TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Vụ án Bạch Hồ vẫn đang trong quá trình điều tra, nhân viên liên quan quá nhiều, khoản tiền cũng không nhỏ, rất nhiều chi tiết cẩn phần chứng thực nhiều lần. Cho dù nhân viên tổ chuyên án khá đông, nhưng đoán chừng trước khi hết năm nhiều lắm cũng chỉ đi hết trình tự kỳ ủy, tiến vào trình tự tư pháp thì phải qua năm mới.

Thân là thị trưởng, Liễu Tuấn chưa bao giờ quên công việc chủ quản của mình.

Ngày hôm đó Liễu thị trưởng hội kiến chủ tịch Tông Đại Phúc của công ty trách nhiệm hữu hạn Song Lợi bên Hồng Kông. Tông Đại Phúc tuổi trên bốn mươi, người to béo, cười luôn miệng, nhìn qua giống như Phật Di Lặc, mặc một bộ đồ tây xám, đưa bàn tay nung núc thịt ra luôn mồm "chào Liễu thị trưởng", cười tới không còn nhìn thấy mắt đâu nữa.

Công ty Song Lợi là công ty cho thuê thành lập khá sớm bên Hồng Kông, có từ cuối thập niên 70, ban đầu quy mô công ty không lớn, kinh doanh chính là cho thuê trang thiết bị và thuê ô tô.

Khi đó kinh tế Hồng Kông mới cất cánh bay lên, còn xa mới đạt quy mô như ngày nay, càng chưa phải là trung tâm tài chính vang danh Châu Á, có rất nhiều công xưởng và những xí nghiệp nhỏ.

Nhưng xí nghiệp công xưởng nhỏ đó tập trung vốn cực khó, nguyên nhân rất đơn giản, vì không đủ tài sản thế chấp, không đủ tín nhiệm, khó mà vay được tài chính từ ngân hàng. Chính phủ Hồng Kông vì giải quyết vấn đề khó khăn này, cổ vũ nghành nghề cho thuê phát triển. Vì những xí nghiệp nhỏ không thể mua được thiết bị cỡ lớn, lại không thể vay vốn, nên các công ty cho thuê liền mua về cho các xí nghiệp nhỏ vạy, dần dần tích lũy tài chính, có tín nhiệm rồi rồi có thể vay vốn.

Phải nói phương án cho thuê này của chính phủ Hồng Kông là khá hợp lý. Việc đi thuê nguy hiểm không lớn bằng đi vay, một số xí nghiệp nhỏ nếu như kinh doanh không tốt, không trả được tiền thuê thì thiết bị vẫn còn đó, công ty cho thuê không thiệt hại gì, nếu như xí nghiệp nhỏ hoạt động kinh doanh hiểu quả, qua một thời gian, công ty cho thuê có thể thu hồi vốn đầu tư, tiền thuê sau đó chính là lợi nhuận.

Bởi vì thị trường kinh tế Hồng Kông dần phát triển, nên nghiệp vụ công ty cho thuê cũng dần phát đạt, công ty Song Lợi trải qua hai mươi năm phát triển, từ công ty cho thuê xe hơi ban đầu đã dần dần lớn mạnh, gần đây bước chân vào lĩnh vực tài chính.

Về danh nghĩa là công ty Song Lợi do giám đốc Khâu Tình Xuyên giới thiệu tới.

Còn về người thúc đẩy đằng sau rất ít ai biết, tới ngay cả bản thân Tông Đại Phúc cũng không hề biết.

- Chủ tịch Tông, hoan nghênh hoan nghênh.

Liễu Tuấn rất khách khí, để cho bàn tay to béo kia nắm chặt tay mình lắc mạnh một hồi.

Phòng khách của nhà khách Tiềm Châu trang trí khá xoa hoa, dù sao là cũng là nhà khách chính phủ, phụ trách nhiệm vụ tiếp đãi quan trọng, không thể quá úi xùi được. Có điều trong mắt Tông Đại Phúc thì bình thường, thành phố nội địa vào những năm 98, kém xa thành phố duyên hải nói gì đến Hồng Kông.

Tông Đại Phúc tinh thần không yên ổn lắm, nên chẳng để ý tới vấn đề nhỏ nhặt.

Ông ta không hiểu sao tổng hội cứ muốn ông ta tới Tiềm Châu làm ăn, công ty của ông ta hai năm gần đây phát triển khá thần tốc, khi kinh tế chỉnh thể của Hồng Kông trì trệ, thậm chí xuất hiện dấu hiệu xuống dốc, các công ty cho thuê khác đều thu gọn nghiệp vụ, thì Cty Song Lợi lại ngược dòng tiến lên, ai không hiểu chân tướng thì nghĩ rằng do Tông Đại Phúc lãnh đạo đúng đắn, kinh doanh chính xác. Người thực sự hiểu nội tích không nhiều, nguyên nhân chủ yếu có hai thứ, thứ nhất là chủ tịch Kim Phú Xương của Cty Ức Xương đầu tư rất nhiều tài chính, làm Cty Song Doanh mở rộng phạm vi kinh doanh, thứ hai Kim Phú Xương giới thiệu cho ông ta rất nhiều vụ làm ăn. Hiện giờ thân phận của Kim Phú Xương đã khác xa trước kia rồi, ông ta dựa vào năng lực tài chính khủng bố của quỹ Thịnh Nghiệp, tiến vào tầng lớp nhà giàu siêu cấp, thương nhân như Tông Đại Phúc tuyệt đổi phải ngửa mặt lên nhìn.

Không có sự ủng hộ mạnh mẽ của Kim Phú Xương, Cty Song Lợi cũng sẽ gặp tình trang y hệt các công ty cho thuê khác ở Hồng Kông.

Vì thế Tông Đại Phúc khó mà từ chối được yêu cầu của Kim Phú Xương, đương nhiên Tông Đại Phúc cũng hỏi qua nguyên nhân, Kim Phú Xương cười đáp, kinh tế Hồng Kông phát triển không được như mong muốn, còn đại lục mấy năm qua thì sức sống vô hạn, nếu không gian sinh tồn ở Hồng Kông bị hạn chế, sao không chuyển hướng đầu tư, sang đại lục tìm cơ hội mới?

Xét từ thủ pháp thương nghiệp thuần túy thì lời này của Kim Phú Xương nói rất có lý, nhưng Tông Đại Phúc chỉ lo, dù trải qua hai mươi năm cải cách mở cửa, quy tắc kinh tế thị trường ở nội địa vẫn chưa hoàn thiện. Thời gian đầu tư, chu kỳ thu hồi vốn khá lâu, thiếu một quy tắc cuộc chơi công bằng, nguy hiểm quá lớn.

Vì thế Tông Đại Phúc nhìn cười tươi tỉnh, nhưng trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm.

Nếu như ở thành thị duyên hải nơi kinh tế tương đối phát triển thì Tông Đại Phúc không tới múc bất an như thế, còn Tiềm Châu, ha ha ha, trong mắt Tông Đại Phúc thật quá lạc hậu, với kiến thức quan trường nội địa của Tông Đại Phúc, càng nhưng nơi lạc hậu bế tắc, đám quan lại càng không có ý thức về sự công bằng.

Có điều Tông Đại Phúc vẫn khá hứng thú với Liễu Tuấn.

Nguyên nhân chẳng có gì khác ngoài tuổi tác của Liễu Tuấn, một thị trưởng trẻ như thế, trước kia Tông Đại Phúc chưa bao giờ thấy. Đương nhiên, Tông Đại Phúc rất ít tới nội địa làm ăn, không hiểu lắm về tình thế quan trường nội địa, không biết lai lịch của Liễu Tuấn, chỉ bằng kinh nghiệm mà đoán y nhất định có chỗ dựa cực lớn.

- Tông chủ tịch, hoan nghênh tới Tiềm Châu đầu tư.

Hàn Huyên xong, hai bên chia chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuấn niềm nở đón chào.

Tông Đại Phúc rồi rít xua tay:
- Liễu thị trưởng khách khí quá, tôi chỉ tạm thời tới xem thôi, giám đốc Khâu có nói, kinh tế Tiềm Châu phát triển rất tốt.

Nhắc tới giám đốc Khâu, Tông Đại Phúc lại thấy khó hiểu, vì sao tới Tiềm Châu đầu tư lại phải qua giám đốc ngân hàng làm "trung gian"?

Đối với một thương nhân Hồng Kông không hiểu quan trường mà nói, thực sự chuyện này có quá nhiều thứ "hoang đường", song nếu Kim Phú Xương đã bảo như vậy, cứ làm theo là được.

Liễu Tuấn cũng hiểu nghi vấn trong lòng ông ta chưa tán, không miễn cưỡng nói:
- Chủ tịch Tông, công ty Song Lợi hoạt động ở Hồng Kông đã nhiều năm lắm rồi phải không?

- Cũng không lâu lắm, hai mươi năm thôi.

- Ha ha, hai mươi năm không ngắn rồi, nghiệp vụ cho thuê trong nội địa thực tế cũng chỉ bắt đầu vào cuối thập niên 70.

Tông Đại Phúc gật đầu, kỳ thực đó chính khúc mắc trong lòng ông ta, tình tròn ra thì nghiệm vụ cho thuê trong nội địa cũng được hai mươi năm rồi. Thập niên tám mươi, quốc gia định ra kinh tế kế hoạch tận dụng vốn đầu tư nước ngoài, trong ngoài liên doanh, công ty cho thuê một dạo hết sức phồn thịnh. Nhưng cùng với việc đi sâu cải cách kinh tế kế hoạch, tiến vào thập niên 90, công ty cho thuê bị đả kích nặng nề, trong quá trình đó nghiệp vụ cho thuê còn trải qua chỉnh đốn và đăng ký lại, nguyên khí tổn thương lớn.

Có tiền lệ đó khó trách được Tông Đại Phúc lo sợ.

- Chủ tịch Tông, chính phủ TW luôn ủng hộ nghiệp vụ cho thuê, mặc dù trong quá tình phát triển gặp phải nhiều vấn đề, nhưng nhìn chung mà nói, là phát triển đi lên. Ông cũng biết đó, chúng tôi luôn kiên định cải cách mở cửa, rất nhiều vấn đề chính sách tồn tại đang được từng bước tháo gỡ, vì thế chủ tịch Tông không cần quá lo lắng về quy tắc cuộc chơi, nếu như ông tới Tiềm Châu đầu tư, chính phủ thành phố có thể ký hiệp nghị bảo vệ pháp luật.

- Đương nhiên, tôi đương nhiên là tin vào Liễu thị trưởng, cũng tin chính phủ Tiềm Châu dưới sự lãnh đạo của ngài.
Tông Đại Phúc vẫn cười niềm nở, nhưng thiếu thành ý.

- Chủ tịch Tông, theo thông lệ, tỉ lệ hoa hồng của nghề cho thuê là bao nhiêu.
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới vấn đề "cơ mật thương nghiệp".

Tông Đại Phúc hơi ngẩn ra, song không do dự lâu:
- Dưới tình huống bình thường từ 20-26%.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Vậy nếu chủ tịch Tông tới đầu tư ở Tiềm Châu, chúng tôi sẽ trả cho ông vượt xa tiêu chuẩn đó.

Quả nhiên là thương nhân trọng lợi, vừa nghe tới vấn đề này, Tông Đại Phúc tức thì sáng mắt lên.

- Vượt xa tiêu chuẩn?

Liễu Tuấn gật đầu khẳng định:
- Đúng, thậm chí là gấp đôi.

Tông Đại Phúc tim đập thình thịch, vượt qua tiêu chuẩn quốc tế gấp đôi, đó là con số kinh người, Tông Đại Thành làm nghiệp vụ cho thuê hai mươi năm, tất nhiên hiểu điều này có nghĩa gì. Không càn tới mấy năm, công ty ông ta sẽ có quy mô tăng lên gấp đôi, tiền đồ Liễu Tuấn vẽ ra thực sự quá mê hoặc.

- Liễu thị trưởng, để tôi suy nghĩa kỹ càng được không?

Liễu Tuấn mỉm cười, biết Tông Đại Phúc bị mình làm động lòng rồi, liền thừa thế tiến tới:
- Chủ tịch Tông, nếu như ông đầu tư ở Tiềm Châu, tôi có thể đảm bảo chính sách ưu đãi nhất, giống như tên công ty của các vị vậy, chúng ta cùng có lợi, cùng chiến thắng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi