TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Thẳng đến ba ngón tay cũng có thể tự nhiên ra vào, Hoa Diệc Khê sớm bị hành động này làm cho khó có thể nhẫn nại. Tuy rằng nam tử thân mình vốn không phải dùng để thừa nhận, nhưng đối phương là Tiêu Lạc Ngọc, chỉ điểm này liền đủ để cho y động tình.

Hoa Diệc Khê nhẹ giọng nói “Lạc Ngọc… có thể… ” Thật sự là khó nhẫn, y chỉ cảm thấy thân mình hư không dị thường, tựa hồ có cái gì bị thiếu mất, hết sức khống chế chính mình, mới để cho thanh âm của mình nghe không quá mềm yếu. Nhưng đó chỉ là ý chí của y, cũng không khống chế được thanh âm hừ nhẹ ngắt quãng.

Tiêu Lạc Ngọc sớm đã nhẫn nại không nổi, trên đầu rất nhiều mồ hôi tích lạc, Hoa Diệc Khê tốt xấu còn có tay hắn xoa đi khô nóng, hắn bất kể cái gì đều không có.

Với tính tình Hoa Diệc Khê, tất nhiên sẽ không chủ động. Y nghiêng đầu không nhìn Tiêu Lạc Ngọc, một bàn tay tóm lấy y phục Tiêu Lạc Ngọc trải ra, một bàn tay che miệng mình, không để cho mình kêu lên thành tiếng. Nhưng mà Tiêu Lạc Ngọc chính là yêu cực kỳ bộ dáng thẹn thùng này của Hoa Diệc Khê, bất luận nhìn thế nào đều cảm thấy không đủ.

“Diệc Khê, ngươi thật đáng yêu… ” Tiêu Lạc Ngọc cúi đầu hôn lung tung, rồi sau đó rút ra ngón tay. Dùng sức đỉnh vào.

Hoa Diệc Khê kinh hô một tiếng, sau đó chỉ cảm thấy có một thứ so với ngón tay lớn hơn mấy lần tiến vào trong cơ thể mình. Nhất thời cảm giác xé rách truyền khắp toàn thân.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó có thể thích ứng. Cũng may Tiêu Lạc Ngọc trước đó đã chuẩn bị thật kĩ, Hoa Diệc Khê thực nhanh cảm thấy đau đớn giảm bớt rất nhiều.

Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn cực lực nhẫn nại, vẫn luôn chờ vẻ đau đớn trên mặt Hoa Diệc Khê lui đi, thân mình cũng thả lỏng nhiều, không còn cứng ngắc. Hắn mới động một cái.

Lập tức, Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy loại tư vị này quả là tiêu hồn thực cốt, hoàn toàn không cách nào dừng lại. Hoa Diệc Khê thống khổ dần dần biến mất, dư lại chính là một loại khoái cảm khó mà diễn tả.

Nói không rõ ràng là cảm giác gì, nhưng lại nhịn không được miệng mình phát ra âm thanh. Khi Tiêu Lạc Ngọc rời đi, sẽ có loại quyến luyến giữ lại. Thật may loại hư không này thực nhanh liền sẽ được lấp đầy.

Bởi vì người này là Tiêu Lạc Ngọc, vì người này là Hoa Diệc Khê, hai người bị loại cảm giác thân thể cùng tâm hồn giao hòa kích thích, cơ hồ không còn ngôn ngữ.

Trong đầu trống rỗng, toàn bộ không gian dư lại tiếng thở dốc cùng thanh âm dây dưa của hai người.

Tiêu Lạc Ngọc tựa như một con dã thú, không ngừng cắn nuốt con mồi dưới thân, khiến con mồi vĩnh viễn đều chỉ có thể thuộc về mình. Mà Hoa Diệc Khê cũng hết sức nghênh đón loại cắn nuốt này.

Y phục dưới thân sớm đã loạn không thành bộ dáng, chung quanh kích khởi một mảnh bụi đất, ngay trong mù mịt này, hai người không ngừng đem chính mình giao cho đối phương.

Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy Hoa Diệc Khê, để y ngồi ở trên người mình, trọng lượng thân thể khiến Hoa Diệc Khê càng thêm khống chế không được thanh âm của mình.

Hóa ra… còn có thể càng thêm sâu…

Tình cảm của bọn họ, cũng có thể càng thêm khắc sâu.

“Lạc Ngọc… ta không được… ” Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn đòi hỏi, trên người Hoa Diệc Khê đã sớm đủ loại dấu vết xanh tím, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, tiếp tục trên người Hoa Diệc Khê lưu lại dấu vết thuộc về mình.

Dưới thân đòi hỏi, trên người thăm dò, Hoa Diệc Khê chỉ thấy mình là một con thuyền, trong biển rộng ra sức di động. Mà hiện giờ y đã dùng hết khí lực của mình. Chỉ có thể thuận theo đòi hỏi của Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu Lạc Ngọc nghe vậy, đột nhiên đẩy dời thân mình Hoa Diệc Khê. Đang lúc Hoa Diệc Khê nghi hoặc, y đột nhiên bị xoay lại, rồi sau đó Tiêu Lạc Ngọc từ phía sau lưng chậm rãi tiến vào.

Y bị bắt vươn tay lại ôm lấy cổ Tiêu Lạc Ngọc, cả người cơ hồ nhấc ở không trung.

“Diệc Khê, ngươi là của ta Diệc Khê.”

Hoa Diệc Khê chỉ có thể bị động thừa nhận, tuy rằng khí lực thân mình càng ngày càng nhỏ, nhưng cảm giác lại càng ngày càng mãnh liệt. Rốt cục Hoa Diệc Khê nhịn không được, dấu vết màu trắng điểm điểm phun trước người y.

Phía sau cảm giác càng ngày càng rõ ràng, Hoa Diệc Khê đành phải quay đầu, cầu xin tha thứ nhìn Tiêu Lạc Ngọc “Nhanh một chút… ta…”

Tiêu Lạc Ngọc ôm thắt lưng y, hắn biết thân mình Hoa Diệc Khê không tốt, hơn nữa ở trong này tốt nhất vẫn là nhanh một chút mới được, chính là lại không muốn chấm dứt.

“Một chút nữa… một chút nữa thôi… ” Tiêu Lạc Ngọc nói, mắt hiện ý xấu liếm liếm vành tai Hoa Diệc Khê, tuy rằng hắn thanh âm rất thấp, nhưng động tác không chút trì hoãn.

Hoa Diệc Khê không biết lại qua bao lâu, chỉ biết mình cầu xin mấy lần, chẳng những không khiến cho Tiêu Lạc Ngọc dừng lại, ngược lại càng thêm kịch liệt hơn….

Chờ Hoa Diệc Khê tỉnh lại, y phục đã mặc ổn thỏa trên người, y tựa vào người Tiêu Lạc Ngọc. Hai người còn ngồi ở nơi vừa rồi.

Mặt đất trước mắt không có một chút bụi bặm, nghĩ cũng biết là vì cái gì. Mặt y ửng hồng, dùng sức nhéo Tiêu Lạc Ngọc một chút. Kỳ thật không quá đau, nhưng Tiêu Lạc Ngọc lại ai u ai u kêu không ngừng. Một bộ đau không chịu được.

“Diệc Khê, ngươi dữ quá. Ta chính là nương tử của ngươi, một chút cũng không đau lòng nương tử.” Tiêu Lạc Ngọc oán giận, nhịn không được tại khóe miệng Hoa Diệc Khê hôn một cái.

Vừa rồi Hoa Diệc Khê vẫn luôn xin ngừng, chính là Tiêu Lạc Ngọc nghe thấy khẩn cầu kia còn lợi hại hơn cả tình dược, hơn nữa dáng vẻ Hoa Diệc Khê cơ hồ khiến hắn mất lý trí. Chờ đến lúc hắn giải phóng mới phát hiện Hoa Diệc Khê đã ngất đi. Kinh hãi phát hiện Hoa Diệc Khê chỉ là ngủ say, lúc này mới an tâm hơn nhiều.

Thu thập một chút, liền ôm Hoa Diệc Khê độ khí cho y, cũng may Hoa Diệc Khê một lát sau liền tỉnh lại. Tiêu Lạc Ngọc có chút đau lòng cùng tự trách. Âm thầm khinh bỉ một chút bản thân không biết tiết chế.

“Ta mới không cần nương tử này.” Hoa Diệc Khê giận dữ nói. Y biết Tiêu Lạc Ngọc tự trách, vốn cũng không sinh khí, lúc này tự nhiên cũng sẽ không trách cứ hắn.

“Ngươi muốn bỏ ta sao?” Tiêu Lạc Ngọc bày ra bộ dáng ủy khuất. Còn làm bộ như lau nước mắt vài cái. “Chẳng lẽ không thích ta thị tẩm sao?”

Có kiểu thị tẩm như vậy sao? Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, đành chuyển đề tài “Được rồi, chúng ta ngẫm lại như thế nào ra ngoài đi!” Tiêu Lạc Ngọc lập tức đứng dậy, ôm lấy Hoa Diệc Khê. “Không có đường, chúng ta chỉ có thể trở về.”

Hoa Diệc Khê chậm rãi nói “Ta vừa rồi đột nhiên nghĩ đến, ngươi nói có thể hay không có thật nhiều con đường, chúng ta đều không chú ý?”

“Nơi này mặc dù thuộc sơn trang, nhưng có tài bảo vương thất tiền triều, nói không chừng cũng có tài nghệ lưu lại. Cũng không phải không có khả năng. Nơi này tuy rằng thoạt nhìn giống các cơ quan khác, nhưng chung quy vẫn có khác biệt.” Tiêu Lạc Ngọc nói, hắn vỗ vỗ vách tường bên cạnh.

“Chờ một chút… ” Hoa Diệc Khê bất ngờ nói, rồi sau đó đi đến trước thạch bích vừa rồi hạ xuống. “Dựa theo chúng ta tính ra, cái này hẳn nặng ngàn cân, thế nhưng… ” Ygõ gõ thạch bích kia. Thạch bích phát ra thanh âm trầm trầm.

“Trống rỗng.” Tiêu Lạc Ngọc cũng kinh ngạc. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới cái này rỗng ruột.

“Ta đột nhiên nghĩ đến vừa rồi thời điểm nó hạ xuống cũng không có thanh âm quá lớn, có chút kỳ quái.” Hoa Diệc Khê nói “Nặng như vậy rơi xuống, không có khả năng một chút thanh âm đều không có.”

Tiêu Lạc Ngọc xoa xoa cái mũi Hoa Diệc Khê, cười nói “Diệc Khê của ta thật thông minh.” Y phẩy tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn một cái “Không đứng đắn.”

Tiêu Lạc Ngọc bảo Hoa Diệc Khê lui về phía sau, vận khí tới tay, rồi sau đó chậm rãi chụp lên trên thạch bích. Một chưởng nhìn không có khí lực gì, sau khi đụng tới thạch bích phát ra thanh âm thanh thúy. Rồi sau đó trước mắt hai người chậm rãi vỡ ra.

Thạch bích thật dày lại trống rỗng, tính chất còn phi thường yếu ớt, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy nội lực của mình có hơn phân nửa đều tiêu tán ở không trung.

“Ai có thể nghĩ đến nó cư nhiên là rỗng chứ, người thiết kế mộ thất thật sự là đủ lớn mật.” Hoa Diệc Khê tán thưởng “Đa số đều cho rằng đây không có khả năng đi qua, rồi sau đó sẽ lựa chọn phương thức khác.”

“Nói không chừng chính là chủ nhân mộ này thiết kế.” Tiêu Lạc Ngọc đứng trước người Hoa Diệc Khê, giúp y ngăn trở tro bụi bay đến. Tro bụi tán đi, lộ ra lối đi trống trơn. Hai người nhìn thoáng qua, tiếp tục đi phía trước. Tiêu Lạc Ngọc biết Hoa Diệc Khê mệt chết đi, liền ôm lấy thắt lưng y bước đi, Hoa Diệc Khê cơ hồ không tốn chút khí lực gì.

Đi một hồi, đột nhiên nhìn thấy lối đi biến mất, rồi sau đó xuất hiện một cái hang động tự nhiên trong lòng đất, trong động còn có một hồ nước. Nhìn màu nước hẳn là có nước ngầm chảy qua, nước thực trong suốt.

Hai người lúc tiến vào đều không mang theo gì, vừa rồi lại một hồi tính sự tự nhiên đều khát, đói còn có thể chịu đựng, không có nước thì lại không được. Nhìn thấy có nguồn nước, đều có chút vui vẻ. Hoa Diệc Khê ngồi xuống ngửi ngửi, nói “Không có độc.”

Tiêu Lạc Ngọc cười cười, vọt người bay lên trên mặt nước, thân tại không trung chổng ngược, bàn tay vỗ một nhịp trên mặt nước, kích khởi vài vòng sóng. Rồi sau đó trở lại bờ.

“Không chỉ có nước, còn có ăn.” Trong tay hắn bắt được một con cá dài nửa thước. Cá là loại thường thấy, còn trên tay Tiêu Lạc Ngọc không ngừng quẩy đuôi. “Nhưng mà không có lửa cùng gia vị, chỉ sợ phải ăn sống rồi.”

Tiến vào cũng khoảng nửa ngày, tuy rằng còn không phải rất đói bụng, nhưng không thể cam đoan về sau còn có chuyện gì. Có cái ăn đương nhiên là tốt nhất.

“Chủ nhân mộ này tựa hồ là cố ý dẫn nước sạch tới.” Hoa Diệc Khê nói.

“Có lẽ hắn biết sau này người tới không mang nước.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói, rồi sau đó lại bắt một con. “Xem bộ dáng này hẳn là theo dòng nước bơi vào.”

Cá sống thực tanh, nhưng hai người đều không than phiền gì. Trước kia thời điểm cùng nhau hành tẩu giang hồ, cũng ăn qua đồ vật như vậy, chẳng qua khi đó ăn không phải cá thôi.

“Nghĩ đến khi đó chúng ta thật sự là nếm rất nhiều khổ.” Tiêu Lạc Ngọc nói, tuy rằng không muốn để Hoa Diệc Khê ăn mấy thứ này, nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc xét nét. Hoa Diệc Khê xuất ra một con dao ngắn giao cho Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc cạo vẩy cá cùng nội tạng, chỉ để lại thịt còn phiếm mùi tanh.

“Trên giang hồ người thừa kế Tiêu gia bảo tiếng tăm lừng lẫy ở bên ngoài thế nhưng đã từng có ngày chịu khổ như vậy, nói ra cũng không có mấy người tin.” Hoa Diệc Khê cười nói, “Lúc ấy nhiều người còn tưởng rằng ngươi là giả mạo ấy chứ!”

“Đúng vậy! Bất quá khi đó thế nhưng lôi kéo ngươi cùng lưu lạc, lại nói tiếp ta còn thật sự không phát hiện…” thời điểm đó chỉ cho rằng Hoa Diệc Khê đối tốt với mình là tình huynh đệ. Nếu như mình sớm một chút nhận ra, nói không chừng ngày sau cũng sẽ không đi đường vòng thế này.

Hai người vừa nói cười, vừa ăn thịt cá. Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy vị tanh tản ra trong miệng, rồi sau đó nghe được Hoa Diệc Khê nói một tiếng “Há miệng.”

Hắn theo bản năng hé miệng, Hoa Diệc Khê nhét vào miệng hắn một viên dược hoàn. Dược hoàn vừa vào miệng, thực nhanh liền tan ra, một cỗ hương khí trong veo liền ập lên mũi. Mùi tanh trong miệng cũng không còn.

Hoa Diệc Khê cũng ăn một viên.

“Đây là cái gì?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi. Nhìn Hoa Diệc Khê đem cái bình đưa cho mình. “Đây là hộ tâm đan, ngươi nếu thấy còn vị tanh lại ăn thêm mấy viên.”

Hộ tâm đan? Trên giang hồ mọi người ngàn vàng khó cầu hộ tâm đan? Tiêu Lạc Ngọc nhìn bình nhỏ trong tay, bên trong hẳn là cũng không ít, hắn biết rất nhiều người đều vì một viên nhỏ này lao tâm khổ tứ, không nghĩ tới Hoa Diệc Khê lấy ra cho hắn ăn như kẹo đường.

Hoàn chương 50.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi