TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Vẻ mặt Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc, ngạc nhiên nói:
- Đth không phải đã an bài Tằng Thiến tới phỏng vấn tôi sao?

Trương Quỳnh gượng cười:
- Chuyện này... Đth đã có an bài khác.

Liễu Tuấn cau mày.

Tằng Thiến lúc này mới tỉnh lại, mặt từ trắng thành xám, nhìn thằng Trương Quỳnh nói:
- Trương Quỳnh, đây là ý kiến của ai?

- Cốc chủ nhiệm đích thân dặn tôi, muốn tôi lập tức tới phỏng vấn Liễu thị trưởng.

Trương Quỳnh ưỡn ngực lên đáp, vẻ mặt ngạo mạn.

- Tại sao lại như thế? Rõ ràng đã nói trước rồi, sao đột nhiên lại thay đổi?
Tằng Thiến hơi nóng nảy rồi, sắc mặt càng thêm khó coi.

Trương Quỳnh khóe miệng nhếch lên, cười chế nhạo, nói:
- Chuyện này tôi không biết, đều do lãnh đạo an bài, chị Tằng nếu có gì thắc mắc cứ đi hỏi Cốc chủ nhiệm.

Tằng Thiến cắn chặt răng, sắc mặt biến đổi liên tục, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, thấy y ngồi vững như núi, đôi mày vốn hơi cau lại đã trở lại bình thường, Liễu Tuấn thấy Tằng Thiến liếc mắt qua, liền khẽ mỉm cười.

Không biết vì sao, nụ cười này làm Tằng Thiến thêm tự tin, sắc mặt dần khôi phúc lại, chậm rãi ngồi xuống, dựa và ghế sô pha, nói:
- Xin lỗi, tôi không nhận được thông báo chính thức của ĐTH, cho nên vẫn do tôi phỏng vấn Liễu thị trưởng.

Nụ cười giả tạo trên mặt Trương Quỳnh biến mất hoàn toàn, nhướng mày lên, giọng củng trở nên bén nhọn :
- Tằng Thiến, chị có ý gì hả? Chẳng lẽ tôi còn giả truyền thánh chỉ sao?

Tằng Thiến thong thả đáp:
- Tôi không nói như thế, chuyện lớn như vậy thế nào cũng phải có thông báo chính thức chứ, nếu không đó là sự thiếu tôn trọng với Liễu thị trưởng.

Liễu Tuấn nghe tới tây thì mỉm cười.

Tằng Thiến trông qua có vẻ rất lành tính, thì ra không vừa, lúc quan trọng biết cáo mượn oai hùm, lôi Liễu thị trưởng vào rồi hãy nói.

- Chỉ là phỏng vấn thôi, có gì mà ghê gớm...
Trương Quỳnh khinh miệt nói, nhưng chưa hết câu đã ý thức được không ổn, thế này đắc tội với Liễu nha nội rồi, vội vàng cúi đầu xin lỗi Liễu Tuấn:
- Xin lỗi Liễu thị trưởng, ĐTH chúng tôi tạm thời có an bài khác... Hay là chúng ta bắt đầu phỏng vấn nhé.

- Phóng viên Trương, các cô xử lý chuyện nội bộ xong rồi hãy nói.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói, đưa cổ tay lên xem đồng hồ.

Vu Hoài tín lập tức lên tiếng:
- Phóng viên Trương, Liễu thị trưởng trưa nay có an bài khác, mới các vị tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề nội bộ được không?

Trương Quỳnh tức lắm, ĐTH tỉnh phỏng vấn không ít nhân vật lớn, từ thường ủy tỉnh ủy cho tới các nhà khoa học nổi tiếng, loại thị trưởng địa phương như Liễu Tuấn được ĐTH tỉnh chuyên đề phỏng vấn là vinh dự lắm rồi.

Ban đầu vì xác định danh sách lãnh đạo các cấp được "lên hình", ĐTH đã tốn nhiều công sức, nghe nói còn phải tranh đấu một phen mới đạt được sự cân bằng, dù sao có thể lên TV trình bày quan điểm của mình không phải là chuyện nhỏ, làm tốt là một vốn liếng chính trị không nhỏ, tới lúc cần sẽ có ích lớn.

Không ngờ Liễu thị trưởng làm cao, cứ như là ĐTH xin được phỏng vấn y vậy.

Trương Quỳnh cũng biết Liễu Tuấn có được người cha tốt, xem ra nha nội luôn ngông nghênh như vậy. Có điều Trương Quỳnh là phóng viên ĐTH tỉnh, so với người dân thường được xem là biết nhiều hiểu rộng, chẳng sợ thân phận nha nội của Liễu Tuấn lắm, mà cô ta còn nghe nói lãnh đảo tỉnh ủy đều chẳng ưa gì Liễu Tuấn.

Huyện quan không bằng hiện quản, nếu đúng là như thế, vị nha nội trước mắt này cũng chẳng có gì mà phải sợ.

Trương Quỳnh miệng cười nhưng mặt lạnh tanh:
- Liễu thị trưởng, an bài phỏng vấn thế nào là chuyện nội bộ của chúng tôi, chúng tôi khẳng định sẽ giải quyết tốt. Nếu Liễu thị trưởng có an bài khác thì chúng ta tranh thủ thời gian đi, tránh làm lỡ chuyện của Liễu thị trưởng.

Cô giáo này vốn rất xinh đẹp, có điều vẻ mặt làm bộ làm tịch không phù hợp, làm người ta không ưa nổi.

Vẫn còn quá non.

Vu Hoài Tín thầm lắc đầu, lần nữa lên tiếng thay Liễu Tuấn:
- Phóng viên Trương, tôi thấy nên mời lãnh đạo của các vị ra mặt giải thích cho Liễu thị trưởng đi.

Vu Hoài Tín ý tứ rõ ràng, đây đường đường là cán bộ cao cấp, chư hầu một phương, mà một phóng viên nho nhỏ dám sắp xếp à? Không có quy củ gì sao, mau mau gọi người sau lưng ra đây nếu không sẽ nếm đủ.

Tằng Thiến không nói một lời, ngồi im đó, khóe miệng lộ ra nụ cười. Vu Hoài Tín thầm lắc đầu, nếu Liễu Tuấn đã ra mặt, Tằng Thiến tất nhiên ngoan ngoãn tránh qua một bên không xen bừa vào, rốt cuộc là con dâu Trần Hướng Dương, xuất thân từ nhà quan lại, biết rất rõ nắm chừng mực trong việc này.

Trương Quỳnh sầm mặt xuống, tựa hồ rất không vui.

Lúc này "Cốc chủ nhiệm" trong lời của cô ta càng sốt ruột, Cốc chủ nhiệm là chủ nhiệm ban tin tức, vừa rồi nhận được điện thoại ở phòng quay, báo cáo xung đột giữa Trương Quỳnh và Tằng Thiến, mời hắn ra quyết định, thời gian phỏng vấn đã tới.

Cốc chủ nhiệm chẳng phải là Trương Quỳnh, không muốn đắc tội với Liễu Tuấn chút nào, dù Liễu Tuấn không có bối cảnh gì, chỉ là thị trưởng bình thường thì Cốc chủ nhiệm cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội, làm thế có lợi gì?

Không biết Hạ phó giám đốc ĐTH sao tự nhiên lại quyết định đổi người, không phải nói trước để Tằng Thiến phỏng vấn sao? Dù thế nào Tằng Thiến trước kia làm việc ở ĐTH Tiềm Châu, khá quen với Liễu Tuấn, như thế hai bên phối hợp ăn ý hơn.

Chả lẽ cái lão già không đứng đắn đó lại có mưu đồ với Tằng Thiến.

Vừa nghĩ tới đây Cốc chủ nhiệm gật mình, sắc mặt sa sầm.

Hạ phó giám đốc khá có thực quyền trong ĐTH, nghe nói là có quan hệ gì đó với lãnh đạo tỉnh ủy, ngay cả trong tổng cục truyền hình và bộ tuyên truyền TW tựa hồ cũng có chỗ dựa, là người thứ hai thực sự trong ĐTH, dù giám đốc ĐTH cũng phải nhường nhịn ba phần.

Nói ra thì Hạ phó giám đốc có chút năng lực, nhưng có bệnh háo sắc, cứ nhìn thấy cô gái xinh đẹp trẻ trung nào là ánh mắt thất thần, rất nhiều nữ phóng viên và nhân viên trong ĐTH có tin đồn không hay với ông ta, Tằng Thiến trẻ trung xinh đẹp, dáng người ngon lành, nói không chừng lão Hạ động lòng rồi.

Nhưng Tằng Thiến đâu phải là phóng viên thường, nói thế nào cha chồng người ta từng làm thị trưởng, mới chưa lui về bao lâu đã dám có ý đồ với con dâu người ta rồi.

Thật là quá đáng!

Chẳng nhẽ không biết sợ gì nữa sao?

Song Cốc chủ nhiệm bị kẹp vào giữa rất khó xử.

Có điều Cốc chủ nhiệm cũng không do dự bao lâu, cú điện thoại thứ hai ở phòng quay gọi tới, xin ông ta lập tức quyết định, nếu không trễ giờ. Cốc chủ nhiệm nghĩ một lúc rồi gọi cho Hạ phó giám đốc.

- Giám đốc, chuyện này.. Hay là để Tằng Thiến phỏng vấn Liễu thị trưởng cho xong.
Cốc chủ nhiệm lắp bắp nói.

- Sao? Để Tiểu Trương phỏng vấn không được à?

Hạ phó giám đốc không vui, vốn giọng nói khá dễ nghe đã trở nên âm trầm, làm Cốc chủ nhiệm giật thót. Lão Hạ chẳng phải hạng tử tế gì, ai đắc tội là báo thù không sót một người.

Cốc chủ nhiệm cắn rắng nói:
- Giám đốc, tựa hồ Liễu thị trưởng không vui, dù sao Tiểu Tằng trước kia làm ở ĐTH Tiềm Châu mà.

Kỳ thực người ở phòng quay không nói với Cốc chủ nhiệm là Liễu thị trưởng không vui, đây chẳng qua là suy đoán của ông ta. Dù thế nào chuyện đột nhiên thay đổi là tỏ thái độ không xem trọng Liễu thị trưởng, bảo người ta vỗ tay vui mừng là không thể.

Hơn nữa ấn tượng của Cốc chủ nhiệm với Trương Quỳnh không tốt, tuổi trẻ, làm việc bộp chộp, ỷ vào sự "quan tâm" của lão Hạ mà không coi ai ra gì, cả với hắn cũng chỉ vâng lời bề ngoài. Lấy Liễu Tuấn trừ đi cái ngạo khí của cô ta cũng là cách rất tốt.

- Cái này liên quan gì tới Liễu Tuấn, y là thị trưởng Tiềm Châu, chả lẽ còn can thiệp vào chuyện nội bộ của ĐTH sao? Anh đi bảo Tằng Thiến phục tùng an bài của tổ chức, để Trương Quỳnh phỏng vấn.

Hạ phó giám đốc nói xong là cụp điện thoại, độc đoán y như trước kia.

Cốc chủ nhiệm nhìn điện thoại kêu tu tu mà cười khổ lắc đầu, đành đi tới phòng quay. Dù có bất mãn đến đâu vẫn phải thực thi ý đồ của lãnh đạo, tiết mục này ngày mai đưa lên TV, phải tranh thủ quay xong, nếu không ông ta bị thất trách.

Cốc chủ nhiệm cũng biết trong ĐTH có đôi mắt kẻ nào đang nhòm ngó vào cái ghế của ông ta, mà chẳng phải một đôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi