TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

iêu Lạc Ngọc nhất thời không trụ kịp rớt xuống, hắn lập tức rút ra Minh Sương kiếm bên hông, một kiếm đâm vào vách động. Thân Minh Sương kiếm sắc bén đâm sâu vào vách đá, Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt Minh Sương, cả người bị treo tại không trung.

Thanh Thương cùng Trọng Trầm Mặc đều chưa kịp phản ứng, lập tức rơi xuống.

Sau đó, Tiêu Lạc Ngọc nghe được tiếng hét của Hoa Diệc Khê. Hắn vừa định trả lời, đã cảm thấy đầu một trận choáng váng. Ngón tay bắt đầu không sử dụng được lực, cơ hồ cầm không nổi Minh Sương.

“Diệc Khê, ta không sao.” Tiêu Lạc Ngọc trả lời, đồng thời trong lòng cũng biết này vách tường hoặc là nơi này nhất định có cổ quái, nhưng hắn lại không biết có phải dược vật sở trí hay không, loại thuốc nào có thể trăm năm còn công hiệu. Chính là một câu nói kia, hắn tựa hồ đã dùng tẫn khí lực toàn thân.

Trả lời xong, Tiêu Lạc Ngọc bắt đầu bế khí, tính toán lên trước rồi nói. Thanh Thương cùng hắn rớt xuống, người bên trên nếu đối Hoa Diệc Khê bất lợi thì không biết thế nào.

Lòng nóng như lửa đốt, muốn đề khởi nội lực bay lên, lại phát hiện mình một chút nội lực cũng không dùng được. Vốn chỉ là độ cao vài thân người, bỗng đột nhiên trở nên xa như vậy.

Hoa Diệc Khê chạy lại mép động, phát hiện phía dưới tối đen một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy. Y chỉ cảm thấy một cỗ hương vị kỳ quái phả vào mặt. Y nhíu mày, tuy rằng không biết nơi này có cái trò gì, nhưng y cũng nhận thấy không đơn giản như vậy. Phải là một loại mê hương, nhưng so với mê hương lợi hại hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, y cũng trấn định lại, Tiêu Lạc Ngọc không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, hiện tại cần lo nghĩ nhất, là an nguy bản thân. Hoa Diệc Khê cũng không do dự, thả người nhảy vào.

Những người khác hoàn toàn không ngờ y nói nhảy liền nhảy, từ lúc Tiêu Lạc Ngọc rơi xuống đến khi Hoa Diệc Khê nhảy theo, cũng bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt. Lung Bình trước hết kịp phản ứng, chạy lên trước muốn bắt Hoa Diệc Khê lại, tóm được y cũng như tóm được Tiêu Lạc Ngọc, cùng với Hoa các và Tiêu gia bảo sau lưng họ.

Nào biết cũng chỉ là bắt được góc áo Hoa Diệc Khê.

Kỳ thật Hoa Diệc Khê nghĩ rất đơn giản, nếu như Tiêu Lạc Ngọc xảy ra chuyện, vậy y liền chết cùng hắn. Tóm lại nơi có Tiêu Lạc Ngọc mới có Hoa Diệc Khê.

Tiêu Lạc Ngọc đang suy nghĩ biện pháp đi lên, hắn cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, giơ cánh tay lên dùng sức cắn chính mình một ngụm, tỉnh táo một ít. Lúc này hắn đột nhiên nghe được phía trên có tiếng gió truyền đến.

Lúc Hoa Diệc Khê xuống dưới mới biết không tốt, cũng nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc treo trên vách tường, “Lạc Ngọc…”

Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên rút ra Minh Sương kiếm, dùng sức đạp lên trên tường một cái, thân mình bay ra, vừa vặn đón được Hoa Diệc Khê. Rồi sau đó hắn lần thứ hai đâm Minh Sương kiếm, thế nhưng lần này khí lực đâm ra không lớn, mà là chém nông vào vách tường.

Chỉ nghe thân kiếm cùng vách tường phát ra âm thanh ma xát chói tai, hai người nương lực độ ma xát này khống chế tốc độ rơi xuống. Tại thời điểm cách mặt đất chỉ có một thước, rốt cục ngừng lại.

Tiêu Lạc Ngọc thở phào một hơi, ôm Hoa Diệc Khê nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn lại, nguyên bản cái động đã nhìn không thấy miệng. Bây giờ, Tiêu Lạc Ngọc cũng cảm giác nội lực tiêu tán dần dần trở lại.

“Ngươi không sao chứ?” Hoa Diệc Khê hỏi. Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, cũng ôm chặt lấy Hoa Diệc Khê, vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thật sự sợ sẽ không còn được gặp lại Hoa Diệc Khê.

“Nơi này tựa hồ có mê dược, ta vừa rồi ở trên, hoàn toàn không xuất được lực.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Cũng mượn cơ hội tách ra nội tâm sợ hãi của mình.

Hoa Diệc Khê gật đầu “Ta ở trên kia ngửi được vốn tưởng rằng là ai phóng mê hương, nhưng vừa rồi khi ta nhảy xuống, trên vách tường này chứa nhiều loại dược liệu, chúng tản mát ra khí thể hỗn hợp, sẽ biến thành mê hương trí mạng.” Hoa Diệc Khê có chút kích động “Ta là lần đầu tiên nhìn thấy dược vật này đó. Hiện tại chúng ta ra khỏi phạm vi của chúng, tự nhiên liền khôi phục.”

Bất quá Bồ Đề Lệ của Tiêu Lạc Ngọc bởi vì cứu trị Chu Lam mà chưa thu hồi, bằng không Tiêu Lạc Ngọc sẽ không trúng mê dược này. Lúc trước Phượng Nhan cho hắn rượu hắn dám không chút do dự uống, cũng là bởi vì có Bồ Đề Lệ.

“Ta giúp ngươi mang tới một ít nhìn xem.” Nói xong không đợi Hoa Diệc Khê đáp lại, Tiêu Lạc Ngọc liền nhảy lên, thừa dịp còn có khí lực hạ vài chiêu, nháy mắt một mảng lớn trên vách động tróc ra.

Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, nhưng cũng không đành lòng trách cứ Tiêu Lạc Ngọc, đành phải cúi người xem xét. Trên đó đều là một ít thực vật sợ ánh sáng, tại đây trong bao nhiêu năm không thấy mặt trời phát triển hết sức tươi tốt, hình dạng tựa như rêu xanh. Ước chừng có ba loại.

Hoa Diệc Khê xuất ra cái bình mang theo, đem dược vật bên trong đổ ra, sau đó thu mấy thứ này vào.

Tiêu Lạc Ngọc ở một bên cười nói “Dược vật của Hoa thần y ngàn vàng khó cầu, lại bởi vì chút rêu cỏ đơn giản này mà vứt bỏ, nếu như người giang hồ biết nhất định sẽ hô to phung phí của trời.”

Hoa Diệc Khê cười lắc đầu, tiếp tục sắp xếp dược liệu. Tiêu Lạc Ngọc liền nhân cơ hội tìm hiểu nơi này. Tại chỗ sâu trong đất như vậy, thế nhưng không có chút hô hấp không thuận nào, lại có thể nhìn rõ cảnh vật. Hắn có thể thấy rõ ràng Hoa Diệc Khê, cùng thông đạo bên trái.

“Đã nhiều năm vẫn khô ráo như vậy, cũng không biết dùng phương pháp gì.” Tiêu Lạc Ngọc nói, tuy rằng ánh sáng không phải rất rõ ràng.

Hoa Diệc Khê thu chỉnh xong dược liệu, mới nhớ tới không thấy Thanh Thương. Còn có Trọng Trầm Mặc.

“Chúng ta đi nhìn xem.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Dứt lời đem kiếm trong tay đưa cho Hoa Diệc Khê, cởi y phục của mình, xé một mảnh vạt áo, một đầu buộc ở tay trái Hoa Diệc Khê, một đầu buộc ở tay phải chính mình.

“Để tránh lại phát sinh cái gì ngoài ý muốn, mấy ngày nay ta thật sự rất không cẩn thận, ngày sau ta sẽ càng thêm cẩn thận hơn.”

Hoa Diệc Khê nhìn Tiêu Lạc Ngọc, cũng không nói gì thêm, tùy ý Tiêu Lạc Ngọc đem tay hai người buộc lại. Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận kiếm trong tay y, hai người sóng vai đi tới phía trước.

Đi hồi lâu, ánh sáng đã càng ngày sáng rõ hơn, hai người đi tới cuối. Trước mắt là một khối thạch bích, khối thạch bích phi thường trơn nhẵn, không có một chút dấu vết tạo hình.

“Nơi này có dấu chân.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Hắn ngồi xổm xuống, quan sát một khắc. Rõ ràng đó có thể thấy được hai dấu chân trong bụi đất, “Thanh Thương bọn họ hẳn đã tới đây.”

Hoa Diệc Khê nhìn nhìn chung quanh, sau đó vỗ vỗ lên thạch bích “Nói không chừng có cái gì cơ…”

Lời còn chưa dứt, thạch bích đột nhiên từ giữa tách ra. Tựa như một khối đậu hũ bị vỡ ra, lộ ra khe hở đủ một người đi qua.

“Đằng sau cũng có dấu chân, Thanh Thương cùng Trọng Trầm Mặc đều đi qua.” Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc nhìn khe hở, thử thăm dò đem Minh Sương kiếm đưa tới.

Không có phản ứng gì.

Thạch bích rất dày, ước chừng khoảng năm thước, nếu tùy tiện đi qua thạch bích đột nhiên khép lại, như vậy ở người bên trong hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tiêu Lạc Ngọc không dám mạo hiểm.

Do dự một khắc, Tiêu Lạc Ngọc đi lên trước một bước, đi vào trong khe hở. Hoa Diệc Khê sửng sốt, định giữ chặt hắn lại chậm một bước.

“Không việc gì, xem ra nơi này cũng không có cơ quan.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Lui về phía sau là không có khả năng mê dược, trong động đã định trước bọn họ không thể đi lên. Không còn đường lui, chỉ có thể đi tới.

Tiêu Lạc Ngọc lui ra, ôm lấy Hoa Diệc Khê “Ôm chặt ta.” Cho dù đi vào không có cơ quan, Tiêu Lạc Ngọc cũng không dám khinh thường. Hoa Diệc Khê nghe vậy ôm chặt Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc dùng sức đạp một cái, nương lực một cước này, rất nhanh từ phóng qua khe hở.

Còn chưa kịp xả hơi, thạch bích phía sau “Ầm” một tiếng, khép lại.

Hai người quay đầu lại, một góc áo Hoa Diệc Khê còn kẹt trong khe hở thạch bích. Chỉ kém một chút, hai người đã bị thạch bích kẹp bên trong, thạch bích này nhìn độ dày có đến ngàn cân, cho dù là võ công cao tới đâu, cũng sẽ không có khả năng sống sót.

Nghĩ đến đây, Hoa Diệc Khê cũng một thân mồ hôi lạnh. “Giống như là có người xếp đặt.” Hoa Diệc Khê nói, “Chẳng lẽ cơ quan trong mộ này còn có người khống chế?”

“Nhìn nơi này cũng không giống có người.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói, “Như vậy cũng không tồi, chúng ta đã thật lâu không cùng hành tẩu trên giang hồ, những năm đó chúng ta cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.”

Hoa Diệc Khê nghe vậy bật cười “Cũng đúng, như vậy không tồi.” Nói xong nhìn nhau mỉm cười.

Cho dù ở trong này chết thì có quan hệ gì, chỉ cần hai người cùng một chỗ, cho dù chết, cũng không có tiếc nuối. Hai người bước chậm, cơ quan nơi này trùng trùng, thế nhưng cảm thấy vô cùng an bình.

“Trên thạch bích có bức họa” Hoa Diệc Khê chỉ. Lần này hai bên thông đạo đều là thạch bích, toàn bộ thạch bích đều mang màu trắng, bức họa bên trên cũng không bị nhuộm màu mà là được khắc nên, cho nên hai người cũng không phát hiện ngay lập tức.

Ánh sáng như trước rất sáng, cũng không lo lắng tầm nhìn.

Bức họa là một bản đồ, tinh xảo vô cùng, một ít sông núi đều được khắc họa, bên trên viết vài cái tên.

“Này tựa hồ là tên vài phản vương tiền triều khởi nghĩa thời điểm thiên hạ đại loạn, ngươi xem, viết tên địa phương vừa đúng là địa điểm bọn hắn khởi nghĩa.” Hoa Diệc Khê nói, Tiêu Lạc Ngọc gật đầu “Hẳn là như thế.”

Tiếp tục nhìn, là miêu tả một người dẫn dắt quân đội tấn công phản vương, phản vương các nơi từng kẻ bị đánh bại, lại không ngăn cản nỗi tiền triều diệt vong, cuối cùng, người này mang theo Hoàng đế tiền triều cùng Thái tử thoát ly kinh thành. Đi vào một trang viên, bắt đầu mai danh ẩn tích sống qua ngày.

“Đây là… khởi nguồn của Tàng Kiếm sơn trang.” Tiêu Lạc Ngọc kinh ngạc.

Ở giữa một bức họa, đã biến thành Hoàng đế trở lại thượng vị, mang theo để lại một phần tài bảo, những thứ khác giao cho người này. Trong họa khắc họa tài bảo rất nhiều, lưu lại một phần nhỏ, mà tài bảo bị người này mang đi ước chừng dùng gần trăm chiếc xe ngựa mới chở hết.

Người này đem bảo tàng thật lớn giấu đến một chỗ trong núi, tìm rất nhiều người giỏi đến che giấu sơn động này, bức họa tiếp theo cũng miêu tả sau khi những người này xuống núi, bị nhân vật chính giết chết. Người này giết sạch người sau đó vẽ một bức bảo đồ, giao cho Hoàng đế tiền triều.

Sau lại bọn họ dựa vào bảo vật lưu lại này, bắt đầu từ từ mở rộng sơn trang.

Bức họa cuối cùng, Hoàng đế tiền triều băng hà, tang lễ long trọng. Hoàng đế nằm ở linh cữu, người này mang theo Thái tử đã trưởng thành tới tiễn đưa Hoàng đế.

“Hóa ra Tàng Kiếm sơn trang là tại thời điểm tiền triều diệt vong thành lập.” Hoa Diệc Khê nói “Chẳng trách đột nhiên xuất hiện một môn phái lớn như vậy, tài phú tiền triều di lưu cùng Hoàng đế lúc đó bên người, tất nhiên có thể chống đỡ một môn phái như thế. Chủ nhân câu chuyện này, đại khái chính là trang chủ đầu tiên của Tàng Kiếm sơn trang.”

“Chính là xem thời gian, sơn trang hẳn là lúc tiền triều diệt vong đã thành lập.” Tiêu Lạc Ngọc nói “Bất quá đồn đãi có lẽ có nhầm lẫn cũng không chừng.”

Hoa Diệc Khê lắc đầu “Ta cũng chỉ là đoán, nếu thật sự như bản đồ này, như vậy vì cái gì Thái tử tiền triều lại giết Nhâm trang chủ? Tiền nhân chuyện cũ, chúng ta chung quy cũng chỉ có thể đoán.”

“Người thời nay không thấy trăng thời cổ, nghĩ nhiều làm gì? Nói không chừng Thái tử bởi vì yêu sinh hận, giết kia trang chủ cũng không chừng.”

Dấu chân còn in trên nền đất, hai người dựa theo dấu chân đi tới, đi hơn một khắc, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên ngừng lại. Vốn gương mặt còn có ý cười xuất hiện một vẻ nghiêm túc.

Hoa Diệc Khê cũng ngừng lại, sau một lúc lâu mới nói “Dấu chân nơi này, sao chỉ còn lại có một người?”

Hoàn chương 48.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi