TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Số tiền 370 triệu bán nhà khách được gửi vào tài khoản riêng, cục trưởng cục tài chính được nghiêm lệnh, không có Liễu thị trưởng phê chuẩn, không một ai được đụng vào món tiền này.

Đây cũng là điều hiển nhiên thôi, món tiền này Liễu thị trưởng phải mạo hiểm chính trị rất lớn mới kiếm được, phải đích thân nắm giữ là hợp lý.

Những Liễu Tuấn không ngờ, món tiền này không ngờ cũng thành thịt Đường Tăng bị rất nhiều kẻ nhăm nhe chiếm lấy.

Người đầu tiên mưu đồ với món tiền này chính là lão Quan của nhà khách Tiềm Châu, nhà khách bán đi, người không vui nhất chính là lão Quan. Đường đường phó chủ nhiệm văn phòng, tổng giám đốc nhà khách, cán bộ cấp phó xử vậy mà đột nhiên thành "giai cấp vô sản" rồi, đi vào nhà khác không còn cảm giác chủ nhân như trước kia, mà thành kẻ làm thuê cho tư bản.

Nhà khách dưới chân đã thành tài sản của người ta mà.

Nghiêm khắc mà nói đãi ngộ của lão Quan chẳng thay đổi gì, người ta cũng chẳng can thiệp vào quyền quản lý và kinh doanh của ông ta, mấy chục cán bộ nhân viên nhìn thấy ông ta vẫn cung kính chào "giám đốc Quan".

Nhưng cảm giác thì khác rồi.

Đương nhiên, thực tế cũng khác, mỗi năm phải trả 23 triệu tiền thuê mà.

Đó là điều lão Quan đau đầu nhất, cấp trên của ông, chủ nhiệm Trang Ích Khiêm thậm chí cả phó thị trưởng Triệu Sư Phạm đều tìm ông ta nói chuyện rồi, 23 triệu tiền thuê này nhà khách tự gánh vác, đừng hi vọng thành phố phát tiền.

Lão Quan chấp nhận.

Theo phương án của Liễu thị trưởng và chính phủ thành phố cũng là như thế.

Nhưng Trang Ích Khiêm và Triệu Sư Phạm lại nói, lợi nhuận mỗi năm nộp cho thành phố không được giảm.

Lão Quan nhảy dựng lên.

Làm gì vậy chứ, cứ như lão Quan tôi là thần tiên, biến ra được mỗi năm 23 triệu lợi nhuận thuần không vậy, chuyện này ai mà làm nổi.

Lão Quan cũng bất chấp quy củ quan trường, làu bàu cả một đống "tuyệt đối không thể", lý do à, cái thư này không phải là báo cáo trên TV, há mồm ra nói, ngậm miệng là quên! Phải có thật! 23 triệu, đi ăn cướp đâu ra?

Trang Ích Khiêm và Triệu Sư Phạm cũng không cản Lão Quan, ai gặp phải chuyện này đều phải than vãn, nhưng than vãn thì than vãn, đợi Lão Quan nói xong, lãnh đạo mỉm cười nói, chuyện này do Liễu thị trưởng quyết, bọn họ không thay đổi được, hay là Lão Quan ông tự đi tìm Liễu thị trưởng phán ảnh xem.

Lão Quan tức thì tịt ngòi.

Tìm Liễu thị trưởng oán trách ư? Ông ta không có cái lá gan đó.

Đoán chừng cán bộ toàn Tiềm Châu chả có ai dám.

Liễu Tuấn tới có ba tháng mà uy vọng cao vời vợi, đương nhiên tạm thời đây là uy vọng bong bóng, cán bộ chủ yếu là sợ Liễu thị trưởng thôi, còn kính phục thì chưa thể nói tới được.

Vị thị trưởng mới này, ai chạm vào vào vảy y là y lột mũ ô sa của người đó.

Ngang ngược mạnh mẽ, không ai sánh được.

Vì chuyện này mà Lão Quan ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm giật mình, không ngờ ông ta phải tự gánh vác lời lỗ, mà còn phải kiếm ra bao nhiêu tiền! Đúng là lấy đâu ra cái lý đó, nhưng Lão Quan lại lo, nếu như ông ta không hoàn thành nhiệm vụ, Liễu thị trưởng sẽ thừa cơ đổi người, người kế nhiệm có lẽ cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng lúc đó không còn liên quan tới ông ta nữa rồi. Liễu thị trưởng nhìn trúng ai mới là quan trọng, chỉ cần là thân tín của Liễu Tuấn, hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng không quan trọng, người ta thiếu gì lý do.

Thấy Lão Quan ăn ngủ không yên, vợ ông ta nhắc, có nên tranh thủ chủ động báo cáo với Liễu thị trưởng, thăm dò bài tẩy của Liễu thị trưởng hay không? Lão Quan cũng cảm thấy có lý, quan mới nhậm chức, làm cấp dưới nên chủ động một chút.

Chính khi Lão Quan hạ quyết tâm muốn tìm Liễu thị trưởng báo cáo thì nhận được điện thoại của Vu Hoài Tín gọi tới mới ông ta đợi ở văn phòng, Liễu bí thư sẽ tới nói chuyện.

Nhận được cú điện thoại này, Lão Quan cứ ngớ người ra.

Không phải chứ, Liễu thị trưởng tới tìm ôn ta nói chuyện mà không phải Lão Quan tới chính phủ cầu kiến thị trưởng?

Hoàn toàn đạo lộn hết cả rồi.

Lão Quan chỉ ngây ra một lúc rồi lập tức tỉnh lại, cuống cuồng gọi điện bảo nhân viên phục vụ chuẩn bị hoa quả tươi, chuẩn bị Long Tỉnh cực phẩm! Lão Quan là giám đốc nhà khách, gặp không ít quan lớn rồi, lúc kháng lũ ngay cả phó chủ tịch Lý Trì Quốc cũng đã tiếp đãi, nhưng đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Liễu thị trưởng đích thân tới tận nơi tìm ông ta nói chuyện, nói "cao" lên một chút là thị trưởng tới bái phỏng lão Quan! Cái thể diện này lớn quá, Lão Quan sợ mình gánh không nổi.

Nhân viên phục vụ mắc đồng phục đỏ chót vừa mới đưa trà nước lên, còn chưa kịp bày biện xong, thân hình cao lớn của Liễu Tuấn đã xuất hiện ở cửa, làm Lão Quan cuống quít chạy ra, mặt cười hết cỡ bắt tay Liễu thị trưởng.

Liễu Tuấn cũng rất khách khí với Lão Quan.

- Mời thị trưởng, mời, mời.

Lão Quan vội đưa Liễu thị trưởng ngồi xuống ghế sô pha, đứng ở đối diện lưng hơi cong xuống, hai cô phục vụ đứng tại chỗ, không dám thở lớn một tiếng, len lén nhìn vị thị trưởng đầy sắc thái truyền kỳ này.

Thật trẻ.

Thật đẹp trai.

Đó là suy nghĩ của hai cô phục vụ.

- Mau, mau pha trà cho thị trưởng.
Lão Quan rối rít ra lệnh, nhưng lại nói ngay:
- Thôi, để tôi làm.

Liễu Tuấn cười:
- Lão Quan đừng khách khí như thế, thoải mái một chút.

- Dạ, dạ, vâng.

Lão Quan gật đầu liên tục.

Nói thì như thế, Liễu Tuấn cũng biết, trong thời gian ngắn, bọn họ khó thả lỏng trước mặt mình được, bận rộn tíu tít một hồi, trà thơm phưng phức bốc lên, hai vô phục vụ lùi ra ngoài.

- Lão Quan ngồi đi, đừng căng thẳng.

- Vâng vâng, cám ơn thị trưởng.

Lão Quan ngồi nửa bên mông trên ghế đối diện, lưng ưỡn thẳng nhìn thị trưởng.

Liễu Tuấn cầm chén trà lên, mỉm cười nói:
- Lão Quan, hôm nay tôi tới là muốn nói chuyện với ông về phương hướng và mô hình phát triển nhà khách sau này.

Lão Quan tức thì ngồi càng thêo ngay ngắn:
- Xin thị trưởng chỉ thị.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Không có chỉ thị gì, chỉ là cùng thương lượng thôi, bàn cách làm sao để nhà khách làm ăn có lợi... Lão Quan, tôi nghe đồng chí Ích Khiêm và đồng chí Sư Phạm nói, áp lực của ông lớn lắm phải không?

Lão Quan không khỏi xấu hổ, vốn cùng biết những lời than vãn của mình sẽ lọt vào tai Liễu thị trưởng, nhưng khi Liễu Tuấn nói ra lại là chuyện khác.

- Thị trưởng, chuyện này.. Quả thực...tôi cũng.. Cái này..
Lão Quan tay vặn vào nhau, không biết phải giải thích như thế nào.


- Lão Quan, một lúc tăng lên 23 triệu, có áp lực là bình thường, không có mới lạ, chẳng việc gì phải xấu hổ, có gì cứ thoải mái nói.

Nghe câu này, tâm tình thấp thỏm của Lão Quan ổn định hơn một chút.

- Thị trưởng, một năm tăng thêm lợi nhuận 2,3 triệu thì còn có thể nghĩ cách, tìm đường lối, tận dụng tiềm lực. Nhưng tăng lên tận 23 triệu thì đúng là khó khăn, tôi vì chuyện này mà ăn không ngon....

Liễu Tuấn gật đầu, y đã tìm hiểu qua, Lão Quan coi như là quan viên làm việc thực sự, nhà khách Tiềm Châu trong tay ông ta chuyển lỗ thành lãi, lợi nhuận hàng năn tăng lên, nễu chẳng phải như thế, Liễu Tuấn cũng không tới chuyện này. Tiêu chuẩn thép trong việc dùng cán bộ của Liễu Tuấn là thực lòng làm việc! Nếu như Lão Quan là kẻ quan liêu, không hiểu kinh doanh, Liễu Tuấn đổi người ngay, ở vị trí này cán bộ chỉ biết nói xuông thì vô dụng.

- Lão Quan, quản lý thực nghiệp, nâng cao lợi nhuận, quy cho cùng chỉ có hai điều, một là mở rộng nguồn lợi, hai là tiết kiệp chi phí. Tôi cho ông đường lối đại khái, ưu thế lớn nhất của nhà khách Tiềm Châu là gì? Cũng có hai cái, thứ nhất và điểm tiếp đãi của đơn vị chính phủ, phương diện nguồn khách được đảm bảo. Thứ hai ở vào khu vực hoàng kim, phải suy nghĩ kiếm lợi từ hai nguốn này. Ví như chỗ đất trống của nhà khách có thể tận dụng xây dựng mặt bằng chô thuê, hoặc tự kinh doanh, đó là một hoản doanh thu cố định. Ngoài ra trang thiết bị của nhà khách phải đổi mới, rất nhiều thứ đã cũ rồi, cấp bậc thấp không thu hút được khách sộp.

- Vâng vâng, tôi cũng luốn nghĩ như vậy, muốn cải tạo một chút, nhưng lại không có tiền.

Lão Quan gật đầu, thuận tiện kể khổ.

- Chuyện tiền ông không phải lo, chính phủ sẽ cấp cho ông 40 triệu để dùng là cải thiện trang thiết bị của nhà khách, biện pháp cụ thể thì ông phải tự nghĩ, tôi chỉ có thể dưa ý kiến tham khảo. Chế độ quản lý của nhà khách cũng phải cải cách, tôi kiến nghị ông mời chuyên gia bên ngoài vào tham gia quản lý, liên doanh với các khách sạn lớn, đưa cơ chế quản lý của họ vào. Nói thật, kiếm tiến ra sao, nhưng người làm ăn chuyên nghiệp đó lợi hại hơn chúng ta nhiều.. Đương nhiên, chuyện này cần có một quá trình, ngay lập tức tăng thu nhập lên 23 triệu là không thể, thành ủy cân nhắc tình hình thực tế , giảm lợi nhuận cần giao nộp của nhà khách, sau khi năng lực kinh doanh đi lên mới từng bước tăng dần.

Lão Quan lại rối rít gật đầu, lòng an tâm lại, cứ như lời Liễu Tuấn có ma lực vậy. Thật ra đó chỉ là một tác dụng tâm lý, lãnh đạo quan tâm và hiểu cho khó khăn của anh là đủ rồi. Làm việc trong thể chế, chẳng phải chỉ mong được lãnh đạo chú ý thôi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi