TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sau khi vụ án huyện Bạch Hồ bại lộ, cả đám cán bộ bị bắt, kinh động tới TW. Một vị đại lão siêu cấp trên một hội nghị đã công khai điểm danh Tiềm Châu, cho rằng vụ án này ảnh hưởng quá xấu, phải lấy làm án điển hình, tuyên truyền toàn quốc, để đảng viên các nơi trên toàn quốc có thể nhận ra bài học từ trong đó.

Vị đại lão đó nói: Một cơ cấu chính quyền huyện ủy hỏng từ đàu tới chân, 70% thường ủy đều sa đọa, một nửa chính quyền xã sụp đổ, đây là vấn đề nghiêm trọng. Thành ủy Tiềm Châu đã sử dụng cán bộ thế nào? Giám sát cán bộ cấp dưới ra sao? Đó là thất chức, thành ủy Tiềm Châu không thể trốn tránh trách nhiệm trong việc để xảy ra vụ án này.

Vị đại lão đó có địa vị cực cao trong đảng, ảnh hưởng lớn, ông ta đã lên tiếng, tỉnh A phải có câu trả lời.

Cùng ngày hôm đó, Cù Hạo Cẩm mở cuộc họp văn phòng bí thư, chuyên môn thảo luận chuyện này.

- Các đồng chí, thủ trưởng phê bình nghiêm khắc công tác phản hủ xướng liêm của tỉnh ta.
Cù Hạo Cẩm vẻ mặt nặng nề, giọng càng thêm trầm thấp.

Các phó bí thư sắc mặt tương tự Cù Hạo Cẩm, Tiềm Châu bị thủ trưởng điểm danh phê bình, thành ủy tỉnh A bị liên đới, thân là một thành viên trong quyền lực trung tâm của tỉnh, mọi người đều thấy mất mặt.

- Thù trưởng phê bình rất đúng, vụ án này xảy ra là trách nhiệm của ban thường ủy Tiềm Châu.
Đoạn Định Viễn tiếp lời.

Thai Duy Thanh lên tiếng:
- Bí thư Định Viễn nói đúng, thành ủy Tiềm Châu khi đề bạt sử dụng lãnh đạo cấp huyện đúng là thiếu nghiêm túc, tổ chức khảo sát đâu? Một ban huyển ủy mà 70% là phần tử ung nhọt, đúng là chưa từng nghe thấy. Những phần tử đạo đức cực kỳ tồi tệ như Phương Nhữ Thành, Quản Vĩnh Thanh, đừng nói là thành đảng viên, dù là công dân phổ thông cũng kém quá xa. Tham lam, háo sắc, vô trách nhiệm, thành ủy Tiềm Châu không những để bạt chúng lên vị trí cao, còn bỏ mặc cho làm bừa, không giáo dục, không dám sát, để bọn chúng ngang nhiên tham ô tài sản nhân dân. Phạm tội tới 8 năm trời, các lãnh đạo thành ủy Tiềm Châu đã làm cái gì.

Thai Duy Thanh kích động nói đầy lời chính nghĩa đường đường.

Các phó bí thư ngạc nhiên nhìn hắn, vị tỉnh trưởng này còn kích động hơn cả Cù Hạo Cẩm! Hơn nữa lại còn lôi hết cả đám Lưu Huy và Lê Mẫn Trung vào, rất cấp tiến.

Cù Hạo Cẩm khẽ gật đầu, ông ta mở cuộc họp này, chính là muốn lôi cả Lưu Huy và ban thường ủy Tiềm Châu lên lò nướng một lượt, chỉ có điều vị thủ trưởng lên tiếng kia chính là đại lão có trọng lượng trong hệ phái của Cù Hạo Cẩm, nên phải né tránh một chút, không để mọi người hiểu lầm ông ta thừa cơ sinh sự. Cho nên Thai Duy Thanh đứng ra lên tiếng bất bình, rất phù hợp với tâm ý của ông ta.

Có điều Cù Hạo Cẩm ngoài cao hứng, trong lòng cũng có chút cảnh giác.

Thai Duy Thanh quá phối hợp, ắt có mưu đồ, sự thực chứng minh lần nào hắn ủng hộ Cù Hào Cẩm củng có điều kiện đi kèm, ví dụ trước đó không lâu khu Trường Hà điều Sài Thiệu Cơ đi, Kỳ Hoành Minh thuộc Cù hệ lên chức bí thư, thì Thai Duy Thanh cũng đưa thân tín tới vị trí chủ nhiệm.

Vị tỉnh trưởng này khôn khéo vô cùng, chưa bao giờ làm việc kinh doanh lô vốn. Nhưng Cù Hạo Cẩm thấy Thai Duy Thanh quá mức khôn khéo, quá thích tâm kế, giống như một thương nhân, không có lợi không làm, khó tránh khỏi lộ liễu.

Đường đường tỉnh trưởng mà tầm nhìn quá cục bộ, quá hạn hẹp.

Thực ra Cù Hạo Cẩm luôn cảnh giác với Thai Duy Thanh, hiện giờ mọi người có cùng mục tiêu thanh trừng phái bản địa, phát triển đội ngũ của mình, đứng vững chân ở tỉnh A, nên kết hợp mật thiết. Nhưng cùng với thế lực bản địa bị đàn áp, phân hóa, cơ sở hợp tác mất đi, Cù hệ và Thai hệ rốt cuộc không thể hòa thuận mãi được.

Tình huống như tỉnh J khi Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài hợp tác hòa thuận là hiểm có, tất nhiên do trí tuệ chính trị của cả hai, nhưng cũng phải nhờ duyên phận, thiếu cái nào cũng không được.

Cù Hạo Cẩm không phải Tiễn Kiến Quân, Thai Duy Thanh cũng chẳng thể sánh với Liễu Tấn Tài.

Giữa hai bọn họ không có khả năng có duyên phận đó.

Vì thế Cù Hạo Cẩm cùng lúc tiếp nhận sự ủng hộ của Thai Duy Thanh, cũng thận trọng đề phong không cho Thai Duy Thanh đạt được quá nhiều, tranh tương lai không khống chế được.

Đinh Ngọc Chu trầm ngâm:
- Tiềm Châu khi khảo sát đám Phương Nhữ Thành đúng là có thiếu sót, nhưng vẫn giám sát hữu hiệu cán bộ huyện Bạch Hồ. Vụ án này do cục dân chính và cục kiểm toán phát hiện ra mà, trước khi tỉnh phái tổ điều tra tới đã tiến hành điều tra xử lý rồi, về cơ bản có thể coi là tự nhìn ra sai sót của bản thân.

Thai Duy Thanh khó chịu nói:
- Tôi thấy không phải tự nhìn ra sai sót, nếu Liễu tuấn không ngẫu nhiên gặp phải quần chúng phản ánh tình huống huyện Bạch Hộ phạm phải, thì cái vụ án này không biết còn che đậy tới khi nào, đây chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.

Đinh Ngọc Chu cau mày, nhưng không khó chịu, Thai Duy Thanh hùng hổ như thế, ông chẳng muốn phí lời tranh cãi với hắn.

Hoa Quân Đình mỉm cười nói:
- Tỉnh trưởng, đồng chí Liễu Tuấn cũng là thành viên ban thành ủy Tiềm Châu mà.

Ông ta nhắc Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn không phải là phó bí thư Ngọc Lan nữa, mà là thị trưởng Tiềm Châu rồi, thị trưởng tra án, sao lại không phải là tự nhìn ra sai lầm? Chẳng lẽ vì Liễu Tuấn mới nhậm chức cho nên đẩy y ra ngoài không tính ư?

Biết được vị thủ trưởng kia điểm danh thành ủy Tiềm Châu, Đinh Ngọc Chu và Hoa Quân Đình đã biết bị lấy làm điển hình rồi. Quan trường trong nước thích nhất là lập điển hình, điển hình tốt thì chỉ còn trở ngày tiến bộ. Sợ nhất là làm điển hình xấu, ắt phải có người gánh chịu trách nhiệm.

Người có khả năng phải chịu trách nhiệm nhất trong vụ án này là Tiềm Châu.

Tình hình rất tệ, nhưng là nhân vật đại biểu bên ngoài của thế lực bản địa, Đinh Ngọc Chu và Hoa Quân Đinh không thể không tranh đấu. Nếu như cứ nhẫn nhịn ngồi nhìn Cù - Thai "diệt trừ" từng nhân vật thực quyền của phái bản địa, uy vọng của hai người sẽ mất đi, rơi vào cảnh cô lập dần là kết quả tất yếu.

Thấy Thai Duy Thanh lại muốn nói, Cù Hạo Cẩm lên tiếng trước:
- Chỉ thị của thủ trưởng là vụ án Bạch Hồ phải dựng làm điển hình phản diện, tiến hành tuyên truyền giáo dục toàn quốc. Chuyện này chúng ta phải đưa ra chương trình nghị sự, mọi người nói ý kiến đi.

Đó là chỗ Cù Hạo Cẩm cao hơn Thai Duy Thanh, không thèm đi tranh luận có phải thành ủy Tiềm Châu tự phát hiện ra lỗi mầm hay không, vụ án này là sự thật, không ai cãi được, gọi nó là điển hình phản diện không ai có thể phản bác.

Nói ra lời, đưa ra quyết định, luôn chiếm cứ đạo lý, làm người ta không thể phản bác, đó là bản lĩnh của người đứng đầu, mà không phải chỉ dựa vào quyền uy để chèn ép đồng liêu.

Đoạn Định Viễn trầm ngâm:
- Vụ án còn đang điều tra, nhiều tài liều còn phải xác minh, muốn đưa ra khởi tố phán quyết cần một thời gian.

Mọi người đều hiểu ý của Đoạn Định Viễn, vụ án còn chưa tuyên xử đã lấy làm điền hình đi tuyên truyền e không tiện.

Hoa Quân Đình liền phụ họa:
- Đúng thế, vụ án đang trong quá trình điều ra, phải bảo mật.

Cù Hạo Cẩm gạt phắt đi:
- Vụ án này các đồng chí tổ chuyên án đã điều tra khá kỹ càng rồi, cơ quan kiểm soát chỉ xác nhận lại, hẳn là không có sai lệch quá lớn. Chúng ta muốn mọi người phải rút bài học, chủ yếu là không đi lên con đường phạm tội, trọng điểm là vì sao lại phát sinh ra vấn đề như vậy để về sau dự phòng, chứ không phải tuyên truyền vấn đề chi tiết phạm tội gì, không cần quá so đo.

Cù Hạo Cẩm nói rất có lý, Đoạn Định Viễn và Hoa Quân Định ngậm miệng không nói.

- Đồng chí Định Viễn, chuyện này mời kỷ ủy tiến hành, tranh thủ nhanh chóng đem tài liệu có liên quan chỉnh lý ra, tối thấy có thể đa dạng hóa, không chỉ riêng tài liệu văn bản, có thể làm thành phim tài liệu ngắn.

Đoạn Định Viễn gật đầu:
- Vâng thưa bí thư, tôi lập tức an bài các tay viết trong văn phòng đi làm.

- Phải tranh thủ thời gian, thủ trưởng đang chờ hành động thực tế.

- Vâng, chúng tôi sẽ bố trí thật nhanh.

- Được, sau khi đợi tài liệu liên quan chỉnh lý ra, chúng ta sẽ thương thảo tiếp làm sao tiến hành giáo dục toàn tỉnh, về nguyên tắc, phàm là cán bộ cấp chính khoa trở lên đều phải giảo dục, vụ án Bạch Hồ có rất nhiều cán bộ cơ sở thành phàm tội mà.

- Vâng.
Đoạn Định Viễn đáp lời, rồi nói:
- Bí thư, nếu như lấy làm tài liệu phản diện như vậy thành ủy Tiềm Châu cũng phải có một thái độ rõ ràng về việc này, thủ trưởng đã nói, thành ủy Tiềm Châu không thể trốn tránh trách nhiệm thất chức trong việc này. Vụ án này không chỉ là hồi chuông cảnh báo cho cán bộ lãnh đạo cấp thành phố, phải coi trọng bổ nhiệm và giám sát, mới có thể tránh vụ án tương tự xảy ra.

Đinh Ngọc Chu và Hoa Quân Đình nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ bất lực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi