TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong gian của cửa hàng ăn Nhân Dân, tôi, Trình Tân Kiến và Hắc Tử đang ngồi đó.

Hắc Tử đã được thả ra 3 ngày nay rồi, hai hôm trước cùng với đám bạn xấu đã ăn một bữa, nam nam nữ nữ ngồi lại cùng với nhau, chơi đến tối mịt, coi như là chúc mừng. Lúc này mới nghĩ tới việc nói tiếng cảm ơn với tôi và Trình Tân Kiến.

“ Trình đội trưởng, Liễu thiếu gia, cảm ơn! Tôi xin kính một chén…”

Hắc Tử ngửa cổ uống cạn luôn chén rượu.

Trên bàn rượu đều là những người có kinh nghiệm như thế này, nhưng tửu lượng của tôi cũng không tồi, trong lòng có chút phiền muộn. Nhưng nghe thấy 3 chữ “ Tuấn thiếu gia”, trong lòng thấy rất được. Cũng chỉ có Hắc Tử người bạn này, mới không có chút ghen tị như vậy.

Từ lần trước cùng Trình Tân Kiến uống rượu Mao Đài, tôi chưa có thêm lần nào mời ông ta rượu nữa cả.

Trình Tân Kiến đối với việc của tôi không dám nói rõ hết, ít nhất cũng hiểu 7-8 phần, mỗi lần ngồi vào bàn, thì tóm tôi làm người chủ trì. Cái này cũng chẳng có gì, tiền vốn kiếm ra để tiêu chứ không phải để nhìn. Bạn bè khi đã ngồi lại với nhau, vui là chính.

Trình Tân Kiến mời một chén, tôi thì vẫn ngồi uống trà.

Hắc Tử liến tục uống 3 chén, lắc đầu, nói: “ Tuấn thiếu gia, thật ngại quá. Đáng nhẽ ra bữa này tôi mời, nhưng lại để cậu phải chi rồi!”

Tôi mỉm cười, nói: “ Mọi người là bạn bè, anh Hắc Tử nói như vậy, coi em là người ngoài rồi?”

“Phịch”

Hắc Tử đập bàn, kích động nói: “Tuấn thiếu gia, có câu này của cậu, từ nay về sau chỗ nào dùng được, gọi 1 tiếng, cho dù có nhảy vào nước sôi, lửa bỏng, Hắc Tử tôi quyết không nói 2 lời!”

Câu nói này của Hắc Tử, làm tôi rất mãn nguyện.

Không phải anh ta nói dễ nghe, tôi đã làm người 2 đời rồi, những lời hình thức bề ngoài với những lời thật lòng chẳng nhẽ không thể phân rõ ràng. Cái tôi để ý đó là thái độ của anh ta, không hề xem tôi là trẻ con mà nói những câu lấy lệ.

“ Nói đến tôi mới nhớ thật sự có việc cần sự giúp đỡ của anh Hắc Tử”

Tôi không úp mở mà nói ra luôn.

“Tuấn thiếu gia cứ nói”

Trình Tân Kiến thấy có chút kì quái, nhìn tôi, không biết tôi lại cần Hắc Tử đi xử lý ai. Trong lòng nghĩ tên nha nội nhỏ này vẫn chưa thực sự muốn dừng lại sao.

Tôi sớm đã có chuẩn bị từ trước, lấy ra 1 tờ lịch mĩ nữ đưa ra trước mặt Hắc Tử.

Hắc Tử nhìn qua, liền ngạc nhiên nói: “ Cái này, ai làm ra? Rất đẹp đó”

Tôi cười nói: “ Đây kì thực là một tờ quảng cáo, quảng cáo của nhà máy sản xuất linh kiên cơ khí”

Hắc Tử không hiểu: “ Gọi là tờ quảng cáo tuyên truyền?”

“Chính là giới thiệu cho việc mua bán của chính mình, để người ta biết”

Hắc Tử chưa từng làm ăn, con người không ngu ngốc, lập tức hiểu cái ý trong đó, nhưng càng không hiểu.

“Tuấn thiếu gia…”

“Là như thế này….”

Tôi nói sơ qua tình hình của nhà máy sản xuất cơ khí, sau khi lịch quảng cáo được phát đi, liên tục có người đến đặt hàng, trước mắt Trương Lực dốc hết sức Lực vào sản xuất, nhưng vẫn không thể đáp ứng hết được.

“ Cái nhà máy sản xuất cơ khí này, là bác Năm của em là xưởng trưởng, bác ý cần em tìm cho mấy nhân viên bán hàng. Tiền lương mỗi tháng lương cơ bản cũng 30 đồng, thêm tỷ lệ phần trăm, ngoài ra phí đi lại, phí ăn ở, phí mời khách, báo cáo thật, tiêu thụ thật, nhưng chính là cần phải đi công tác, đi thành phố Bảo Châu, huyện Thanh An những nơi như thế này.”

Hắc Tử hiểu ý của tôi, do dự một lát, hỏi: “ Cái gì gọi là tỷ lệ phần trăm?

Tiền lương mỗi tháng trong thời gian đó thưc sự là đãi ngộ rất cao, tương đương với tiền lương của viên chức nhà nước chính thức. Nhưng trong mắt nhân vật Hắc Tử này , không có chút sức quyến rũ. Đừng thấy bọn họ có khi nghèo đến nỗi không một xu dính túi, Nhưng vẫn thật sự có chút nhìn thấy tiền giống như hình dáng của bọn cặn bã.

“Tỷ lệ phần trăm chính là mỗi khi bán được 1 chiếc cơ khí, nhân viên tiêu thụ phụ trách tại khu đó có thể cầm được 30-50 đồng tiền khuyến khích”

Cái kế hoạch đề thành này đối với tôi, bác Năm vốn là không tán thành. Căn bản không cần nhân viên tiêu thụ đi chào hàng, trước mắt bận vô cùng. Dựa vào năng Lực sản xuất hiện tại, đơn đặt hàng xếp dài đến tận trung tuần tháng sau, cái trích phần trăm này không phải là cho tiền phung phí hay sao?

Nhưng tôi kiên quyết phải làm như vậy.

Làm kinh doanh, ánh mắt không thể quá ngắn. năng Lực mô phỏng của con người là rất mạnh, nhà máy chế tạo cơ khí bây giờ, đã không có ưu thế về tiền vốn lại không có ưu thế về kỹ thuật, một khi có người rập khuôn máy móc thì cũng sẽ rập khuôn cả cái nhà máy sản xuất này, chỉ sợ sắp xảy ra trận chiến giá cả. Như vậy thì việc cả hai bên cùng bị thiệt hại. Cho nên nhất thiết cần bỏ công sức cho phương thức quản lý và phương thức kinh doanh, trước khi người khác định thần trở lại, cố gắng chiếm phần lớn trong cổ phần thị trường, dựa vào ưu thế quy mô đó để đánh tan những đôi thủ cạnh tranh có thể cướp mất vị thế đó.

Thiết lập một đội ngũ nhân viên tiêu thụ mạnh trong thời gian ngắn này là cực kỳ cần thiết.

Còn về mở rộng quy mô, nâng cao sản lượng, là thuộc về một vấn đề khác.

“Bây giờ đơn đặt hàng của khách hàng không thiếu. Theo tính toán tiếp tục khách hàng chỉ có nhiều hơn. Nếu như nhân viên làm tốt, mỗi tháng bán được 5-6 máy cơ khí không thành vấn đề..”

“5-6 cái? Thế chỉ đề thành đã có 2-300 đồng rồi?”

Trình Tân Kiến kinh ngạc nói. Đến đây liền lắc đầu, trong lòng nghĩ nương X , cái thế giới này thật sự sắp thay đổi rồi, chạy việc vặt cho nhà máy ở quê, tiền cầm 1 tháng lại là 8-9 lần tiền của phó đại đội trưởng đại đội trị an như ông ta!

Nhìn tình hình của Hắc Tử là có chút động lòng rồi.

Tôi gắp một miếng thịt dê cho vào miệng, nuốt xong, từ từ nói: “ Hắc Tử, em còn nhỏ, những lời em nói có thể anh không thích nghe. Nhưng em vẫn cần khuyên anh 1 câu, con người này không thể cứ mãi hồ đồ, vẫn cần tìm việc chính nghĩa làm, mới có thể xuất chúng được.”

Kì thực tôi cũng biết, Hắc Tử có thể sẽ không thể bỏ được cái thể diện “ Đại ca” để đi chạy việc vặt cho người ta. Nhưng thật sự cần phải kéo anh ta bờ, cái thử thách này là cần thiết. anh ta có thể yên tâm đi bán hàng, nếu như thật sự có thể dùng, qua 1 thời gian, tôi đương nhiên tìm con đường phù hợp với anh ta. Càng là người có năng Lực, càng phải rèn luyện lòng hăng hái và tính kiêu ngạo của anh ta, nếu không dựa vào tuổi của tôi hiện tại thì không có cách nào bắt anh ta vào khuôn phép được.

Nếu như anh ta từ chối, thì mối quan hệ của tôi và anh ta đến đây coi như kết thúc.

Với tư cách người bạn thuần túy trên đường, tôi sẽ không có quan hệ quá sâu. Phần tử xấu trong xã hội, trong nước hoàn toàn không có tiền đồ. Tôi không muốn dính líu vào đến khi mà nghiêm trị xử lý, không cần nói cha một vị chủ nhiệm ủy ban huyện, càng là Long Thiết Quân đại lão của khu vực này cũng không xử lý nổi.

Trình Tân Kiến uống một ngụm rượu, hai mắt mơ màng noi: “ Hắc Tử, tiểu tuấn nói rất có lý. Tìm một việc chính nghĩa làm, còn tốt hơn với việc anh đi làm loạn đó.”

Hắc Tử cười, cầm chén rượu nốc cạn 1 hơi, nói: “ Có lí không có lí, bây giờ đừng nói nữa. Tôi Hắc Tử nếu như đồng ý, một lời như đinh đóng cột. Việc này, tôi làm”

Hôm sau tôi đưa Hắc Tử đến Liễu Gia Sơn, điền xong cho anh ta bảng biểu, làm xong thử tục nhân viên chính thức, sau đó giao cho anh ta mấy trăm tờ lịch và bản in đen trắng về “Giới thiệu giản đơn về sản phẩm” của xưởng in huyện Hướng Dương. Hắc Tử đem những tờ lịch này , bản giới thiệu qua và ứng trước 100 đồng tiền phí đi lại, bắt đầu công việc là ở thành phố Bảo Châu.

Vốn là nên tất cả nhân viên tiêu thụ tập chung lại, làm một đợt huấn luyện tạm thời, cho dù bài chỉ có 1-2 tiếng, nhưng giảng về những điều căn bản về kiến thức tiêu thụ cũng tốt, tuyệt đối tốt hơn so với việc trực tiếp đi như thế này. Nhưng tôi bây giờ không thể quan tâm đến việc này được nữa. phải bàn bạc với bác Năm về vấn đề mở rộng quy mô sản xuất.

Bàn bạc đến vấn đề này, Trương Lực nhất thiết phải ra mặt, về việc kỹ thuật và thiết bị, đều là do bác ý đưa ra ý kiến.

“ Mở rộng sản xuất, lòng thấy là tốt, nhưng chủ yếu là không có tiền”

Bác Năm cuộn một cái còi lớn, bật lửa, căn phòng nhỏ lập tức tràn đầy khói thuốc.Bác ý bây giờ đường đường là xưởng trưởng, tiền lương mỗi tháng cho xưởng trưởng như ông là 80 đồng, hút thuốc giấy này khó lòng mà sống tiếp. Nhưng bác ý vẫn đặc biệt hút cái kèn to này, nói thế mới đủ mạnh.

Người đi trước chính là mắc cái bệnh này, nhớ tới cái cũ, rất nhiều thói quen không dể thay đổi.

Trương Lực và bác Năm thời gian hai người này đi lại không dài, nhưng đã quen với tính khí của ông già ngang ngược này, lấy từ trong túi ra điếu thuốc, cũng không mời bác Năm, tự mình châm hút một điếu.

Tình hình thu chí của nhà máy trong thời gian này tôi hiểu rất rõ, tổng cộng đã bán được 4 cái máy làm gạch, 3 cái loại 400, 1 cai loại 200, lợi nhuận 1 ngàn 2 trăm đồng. Cái lợi nhuân này coi như là cao. Nhưng giai đoạn đầu sáng lập, nơi cần tiêu tiền rất nhiều, chỉ việc nhập nguyên liệu, thì đã tiêu gần 1 ngàn rồi. điện cơ là mua cả cái. Vì điện cơ là sản phẩm hoàn thiện khác thường. Tôi không có ý định xây một phân xưởng điện cơ, tỷ lệ lợi nhuận khồng gấp bao nhiêu.

“ Không có tiền không cần lo lắng, có thể vay”

Tôi nhìn Trương Lực đặt điếu thuốc lên trên bàn,cố gắng không chìa tay, nhấc cốc trà lên uống, nói.

Bác Năm im lặng hút thuốc không lên tiếng.

Bác ý là người của thế hệ trước, cuộc sống không có chút lo lắng.

“Ừm,vay là một con đường, tôi thấy nếu như mở rộng quy mô gấp đôi, mươn khoảng 3-4 vạn đồng là đủ”

Trương Lực rốt cuộc là xưởng phó của nhà máy nông cơ, đối với việc cho vay không hề phản cảm.

Tôi cười nhạt, hua hua tay, giống như là đuổi những đám khói trước mặt đi, lại giống như chẳng thèm để ý.

“Ba bốn vạn? ki bo quá. Mượn thì ít nhất cũng phải 7 vạn, nếu như có thể, thì tốt nhât là 20 vạn”

“ Hả?”

“ Xịch” một tiếng, cái còi lớn của bác Năm rơi xuống mặt bàn, tay chân loạn hết lên.

Trương Lực cũng vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, dường như hoàn toàn không tin tưởng vào những lời nói ra từ miệng của một đứa trẻ 10 tuổi.

10 van!

Đây là Năm 1979, thiên văn số chữ tuyệt nhiên là một cái làm cho rất nhiều người không có cách nào ngủ được. huống hồ tôi còn cần tới 20 vạn!

Đứa trẻ này, có lẽ khái niệm về số học thật sự chưa có rồi?

“ Làm sao ạ”

Tôi cười hỏi.

“ 10 vạn?buồn cười, nếu như làm hỏng thì lấy cái gì mà trả”

Bác Năm kêu lên, dường như còn át được cả tiếng ầm vang của máy cơ khí bên ngoài.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của bác Năm, tôi có cảm giác buồn cười, trong lòng cũng có chút không vui. Làm kinh doanh coi trọng phải giỏi đối đầu, đây mới khai trương, nói cái gì mà hỏng hay không hỏng? nếu như đổi người bên cạnh, một câu “Miệng quạ” không chừng là buột miệng nói ra.

Tôi mỉm cười nói: “ Bác Năm, coi như 3-4 vạn, nếu như hỏng rồi, thì có thể trả được sao?”

Bác Năm lại ngạc nhiên. Đây mới nghĩ đến gia sản của đại đội Liễu Gia Sơn. Thực sự, 4 vạn với 10 vạn khái niệm là như nhau, nếu như phá sản, thì đều không có cách nào để trả.

“ Cho nên, nếu như mở rộng quy mô sản xuất, thì chỉ có thể kiếm được chứ không thể phá sản. trước sợ sói, sau sợ hổ, sớm muộn gì cũng hỏng thôi.”

Bác Năm bị những lời hào khí của tôi khơi dậy cái tính ương ngạnh của mình: “ Được, 10 vạn thì 10 vạn, thế cháu nói xem, mượn 10 vạn, cách làm như thế nào?” vừa nói vừa móc túi áo của bác. Trương Lực chớp mắt nhìn, vứt điếu thuốc đi.

“ Lại thêm 1 cái máy công cụ nữa…”

“không cần thiết” trương Lực cắt ngang lời tôi : “Thêm 2 cái xe tiện thì đủ rồi, máy mài và máy tiện .Tạm thời đủ dùng rồi”

Tôi nghe xong vô cùng vui mừng, ông ta là tổng giám kỹ thuật, nói như vậy nhất định là có cơ sở.

“ Đã như vậy, thì mua máy tiện mới, vẫn dùng cái cũ của người ta, gia công không thể bảo đảm.”

“Thằng này, cháu thật sự muốn mở rộng như vậy à”

Trương Lực kinh ngạc nói, nhưng cũng có chút bị hào khí của tôi khuất phục
.
“Đương nhiên rồi.” tôi có chút kì lạ nhìn ông ta, cảm thấy lời nói của ông ta thật là chẳng có chút trình độ nào cả: “ Bác cho rằng cháu làm cái nhà máy này làm gì? Mục đích của cháu là nội trong Năm nay, quy mô tài sản cố định của nhà máy chế tạo phải đạt trên 20 vạn, lợi nhuận cạnh tranh phải trên 30 vạn”

Những câu nói này thật sự có sức nặng, Trương Lực lại thêm lần nữa kinh ngạc! Đây, đây, đây vẫn là một đứa trẻ 10 tuổi sao?

“Hơn nữa, sản phẩm của nhà máy cũng phải chuyển từ đơn nhất phát triển lên đa dạng hóa…”

“ Tiểu Tuấn, cháu nói từ từ thôi, bác Năm già rồi..”

Bác Năm đưa tay ra, có chút nói lắp.

Trương Lực trầm lại 1 lúc, hỏi: “ Thế…….thế cháu còn sản xuất cái gì?”

Tôi cười hi hi : “ Một khi làm theo hình thức khoán, muộn nhất sang Năm, có thể cuối Năm nay, sản xuất nông nghiệp của toàn huyện sẽ đạt đến cao trào, yêu cầu đối với các loại máy cơ khí nông dân cần dùng nhất định cao độ tăng trưởng. Ví dụ trước mắt đi, lạc sắp thu hoạch, chúng ta tại sao không sản xuất maý ép dầu? Còn máy xay lúa, máy đập lúa, đều có thể sản xuất.

“ Trời ạ, vốn là cháu muốn cướp việc buôn bán của nhà máy nông khí…”

Trương Lực lẩm bẩm nói.

Tôi không để ý đên cứ nói tiếp: “ Nhà máy nông cơ đó, một tuần có tới 3-4 ngày nghỉ. Nói thẳng ra, còn có cái kinh doing gì để người ta cướp không?”

Trương Lực miễn cưỡng cười.

Bác Năm vỗ đùi, nói: “ Nói như vậy, sự việc này thật sự làm được!”

Bác là vẫn là có tư cách cán bộ cơ sở nông thôn, đương nhiên biết những loại máy tôi nói tới, trên thị trường nông thôn có rất nhiều.

“ Đương nhiên làm được”

Tôi đưa lời chú giải cho bác Năm , sau đó chuyển ánh mắt sang trương Lực, lộ ra c

Trương Lực vô cùng ngạc nhiên, dựa vào trực giác và dự cảm không tốt.

“ Anh họ, em thấy cái chức phó xưởng trưởng rách nát của anh ở nhà máy nông khí đừng làm nữa, yên tâm đến đây làm đi, em cho anh thêm 100 đồng tiền lương?”

Bác Năm lại vỗ đùi lần nữa: “ Đúng đó, tiểu Trương, anh nếu như đến đây thật, cái chức xưởng trưởng này tôi nhường anh làm”

Lần này tới tôi kinh ngạc, nhìn bác Năm, chỉ nhìn người nhà tìm 1 sự lý giải.

Bác Năm đỏ mặt, nói: “ Tôi không hiểu về kỹ thuật, làm cái chức này có chút hư danh. Tôi thấy, tôi vẫn làm bí thư thì tốt hơn”

Tôi vui mừng nói: “ Bác Năm, bác thật là vĩ đãi. Cháu ngưỡng mộ bác như nước lũ cuồn cuộn, kéo dài không ngừng…”

Mẹ kiếp, nói những lời đùa cợt gì thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi