tiêu Lạc Ngọc tựa hồ có gì không đúng, Hoa Diệc Khê cũng không phản kháng, mà giống lúc trước thuận theo động tác Tiêu Lạc Ngọc.

Rồi sau đó, y nhận thấy biến hóa trên thân thể Tiêu Lạc Ngọc, tay hắn cũng dần dần xốc lên y phục, đụng đến làn da của y.

Có lẽ là bởi vì dược vật, y cảm thấy tay Tiêu Lạc Ngọc không nóng cháy như xưa, ngược lại có chút lạnh lẽo. Y khẽ rùng mình, cái rùng mình này cũng làm cho y thanh tỉnh thiệt nhiều.

Bây giờ còn chưa thể, Dịch Hồi dặn dò ba ngày này đều không thể làm chuyện đó. Y muốn đẩy Tiêu Lạc Ngọc ra, thế nhưng hai tay y đều bị Tiêu Lạc Ngọc dùng tay trái nắm chặt, mà hắn hôn y không dứt, khiến y muốn nói cũng không thể.

Tay trái Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt hai tay Hoa Diệc Khê, tay phải thì tại trên người y du tẩu khắp nơi, thực nhanh, Hoa Diệc Khê đã cảm thấy chính mình cũng có phản ứng.

Y không có khả năng phản kháng Tiêu Lạc Ngọc, tâm của y cùng thân thể y đều không có khả năng phản kháng. Tiêu Lạc Ngọc buông môi y ra, cúi người nhìn y.

“Lạc Ngọc, không…” Hoa Diệc Khê mới vừa muốn nói đã thấy Tiêu Lạc Ngọc lập tức xé mở y phục trên người, rồi sau đó cắn hồng anh trước ngực y.

Lời muốn cự tuyệt biến thành rên rỉ cổ vũ người tiếp tục. “Lạc Ngọc, không thể… ta…”

Tiêu Lạc Ngọc hoàn toàn không cho Hoa Diệc Khê cơ hội nói chuyện, tay phải nhẹ nhàng cầm ‘tiểu Hoa’ đã đứng lên.

“A….” Hoa Diệc Khê muốn nói tất cả đều bị quấy rầy, y bị nắm chặt kích thích như cung lên dây, hình dạng cần cổ duyên dáng hoàn toàn bại lộ trước mắt Tiêu Lạc Ngọc. Tiêu Lạc Ngọc tiến lên khẽ liếm lên hầu kết của y.

Hoa Diệc Khê cảm thấy tự chủ của mình càng ngày càng yếu, hết thảy ý thức đều tập trung tại chỗ bàn tay Tiêu Lạc Ngọc cùng cổ của mình. Y biết, cứ tiếp tục nữa, y liền hoàn toàn dậy không nổi suy nghĩ cự tuyệt.

Nếu là giải dược Hoa Diệc Khê tự mình nghiên cứu chế tạo, y hoàn toàn sẽ không cảm thấy cứ thế lãng phí có bất luận cái gì không ổn, chỉ cần Tiêu Lạc Ngọc thích là được. Thế nhưng đây là Dịch Hồi mấy năm nay vất vả mới tạo ra.

Hoa Diệc Khê khẽ cắn môi, làm cho mình thanh tỉnh một chút, tay trái Tiêu Lạc Ngọc vừa lúc cũng buông lỏng kiềm chế hai tay y, tay Hoa Diệc Khê tạm thời có thể khôi phục tự do.

Hai tay vừa mới được thả lỏng, y liền dùng sức đẩy bả vai Tiêu Lạc Ngọc. Khí lực của y vốn không lớn, nếu đối với Tiêu Lạc Ngọc có thể nói là hoàn toàn vô dụng. Nhưng Tiêu Lạc Ngọc hoàn toàn không ngờ y sẽ đẩy hắn ra, lập tức có chút mông lung.

Nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc dừng lại động tác, Hoa Diệc Khê ngồi dậy, bởi vì có chút ngại ngùng đối mặt với Tiêu Lạc Ngọc liền cầm chăn phủ lên người mình.

“Ta… ta hôm nay hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút.” Hoa Diệc Khê cúi đầu nói.

Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy hắn đang đặt thân trong băng tuyết lạnh giá nơi địa cực, hắn cho tới bây giờ cũng không biết một người có thể lạnh đến mức độ này. Hơn nữa loại rét lạnh này là phát ra từ trong lòng. Hoa Diệc Khê cự tuyệt giống như là một lưỡi lê có gai góc đâm vào. Mà hành động kéo chăn của y tựa như sau khi nắm chuôi đâm vào, rồi lại rút ra.

Huyết nhục mơ hồ.

“Được rồi, vậy sớm nghỉ ngơi đi.” Tiêu Lạc Ngọc xuống giường nhặt lên y phục đã xé nát, giúp Hoa Diệc Khê đắp chăn chỉnh tề, chính mình cũng nằm xuống. “Mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút, hôm sau phải kiểm tra sơn trang, cũng không biết có thể điều tra ra cái gì.” Tiêu Lạc Ngọc nói một ít sự tình bản thân không chút nào quan tâm, che giấu nội tâm đau đớn.

Người yêu nhất ngay bên cạnh mình, nhưng lại không thể chạm vào…

Tiêu Lạc Ngọc thậm chí không dám vươn tay ôm Hoa Diệc Khê, bởi vì hắn sợ y sẽ lần thứ hai cự tuyệt.

Mỗi một lần thương tâm, hắn đều cho rằng đây là thương tâm nhất, không có khả năng còn có cái gì khó chịu hơn nữa, cũng càng không có khả năng đau lòng hơn cái này. Thế nhưng mỗi một lần, đều phải so với một lần đau hơn rất nhiều.

Hắn không ngủ, thời điểm Hoa Diệc Khê tỉnh hắn biết, hắn nhìn Hoa Diệc Khê ngồi dậy, nhẹ nhàng từ trong tủ lấy y phục mới ra mặc vào, rồi sau đó ghé lại mặt của hắn nhẹ nhàng hôn một cái, đi ra ngoài.

Y đi rồi, Tiêu Lạc Ngọc mới ngồi dậy.

Chịu hôn hắn, có phải hay không Hoa Diệc Khê kỳ thật vẫn yêu hắn, có phải hay không Dịch Hồi có vấn đề gì?

Nhất định như vậy, Hoa Diệc Khê không có khả năng phản bội mình, Hoa Diệc Khê không có khả năng thích người khác.

Tiêu Lạc Ngọc tính toán không can thiệp tới tín nhiệm cùng quan tâm mà Hoa Diệc Khê dành cho Dịch Hồi, hắn cảm thấy chỉ có này một loại khả năng, nhất định là cái dạng này.

Hoặc là vì thuyết phục chính mình, Tiêu Lạc Ngọc suy ngẫm một hồi, hắn thấy đây là một loại khả năng hợp lí nhất.

Hắn không suy xét đến việc y có bị người ta uy hiếp hay không, không nghĩ Hoa Diệc Khê có biểu tình ủy khuất oán hận hay không, hắn không ngừng tự nói với mình nhất định là như vậy.

Nhất định là như vậy không sai… Hoa Diệc Khê sẽ không không thích mình… tuyệt đối sẽ không…

Hoa Diệc Khê là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Tiêu Lạc Ngọc kiên định với suy nghĩ của mình, cũng không làm kinh động bất luận kẻ nào. Hắn không cần đi suy đoán, cũng không cần lại đi suy nghĩ mấy vấn đề này. Hắn đi đến nơi ngày hôm qua nhìn thấy Hoa Diệc Khê, nhìn mảnh rừng trúc hồi lâu. Chậm rãi đi vào.

Mà ở trong rừng trúc, Dịch Hồi sớm cũng phát giác được Tiêu Lạc Ngọc, quay đầu lại nhìn Hoa Diệc Khê đang trong hồ, miệng nhẹ nhàng giật giật, nói một câu.

Hoa Diệc Khê hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, nhắm mắt lại cảm thụ tác dụng dược vật. Mà Tiêu Lạc Ngọc mới vừa bước vào rừng trúc lại cảm thấy rùng mình, sau đó hắn nhìn thấy một người đứng trước mắt.

Đây là người suất khí nhất hắn từng gặp qua, thậm chí anh tuấn có chút bức người. Người nọ xuất hiện đột ngột nhưng rồi lại giống như ở nơi đó đã thật lâu. Loại mâu thuẫn này làm cho Tiêu Lạc Ngọc nhất thời có chút hít thở không thông.

“Ngươi là ai?” Tam Tuần lão nhân mở miệng, vừa rồi Dịch Hồi truyền âm bảo hắn ngăn lại một người, nhưng lại dặn dò tuyệt không thể đả thương người đó.

Tam Tuần lão nhân trong lòng cực kỳ ghen tị, người này là ai cơ chứ ? Vì cái gì Dịch Hồi lại coi trọng như thế? Hiện tại Dịch Hồi hờ hững với hắn, có phải hay không có liên quan người kia?

“Ta tìm Dịch Hồi, ngươi là ai?” Tiêu Lạc Ngọc bày ra tư thế phòng ngự, nhìn người trước mắt. Đột nhiên hắn thấy hoa mắt, người này đã xuất hiện cách một thước trước mặt hắn.

Tiêu Lạc Ngọc khó khăn né tránh, trên người kinh hách ra một thân mồ hôi lạnh.

Hai người ngươi tới ta lui động thủ, càng đánh Tiêu Lạc Ngọc càng kinh hãi, hắn hoàn toàn nhìn không ra chiêu pháp cũng theo không kịp nhịp độ của người này.

Hoàn chương 43.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi