TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Bên trong Thái tử phủ toàn bộ người xuất động, kinh thành giới nghiêm, nơi nơi đều là quan quân lùng bắt, tất cả mọi người như lâm vào đại địch, nguyên bản kinh thành náo nhiệt ồn ào một ngày tựa hồ trở thành hoang vắng, trong thành ngã tư đường trừ bỏ quan binh không có bất luận kẻ nào.

Tất cả thương gia cũng đóng cửa, gió thu hiu quạnh, khiến mọi người trong lòng đều dâng lên cảm giác xấu. Nhà nhà đều đóng chặt cửa, sợ rước họa vào thân. Một số đại thần trong lòng càng bất an, ai cũng biết sau này sẽ đến lượt bọn họ.

Đại thần có giao tình với Sở vương bị tra đầu tiên, bởi vì hoàng đế cũng không hạ lệnh xử trí đám đại thần này, cho nên Thái tử cũng không làm gì những kẻ đó.

“Tình huống thế nào?”

“Hồi bẩm Thái tử, không tìm được Sở vương.” Tướng sĩ điều tra trở về nói.

“Sở vương phủ thì sao?”

“Sở vương phủ mọi người đều bị khống chế, cũng không có bất luận phát hiện gì.” Sĩ binh cung kính đáp lời. Thái tử gật gật đầu, phất tay cho người lui ra, rồi sau đó nhìn về phía Hữu Yển vẫn luôn theo bên cạnh mình.

“Hoa các các ngươi không hổ là tình báo đệ nhất giang hồ, giấu một người bổn vương tìm khắp nơi không thấy.” Thái tử khẽ cười. Hữu Yển chậm rãi nói “Thái tử quá lời, chỉ cần cho Thái tử thời gian, ta tin tưởng có thể tìm ra Sở vương.”

Thái tử trầm mặc, cho hắn thời gian đúng là có thể tìm ra Sở vương, nhưng không biết phải mất bao lâu. “Chuyện này đã đến thời cơ, tốt nhất vẫn không cần lãng phí thời gian. Ta không có ý dò hỏi bí mật các ngươi. Chỉ là muốn biết Sở vương ở đâu.”

Hữu Yển nhẹ giọng nói ra một địa điểm, là điểm liên lạc bí mật của Hoa các, Thái tử gật gật đầu, tiếp tục dẫn người tìm kiếm, sau một ngày tìm kiếm không có kết quả, ngày thứ hai tự mình mang theo tướng sĩ, rốt cục tại một nhà dân phát hiện không ổn, sau đó tìm thấy Sở vương.

Mà thời gian này, quân đội Sở vương đã đến mười dặm ngoài kinh thành, lại bị Thái tử ngăn lại. Trong thành chỉ có mấy vạn cấm quân, mặc dù có một phần nghe theo mệnh lệnh Hàn vương, nhưng đại bộ phận vẫn trung với Hoàng đế. Hiện giờ Sở vương đã thành nghịch tặc. Quân đội của hắn lại bị ngăn ở ngoài thành. Chiều hướng phát triển, xem ra Thái tử đại cục đã định.

Bè đảng Thái tử vui mừng khôn xiết, đứng bên phía Sở vương tự nhiên là trong lòng run sợ.

Sở vương luôn luôn được sủng ái, Hoàng Thượng sao có thể hạ chỉ tróc nã? Hơn nữa vì cái gì hậu cung một chút động tĩnh đều không có?

Thời điểm Thái tử đi vào nhà dân, đúng lúc tiêu dao tán phát tác, Sở vương nhiều ngày sớm đã bị tra tấn không ra hình người, Thái tử đột nhiên không nhận ra người toàn thân đầy máu trước mắt này là Sở vương phong lưu phóng khoáng khi xưa.

Nhìn thấy Thái tử, Sở vương cười nói “Đại ca, ngươi rốt cục cũng đến. Rốt cục vẫn tới một bước này.”

“Ngươi… ngươi như thế nào?” Thái tử ngây ngẩn cả người. Sở vương từ mặt đất đứng lên, run rẩy lau lau khóe miệng của mình, cười nói”Mùi vị tiêu dao tán không bằng đại ca cũng nếm thử xem?”

Bởi vì này mấy ngày qua mỗi ngày đều bị tra tấn, Sở vương chỉ cảm thấy chết lặng không chịu nổi, hơn nữa hắn cũng có cảm giác dược lực tiêu dao tán đang dần giảm bớt. Nếu không hắn hoàn toàn không có khí lực mà nói, chỉ là khống chế chính mình cũng đã dùng hết thảy khí lực.

“Phụ vương lệnh ta mang ngươi trở về, ngươi vẫn là cùng ta trở về đi, nếu không…” Thái tử nói.

“Trở về? Trở về ta còn giữ mạng được sao?” Sở vương cười nói. “Đại ca không cần nói nhiều tốn công, ta sẽ không trở về.”

“Ngươi hiện tại không quay về ta có thể lấy mạng của ngươi.” Thái tử cả giận nói”Thị vệ quanh đây ta đã xử lý xong, ngươi còn có cái gì có thể dựa vào. Người tới… “

Tướng sĩ phía sau Thái tử liền muốn tiến lên, Sở vương muốn phản kháng, nhưng hắn nói chuyện đã là dùng hết khí lực, lúc này chỉ có thể khoanh tay chịu chết.

Tướng sĩ cách Sở vương càng ngày càng gần, người phía sau Thái tử lại đột nhiên lớn tiếng nói “Không tốt, mau lui lại.” Rồi sau đó một tay kéo Thái tử lui ra phía sau.

Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu Sở vương đột nhiên vỡ vụn, rồi sau đó một người nhảy vào trong phòng, vài tướng sĩ đứng trước nháy mắt bị kiếm khí cắt thành vài đoạn, máu tươi văng khắp nơi.

“Là ngươi.”

“Tử Thanh.” Thanh âm Thái tử kinh ngạc cùng Sở vương kinh hỉ đồng thời vang lên, đúng là Tử Thanh mất tích mấy ngày nay. Tử Thanh vội vàng trở lại nâng Sở vương đứng lên.

“Điện hạ… ngươi…” Tử Thanh trong mắt hiện lên đau lòng. Sở vương mỉm cười nói “Không sao, mấy ngày nữa thì không có chuyện gì. Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao!” Tử Thanh vội đáp.

Thái tử cười nói”Người bên cạnh Nhị đệ quả nhiên là trung tâm, lúc này còn gấp trở về chịu chết, ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có chịu giơ tay chịu trói hay không?”

“Đại ca, ta sẽ không đi cùng ngươi.” Sở vương nói, “Ngươi có thể giết ta.”

“Được lắm, vậy đừng trách vi huynh không nể tình nghĩa huynh đệ.” Thái tử cười nói “Người tới a! Phóng hỏa đốt nơi này. Cung tiễn thủ chuẩn bị, nếu có người đi ra lập tức bắn chết.”

“Tuân mệnh!”

Sở vương ho khan vài tiếng, cười nói “Thắng làm vua thua làm giặc, bổn vương không còn lời nào để nói. Chỉ mong rằng đại ca ngày sau đừng tìm người của ta tính sổ.”

“Nhị đệ yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi ta sẽ không đổi ý.” Thái tử cất cao giọng nói.

“Phanh” Tử Thanh tay áo vung lên, cửa phòng bị đóng lại, sau đó ngọn lửa được châm, lửa mượn gió thổi, thực nhanh đã đem gian nhà bao vây.

Trong phòng, Tử Thanh ôm Sở vương, từ khi Sở vương bảo Tiêu Lạc Ngọc mang hắn đi, bọn họ đã lâu chưa gặp. Chính là không nghĩ tới nhìn thấy Sở vương, Sở vương lại bị tra tấn thành cái dạng này.

Tử Thanh thật cẩn thận không đụng chạm miệng vết thương của hắn, chậm rãi nói “Ta sớm một chút trở về thì tốt rồi.”

“Cái này sao có thể trách ngươi, ai cũng không ngờ, đối phương thế nhưng cho ta ăn tiêu dao tán.” Sở vương cười nói, “Ngược lại ngươi cùng ta chịu chết, tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên. Muôn ngàn thử thách, ngày sau nói không chừng sẽ trở thành thói quen.” Hắn không muốn nhìn Tử Thanh khóc.

“Ta cũng không hy vọng trải qua mấy chuyện này.”

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, cuối cùng đem nơi này cắn nuốt. Xà nhà đổ sập, căn nhà rộng lớn nhanh chóng đổ xuống. Vài canh giờ sau, nguyên bản nhà cửa chỉ còn lại có một đống tro tàn.

Đám người Thái tử luôn luôn thủ bên ngoài, mãi cho đến một tia lửa cuối cùng dập tắt. Lúc này mới phái hơn một ngàn người xem xét, đừng nói là thi thể, trong phòng cái gì cũng trở thành tro bụi, ngay cả một chút dấu vết đều không thấy.

“Từ xưa đến nay, hoàng gia tựa hồ không có thân tình, phụ tử tương sát, huynh đệ tương tàn. Như vậy cũng tốt.” Thái tử khẽ nói “Đi đến một bước này, hiện giờ chúng ta ai cũng không có cách nào quay đầu lại. Đi thôi.”

Thái tử cũng không hồi cung, hắn sai người trước đem tin tức Sở vương đã chết báo về trong cung, chính mình thì trở lại Thái tử phủ, còn phân phó quan binh trong thành lui đi. Kinh thành lần nữa trở về trật tự vốn có. Mà hoàng cung bên kia vẫn luôn không có tin tức gì.

Kinh thành vừa mới bỏ lệnh giới nghiêm, vô số mã xa liền đi tới Thái tử phủ, ai cũng biết, Thái tử chính là Hoàng đế kế nhiệm, không có bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Thái tử lại một người cũng không gặp, đem tất cả mọi người đuổi đi.

Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, trong hoàng cung phái người truyền lời, muốn Thái tử tiến cung diện thánh.

Thái tử mặc triều phục, kỵ mã đi vào Hoàng cung.

Hoàng Thượng vẫn như cũ nằm trên giường, người gầy ốm yếu, nhưng tinh thần lại tựa hồ so mấy ngày trước đây tốt lên rất nhiều. Trong ánh mắt cũng có chút thần thái. Trong hoàng cung người tới tới lui lui, nơi nơi đều phiêu tán một cỗ dược hương kỳ quái.

“Bái kiến phụ vương.” Thái tử tiến lên quỳ gối.

“Là Tôn nhi sao?” Hoàng đế thấp giọng hỏi. Thái tử khẽ khựng lại, đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian này Hoàng đế kêu tên của hắn, vội vàng quỳ gối tiến lên bước nói “Là nhi thần.”

“Tiến lên để phụ vương nhìn ngươi.” Hoàng đế nói, hắn đứng dậy đi đến trước giường quỳ xuống.

“Tôn nhi, ngươi…ngươi Nhị đệ ngươi đâu?” Hoàng đế hỏi. Thái tử cúi đầu không nói, Hoàng Thượng mở to hai mắt nhìn, kéo tay Thái tử, thanh âm khàn khàn”Nhị đệ của ngươi đâu?”

Thái tử dập đầu nói “Nhi thần đã theo ý chỉ phụ vương, Nhị đệ không chịu cùng nhi thần trở về, hiện giờ đã đền tội.”

“Nó đã chết có phải hay không, ngươi giết nó đúng không?” Hoàng đế cất tiếng, thanh âm nhất thời nhỏ đi nhiều, mang theo một tia tuyệt vọng. “Ngươi thật sự giết nó. Nó là đệ đệ của ngươi, ngươi như thế nào ra tay được?” Hoàng đế dùng hết khí lực kéo Thái tử tay, cả giận nói.

“Phụ vương bớt giận, nhi thần cũng không muốn giết Nhị đệ, chính là phụng chỉ làm việc. Nhi thần không biết sai chỗ nào?” Thái tử vội vàng nói.

“Sai chỗ nào…” – nhìn đầu giường, rồi sau đó cười khổ “Ngươi không sai, sai chính là trẫm, là trẫm a!” Hắn nắm tay Thái tử cũng không buông, một tay khác đánh lên nệm giường.

“Là trẫm sai, trẫm hại chết con của mình.” Hoàng đế nức nở, chính là gò má của hắn gầy lợi hại, hiện giờ thoạt nhìn càng thêm dọa người. “Đều là trẫm tin sai người, khiến các ngươi huynh đệ tàn sát lẫn nhau. Là trẫm đã nhìn lầm người a!”

Thái tử cầm tay Hoàng đế, vội la lên “Phụ vương bớt giận, cẩn trọng long thể.”

Tất cả người trong điện nhất loạt quỳ xuống, không có bất luận thanh âm gì, toàn bộ đại điện chỉ có thể nghe được tiếng Hoàng đế rống giận, hỗn loạn vài tiếng ho khan càng như một người cận kề cái chết đang gào thét.

“Đúng là ngươi sai, nhưng chỉ là bởi vì tin sai người thôi sao?”

Một người từ bên ngoài đi tới, Thái tử quay đầu lại, Hoàng đế quay đầu nhìn hắn, trong mắt còn mang theo một tia sợ hãi. Nam tử đi tới nói “Không nghĩ tới lúc này ngươi vẫn không nhận thức được sai lầm của mình. Còn đổ lên đầu kẻ khác.”

Thái tử kinh ngạc vạn phần “Ngươi… tại sao là ngươi… ngươi tại sao lại ở đây.”

“Vì cái gì không thể là ta?” Nam tử cười nói, tựa hồ thực thích loại biểu tình này của Thái tử.

“Hôm nay xin mời Hoàng Thượng truyền chỉ, Thái tử giả truyền thánh chỉ mưu hại Sở vương, trước phế Thái tử, sau lập Hàn vương làm thái tử. Chiêu cáo thiên hạ.” Nam tử cất tiếng.

Rồi sau đó hắn nhìn về phía Thái tử, cười lạnh nói”Vị trí Thái tử này, ngươi có thể ngồi. Cũng không thiếu người ủng hộ Sở vương. Tranh giành ngôi vị Hoàng đế, mọi người cũng chỉ biết ngươi tranh cùng Sở vương. Đồng dạng đều là con cháu Thiên gia, vì sao các ngươi là có thể, mà ta lại không được.” Nam tử cũng chính là Hàn vương nói.

“Ngươi luận thứ tự, luận văn trị võ công đều không ưu tú, như thế nào thành tựu nghiệp lớn.” Thái tử giận dữ nói. “Như thế tôn ti bất phân, ngươi muốn tạo phản sao?”

“Không tính ưu tú? Tạo phản?” Hàn vương cười to “Ngươi nhìn nơi này, rốt cuộc là ai nói?”

Hoàn chương 76

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi