TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hồ Hảo Học hôm nay vừa đi làm, liền cảm thấy không khí trong tòa nhà chính phủ có chút kỳ lạ, nhất là ánh mắt mọi người nhìn hắn càng lạ kỳ, so với trước kia càng thêm vài phần nịnh bợ, khi chào hỏi hắn càng cười rạng rỡ hơn, cứ như sợ Hồ thư ký trưởng không nhìn thấy mình cười vậy.

Hồ Hảo Học tức thì trở nên mẫn cảm.

Tình hình này không bình thường, đồng nghiệp trong cùng tòa nhà, ngẩng đầu lên là gặp, mặc dù cấp bậc khác nhâu, tôn ti chênh lệch, nhưng bình thường gặp nhau rất tự nhiên, tuyệt không cười rạng rỡ như thế. Thông thường chỉ khi vào một người sắp được đề bạt hoặc trọng dụng người ta mới khách khí với anh như thế?

Chẳng lẽ mình sắp ....

Vừa nghĩ tới đây, tim Hồ Hảo Học đã đập rộn lên, chẳng lẽ mình sắp tiến bộ rồi? Chức thư ký trưởng thì tạm thời Hồ Hảo Học không muốn, người ta không có sai phạm gì, mình không thể chen vào được. Nhưng cấp bậc lên tới chính sở là hoàn toàn có khả năng, phó thư ký trưởng cấp bậc vốn là chính sở, mà kinh nghiệm mình cũng đủ rồi.

Giữa phó sở và chính sở là một cái hố lớn trên sĩ đồ, phó sở chỉ được coi là bước tới cánh cửa cán bộ cấp cao, bản chất và thực quyền chẳng khác gì chính xử. Nhưng chính sở là cán bộ cao cấp thực thụ, ngồi ở cấp chính sở lấy hai năm kiếm kinh nghiệm, cơ hội thích hợp đưa ra ngoài, sẽ là chư hầu một phương, chẳng thị trưởng cũng là bí thư.

Hồ Hảo Học vừa vào thang máy, vô tình gặp phải Lăng Nhã.

Lăng Nhã mặt một bộ váy vàng, một chiếc áo len đen mỏng bó sát người, đem đoàn bộ những đường nét uốn lượn trên người nổi lên rõ ràng, dưới chiếc váy vàng, là đôi chân dài bao bọc trong tất, gợi cảm mê người.

Có thể nói một cách không hề khoa trương, Lăng Nhã chính là một phong cảnh tươi đẹp trong tòa nhà chính phủ, mà cũng chỉ có Lăng Nhã mới trang điểm bản thân xinh đẹp quyến rũ như thế, những nữ nhân viên khác, khi đi làm thường ăn mặc kín đáo trung hòa.

Nữ nhân có bối cảnh lớn khác người như vậy đấy, Lăng Nhã hoàn toàn không bận tâm người khác nói gì về mình.

Hồ Hảo Học phải tốn hết nghị lực mới khống chế chế được đôi mắt của mình không dừng lại quá lâu trên bầu ngực bốc lửa kia.

Thực ra chẳng những Hồ Hảo Học, rất nhiều người tò mò, không hiểu vì sao Lăng Nhã lại không theo Hà Duyên An về thủ đô, đó là một tiền đồ gấm vóc mà! Cứ vùi mình ở lại nơi này.

- Hồ thư ký trưởng, chúc mừng!
Trong thang máy chỉ có hai người, Lăng Nhã mỉm cười nói.

- Lăng xử, lời này là sao? Tôi có gì đáng chúc mừng?

Hồ Hảo Học tim lại đập thình thịch, chẳng lẽ Lăng Nhã thực sự nghe được tin tức gì?

- Hi hi, Hồ thư ký trưởng thật khiêm tốn, sắp tới Tiềm Châu nhậm chức rồi mà .... Sau này mong được Hồ bí thư quan tâm hiều hơn.

Không có người ngoài, Lăng Nhã nói rất thẳng thắn.

Hồ Hảo Học mặt trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Tiểu Lăng, lời này không nói lung tung được.

Trong chớp mắt, Hồ Hảo Học tinh thông đạo làm quan lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng của việc này, hiện giờ là lúc mẫn cảm, lời đồn như vậy sẽ lấy mạng hắn.

Lăng Nhã mỉm cười, quả nhiên không nói nhiều nữa, khi đi ra khỏi thang máy, khẽ lắc hông, để lại trong ánh mắt Hồ Hữu Học cặp mông hoàn mỹ cực kỳ gợi cảm.

Hồ Hảo Học biết chuyện phiền toái rồi, sao lại nảy nòi ra loại tin đồn này? Chẳng trách mọi người đều nhìn mình quai quái, tới Tiềm Châu làm bí thư thành ủy là chư hầu một phương, lại là thân tín đích hệ của Thai tỉnh trưởng, tất nhiên đáng để mọi người nịnh bợ rồi.

Nhưng Hồ Hảo Học tự biết, đây là chuyện không thể, nếu là thực, một việc lớn như thế, Thai tỉnh trưởng sao có thể không nói chuyện với mình trước.

Kẻ nào đã bịa đặt ra lời đồn này, rồi truyền bá trong tòa nhà chính phủ?

Hồ Hảo Học biết rõ, tin đồn này dứt khoát gần đây mới sinh ra, thậm chí khả năng là lan ra vào sáng sớm hôm nay, ít nhất hôm qua trước khi hắn đi làm về không phát hiện ra có gì khác thường.

Thèm thuồng cái ghế bí thư Tiềm Châu, đừng nói là hắn, chính cả Thai tỉnh trưởng cũng là cấm kỵ, cái vị trí này tuyệt đối phải do Cù Hạo Cẩm quyết đinh. Thai Duy Thanh hơn một năm qua chung sức hợp tác với Cù Hạo Cẩm, dựng nên ban bệ của mình, chủ yếu là bên chính phủ và các cơ quan trực thuộc tỉnh, có điều chưa từng bao giờ tranh đoạt vị trí người đứng đầu đảng ủy, hắn rất tự giác, không đi mạo phạm giới hạn này của Cù Hạo Cẩm để tránh "đồng minh" tan vỡ.

Trước mắt mà nói, chưa tới lúc phá vỡ.

Hồ Hảo Học cho dù nóng ruột, nhưng vô kế khả thi, tin đồn một khi lan ra là không thể ngăn cản, nếu mình có hành động gì đó chỉ càng bôi càng đen.

Cả buối sáng, Hồ Hảo Học bị dày vò trong cảm giác lo lắng bất an, cái cảm giác này quá khó chịu, có mấy lần Hồ Hảo Học thiếu chút nữa không kìm được muốn gọi điện thoại cho Thai Duy Thanh giải thích tin đồn này tuyệt đối không phải do mình truyền đi, suy nghĩ mãi, cuối cùng không dám gọi điện.

Làm Hồ Hảo Học bất ngờ là ngày hôm sau vào văn phòng không lâu, hắn nhận được điện thoại của Vương Đức Dụ mời tới phòng tổ chức tỉnh ủy nói chuyện.

Tim Hồ Hảo Học lại lần nữa nảy lên kịch liệt.

Chẳng lẽ lời đồn là thật? Thai tỉnh trưởng tiến cử mình? Nếu không sao Vương bộ trưởng lại tìm mình nói chuyện.

Khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được tinh thần, Hồ Hảo Học gọi lái xe tới tỉnh ủy, bất kể hắn khắc chế bản thân ra sao, tới trước văn phòng Vương Đức Dụ vẫn hơi thở gấp, trán lầm tấm mồ hôi.

Vương Đức Dụ rất khách khí, từ sau bàn làm việc đi ra, bắt tay hắn rồi mời ngồi xuống ghế sô pha.

Hồ Hảo Học giật mình.

Vương Hảo Học là lãnh đạo tỉnh ủy, cách biệt quá xa một cán bộ cấp phó sở như mình! Khách khí như thế chẳng lẽ mình thực sự được đề bạt trọng dụng rồi? Sắp tới Tiềm Châu làm bí thư rồi.

Quả nhiên Vương Đức Dụ mỉm cười nói:
- Đồng chí Hảo Học, tôi đại biểu cho phòng tổ chức tỉnh ủy tới nói chuyện với đồng chí...

Thời gian nói chuyện không lâu, chừng nửa tiếng, hoàn toàn theo phép công, Vương Đức Dụ từ đầu tới cuối giữ khách khí, nói với hắn phòng tổ chức quyết định tiến cử là một trong số những nhân tuyển của bí thư thành ủy Tiềm Châu.

Hồ Hảo Học hoàn toàn choáng váng.

Đúng là có may mắn từ trên trời rơi xuống sao?

Cho dù Vương Đức Dụ đích thân tìn hắn nói chuyện, Hồ Hảo Học lại càng thêm sợ hãi bất an, vì từ đầu tới cuối "ân chủ" Thai tỉnh trưởng của hắn không lộ diện. Hồ Hảo Học không tin, không có Thai Duy Thanh tiến cử, bằng vào biểu hiện của mình lại được Cù Hảo Cẩm nhìn trúng.

Đúng nói Hồ Hảo Học, chính Thai Duy Thanh đột nhiên nghe nói Vương Đức Dù đề xuất trên thường ủy đưa Hồ Hảo Học làm nhân tuyển bí thư thành ủy Tiềm Châu cũng vô cùng bất an, còn vô cùng phẫn nộ.

Hắn tự biết mình không tiến cử Hồ Hảo Học, Cù Hạo Cẩm vì "đánh chiếm" Tiềm Châu, không ngại mời cả thủ trưởng cao tầng của hệ phái ra mặt lên tiếng. Bỏ một cái giá lớn như thế, lại hoàn toàn đắc tội Cận Tú Thật, tuyệt đối không thể mang đào cho hắn, Thai Duy Thanh hoàn toàn không định đi tranh vị trí này, có tranh cũng chỉ tranh mấy suất thường ủy Tiềm Châu thôi.

Thế nhưng lời đồn đại đột nhiên lan đi, cuối cùng không ngờ Vương Đức Dụ cũng bị kinh động, chính thức khởi động quá trình khảo sát cán bộ, lại đường hoàng đưa lên thường ủy thảo luận. Rõ ràng Cù Hạo Cẩm đã nghe được tin đồn này, hơn nữa hiểu lầm Thai Duy Thanh có mưu đồ với bảo tọa bí thư Tiềm Châu, nên mới bảo Vương Đức Dụ tìm Hồ Hảo Học nói chuyện, rồi đưa lên thường ủy.

Đó là Cù Hạo Cẩm nể mặt tỉnh trưởng đại nhân à.

Muốn tranh hả? Được, vậy để tôi chính thức tiến cử, miễn cho người ta tưởng tôi muốn làm "nhất ngôn đường".

Đương nhiên nhân tuyển không chỉ có một mình Hồ Hảo Học, còn có một người khác là cán bộ của cơ quan quốc gia, tên Hàn Húc. Theo lý lịch của Hàn Húc phân tích, hắn vừa có kinh nghiệm chấp chính địa phương cũng có kinh nghiệm ở cơ quan quốc gia, toàn diện hơn Hồ Hảo Học, người thông minh nhìn một cái là biết, Hàn Húc mới là nhân tuyển chính thức. Cù Hạo Cẩm đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ đợi cơ hội xuất hiện.

- Mọi người có ý kiến gì với đồng chí Hàn Húc, và đồng chí Hồ Hảo Học hãy cho ý kiến đi.

Sau khi Vương Đức Dụ đọc xong lý lịch vắn tắt của hai nhân tuyển, ánh mắt của Cù Hạo Cẩm như vô ý dừng trên mặt Thai Duy Thanh, thong thả nói.

- Thưa Cù bí thư, các đồng chí, tôi không đồng ý Hồ Hảo Học đảm nhiệm chức vụ bí thư Tiềm Châu, Hồ Hảo Học trước kia đại bộ phận thời gian công tác ở hệ thống tài chính, kinh nhiệm tổ chức rất phong phú, nhưng kinh nghiệm công tác địa phương thiếu xót. Theo tình hình Tiềm Châu hiện nay mà xét, Tiềm Châu cần một người lèo lái mạnh mẽ, tôi ủng hộ đồng chí Hàn Húc.

Thai Duy Thanh không chút do dự tỏ rõ thái độ của mình, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Cù Hạo Cẩm.

Cù Hảo Cẩm mặt thản nhiên, không thấy có chút gì khác thường.

Lòng Thai Duy Thanh trầm xuống, xem ra Cù Hạo Cẩm hiểu lầm thật rồi, chuyện hiểu lầm này rất khó giải thích, nhưng chuyện đã tới nước này không còn biện pháp nào hơn nữa.

Thảo luận diễn ra thuận lợi, đa số thường ủy phát biểu ủng hộ Hàn Húc, còn về phần Hồ Hảo Học, trừ Thai Duy Thanh phát biểu nhắc tới một chút, còn các thường ủy khác không ai lên tiếng ủng hộ hắn.

- Nếu ý kiến mọi người tương đối thống nhất rồi thì không cần biểu quyết nữa, là đồng chí Hàn Húc vậy....
Cù Hảo Cẩm chậm rãi nói:
- Tỉnh trưởng, đồng chí Hồ Hảo Học làm việc cần cù thực tế, tôi kiến nghị giải quyết đãi ngộ chính sở cho đồng chí ấy.

Trừ gật đầu, Thai Duy Thanh không tiện nói thêm, Cù Hạo Cẩm đang cho hắn chút an ủi, nhưng cả hai đều biết hố ngăn cách đang lớn dần.

Xem ra tuần trăng mật sắp qua đi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi