TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Anh à, anh đừng trách giám đốc Lâm nhé, ông ấy tốt với em lắm.

Tiểu Vũ từ trong lòng Liễu Tuấn ngẩng đầu lên, lộ vẻ lo lắng nói. Cho dù cô không rõ rốt cuộc quan hệ giữa Liễu Tuấn và giám đốc Lâm là thế nào, nhưng biết giám đốc Lâm rất kính trọng Liễu Tuấn.

Về việc này Tiểu Vũ chẳng tìm hiểu sâu thêm, trong lòng đó đó là chuyện hết sức tất nhiên.

Liễu Tuấn cười gật đầu.

Tiểu Vũ làm y yêu thích nhất là có trái tim lương thiện, giống hệt như Xảo Nhi.

Thấy Liễu Tuấn gật đầu, Tiểu Vũ liền thở phào, tỏ ra rất vui vẻ, dường như cảnh khủng hiếp vừa nãy đã vứt béng ra sau đầu rồi. Chỉ cần được ở bên Liễu Tuấn, là đầu óc cô bị lấp đầy rồi, có bao nhiêu chuyện không vui cũng như mây khói trôi qua trước mắt, chẳng vương vấn trong lòng.

Tiểu Vũ nép mình trong lòng Liễu Tuấn, huyên thuyên kẻ những chuyện lặt vặt xảy ra trong cuộc sống của mình.

Liễu Tuấn mỉm cười lắng nghe, thi thoảng hỏi xen vào một hai câu, làm Tiểu Vũ vàng thêm vui vẻ, chẳng phải hoàn toàn xuất phát từ sự yêu thương của Liễu Tuấn với Tiểu Vũ, mà y thực sự thích nghe chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của Tiểu Vũ. Với y mà hói chỉ có ở bên cạnh những hồng nhan tri kỷ mới có thể hoàn toàn thả lỏng, thi thoảng nói chuyện dời ơi đất hỡi này cũng là sự điều tiết hiếm có.

Quan trường thật hại người.

Đó là danh ngôn của Cận nha nội.

Cho dù Liễu Tuấn lõi đời rồi, nhưng ở trong quan trường lâu cũng cảm thấy mệt mỏi. Ở trong quan trường không ai có thể mãi mãi hừng hực đấu chí, cho dù là có cũng hoàn toàn là giả vờ ra.

Bất tri bất giác, th gian lặng lẽ qua đi, khách trong quán cà phê dần trở nên thưa thớt, chỉ còn lại mấy người, đa phần giống hai người, đều là cặp uyên ương.

Liễu Tuấn vẫy tay, cô phục vụ đi tới, khom lưng hỏi:
- Ngài có gì sai bảo ạ?

Liễu Tuấn lấy một tấm thẻ nhỏ ra, đưa cho phục vụ hỏi:
- Phòng tổng thống hôm nay có trống không?

Bình thư mà nói, phòng tổng thống ở chuỗi khách sạn Thu Hủy mỗi cái chỉ có một, nhưng ở thủ đô, chuẩn bị thêm một cái, Liễu Tuấn ở thủ đô có gia thất, phòng tổng thống ở thủ đô không giống như ở Ngọc Lan trực tiếp đưa chìa khóa giao cho y.

Dù sao chuyện làm ăn ở thủ đô hơn ở Ngọc Lan nhiều, thường xuyên có khách ở trong phòng tổng thống, Liễu Tuấn lại không thường ở thủ đô, chuẩn bị phòng tổng thống cho ý quá lãng phí.

Nghe Liễu Tuấn tùy ý nói tới phòng tổng thông, cô phục vụ đã giật mình, nhìn tấm thẻ trong tay y càng kinh hãi.

Tấm thẻ này là thẻ hội viên kim cương của khách sạn Thu Thủy, hơn nữa là thẻ số một, có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của khách sạn Thu Thủy, nhưng không cần trả bất kỳ chi phí nào. Liễu Tuấn rất ít khi dùng tới nói.

Đối với y mà nói công năng miễn phí của nói là có thể bỏ qua, có điều Hắc Tử đưa tấm thể cao quý nhất cho y sử dụng là vấn đề thái độ. Còn Liễu Tuấn có dùng tới nó hay không thì không cần lo.

- Xin ngài vui lòng chờ một chút.

Cô phục vụ càng trở nên cung kính hơn.

Liễu Tuấn gật đầu.

Cô phục vụ vội đi gọi điện thoại, một lúc sau quay lại, nói nhỏ:
- Thưa ngài, phòng tổng thống có thể giao cho ngài sử dụng, lập tức sẽ có người tới đón ngài.

- Cám ơn cô.

Tiểu Vũ nép mình bên cô mặt đỏ bừng bừng, thẹn thùng vô hạn, nhưng trong đôi mắt sáng lo lanh lộ ra vẻ mong đợi.

Rất nhanh có một người đàn ông trung niên dẫn theo hai tùy tùng tới quán cà phê, cúi mình chào Liễu Tuấn, cung kính nói:
- Xin chào ngài, tôi là Lương Quang Khải phó giám đốc khách sạn, rất vui lòng được phục vụ ngài.

Đây là lần đầu tiên tấm thẻ kim cương số một xuất hiện ở khách sạn thủ đô, Lương Quang Khải sao dám sơ xuất.

Liễu Tuấn gật đầu đứng dậy.

Lương Quang Khải thấy Liễu Tuấn không muốn nhiều lớn, cũng không dám hỏi nhiều, dẫn Liễu Tuấn và Tiểu Vũ đi con đường riêng tới phòng tổng thống, không bị người ngoài quấy nhiễu.

Căn phòng tổng thống ở đây, quy cách chung giống y hệt ở các chi nhánh khác, nhưng ở chi tiết trang trí hơi khác, để hài hòa với phong tục tập quán nhân văn ở địa phương, từ đồ dùng, rèm thảm đều lấy sắc vàng làm chủ, đó là màu sắc sử dụng trong cung đình ngày xưa.

Đưa hai người vào phòng tổng thống, Lương Quang Khải hỏi:
- Thưa ngài, xin hỏi ngài còn cần chúng tôi phục vụ gì thêm không ạ?

Liễu Tuấn khoát tay.

- Vậy ngài nghỉ ngơi, chúng tôi không quấy rầy nữa.

Lương Quang Khải cúi mình lui ra. Tới bên ngoài mới thở phào, đưa tay lau mồ hồi trên trán.

Cánh cửa lớn kiểu cung đình chầm chậm đóng lại, Tiểu Vũ xoay lưng hít sâu một hơi, lại đưa tay khẽ vỗ ngựa, bình ổn lại tâm tình kích động, nhoẻn miệng cười:
- Anh ngồi đi.

Sau đó đi tới lấy một đôi dép lê đặt dưới chân Liễu Tuấn, thay cho y.

Chuyện này cách đây rất lâu Tiểu Vũ làm mỗi ngày, tuy thế vẫn không có chút ngượng tay nào, đều vẫn tự nhiên như cũ, làm những việc này, trái tim Tiểu Vũ như được quay về thời gian êm đềm ở biệt thự bên hồ Hợp Thủy.

- Em pha trà cho ánh nhé.

Tiểu Vũ thay dép cho Liễu Tuấn xong liền vội đi pha trà.

Nhìn Tiểu Vũ gò má ửng hồng, mang theo chút thẹn thùng, trong lòng Liễu Tuấn trào dâng tình cảm êm dịu.

- Tiểu Vũ đừng vội, anh không khát.

- Ồ...

Tiểu Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh y, hai tay siết lấy mép áo, gò má càng thêm đỏ lựng, không dám nhìn Liễu Tuấn, nhưng lại không nỡ rời bỏ bên người y.

- Nào...

Liễu Tuấn mỉm cười giang tay ra.

Trái tim Tiểu Vũ tức thì đập rộn rã, đầu óc ngây ngất, thiếu chút nữa đúng không vững, hai chân nhũn đi nhào vào lòng Liễu Tuấn, tấm thân trẻ trung nóng bóng vừa mới chạm vào người Liễu Tuấn, y liền cảm thấy toàn thân khô nóng, Tiểu Vũ ngượng ngùng lên ngẩng đầu lên nhìn y.

Liễu Tuấn đưa tay phải ra, khẽ vuốt ve gò má mềm mại của Tiểu Vũ, trong mắt đầy vẻ yêu thương, Tiểu Vũ thấy toán thân run rẩy, cả hơi thở cũng trở nên không thông suốt.

Liễu Tuấn xoay người, đè lên Tiểu Vũ, hạ mình xuống hôn lên hai cánh môi đang hơi run run.

Tiiẻu Vũ chỉ thấy trong đầu uỳnh một tiếng, như có quả lựu đạn phát nổ, lập tức đầu óc trống rỗng, trước mắt lấp lánh ánh sao, người trở nên cứng đờ, ngoại trừ cái lưới nhỏ máy móc đón lấy nụ hôn của Liễu Tuấn, còn đầu óc mất đi sự không chế với vị trí khác.

Qua mộ tlúc, cảm giác tê tê từ đầu lưỡi truyền tới, Tiểu Vũ rùng mình, ý thức được cảnh xuất hiện biết bao lần trong mô sắp thành hiện thực rồi. Cô toàn tâm toàn ý đáp lại nụ hôn của người đàn ôn cô thầm yêu thương bằng cả thể xác và linh hồn này.

Cuối cùng anh ấy cũng muốn mình rồi...

Tiểu Vũ hạnh phúc nghĩ, nahứm mắt lại, nước mắt bất giác lăn trên gò má, đưa hai tay ôm lấy cổ y, lưới nhiệt tình hưởng ứng, chiếc múi nhỏ phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Một bàn tay thô ráp thâm nhập vào dưới lớp y phục của cô, bao phủ lây bầu ngực non mềm, khẽ ấn một cái, rồi hơi buông ra, bầu vú đầy sức đàn hồi đó "ngoan cường" bật lên, lấp đầy cánh tay không còn để lại chút khẽ hở nào, bàn tay đó vầy vò một cách tham lam.

Tiểu Vũ bị tấn công cả hai đường làm toàn thân trào dâng cảm giác khác lạ, hô hấp càng trở nên gấp gáp nặng nề, tiếng rên rỉ thoát qua mũi càng lúc càng lớn.

Đầu óc Tiểu Vũ mơ mơ hồ hồ, cô chỉ càm thấy nút áo cởi ra, tiếp đó là váy bị cuốn lên, hai người ôm nhau lăn lộn trên trường một lúc, y phục hoàn toàn bỏ đi hết rồi.

Liễu Tuấn thân hình cao lớn, làn dao màu đồng, bắp thịt rắn chắc, còn Tiểu Vũ hoàn tòa ngược lại, thân thình nhỏ nhắn lả lướt, da trắng hơn tuyết, như con búp bê sứ nhỏ xinh xinh, đụng mạnh một chút sẽ vỡ tan.

Tiểu Vũ đưa cánh tay mềm mại ra rụt rèn vuốt ve tấm thân cường tráng của Liễu Tuấn, mắt đầy yêu thướng súng bái, xen lẫn với chút ngượng ngập vui sướng sắp thành phụ nữ.

- Anh...

Tiểu Vũ ôm lấy cổ Liễu Tuấn, hai mắt mơ màng, vô thức phát ra những tiếng rên siết, phối hợp với động tác của Liễu Tuấn, đem thân thể hoàn toàn giao cho Liễu Tuấn.

Một cơn đau kịch liệt thình lình truyền khắp toàn thân, Tiểu Vũ không kìm chế được, từ khẽ răng cắn chặt phát ra tiếng kêu dài vừa đau đớn vừa khoái lạc...

Mình thành người của anh ấy rồi!

Tiểu Vũ kêu lớn trong lòng, hai hàng nước mắt lần nữa trào ra, lăn qua gò má kiều diễm, chạy xuống dưới gối.

- Anh...

Cơn co giật dữ dội cuối cùng đưa hai người từ đỉnh cao từ từ lắng xuống, hai tấm thân trần truồng vẫn quấn lấy nhau, Tiểu Vũ nhìn Liễu Tuấn, nụ cười xen lẫn nước mắt mê hoặc không nói lên lời.

- Ừ.

Liễu Tuấn thuận miệng đáp.

- Em.. Em rất vui.. Em chờ ngày này lâu lắm rồi.

Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Vũ mơn trớn cơ thịt khỏe khắn của nam nhân, lí nhí nói.

Liễu Tuấn hôn lên môi cô.

- Em cuối cùng cũng trao gửi hoàn chỉnh cho anh rồi.

Tiểu Vũ thở phào, tựa hồ như một khối đá lớn vừa ở trên ngực lăn xuống.

Trong lòng Liễu Tuấn lại trào dâng sự trìu mến vô tận, sự cứng cỏi lẫn mềm yếu của cô gái này đúng là làm người ta yêu thương từ tận đấy lòng. Một nam nhân có thể kết hợp với một nữ nhân đầy yêu thương sùng bái mình, đúng là một hạnh phúc lớn.

- Anh, em sợ lắm.

- Nha đầu ngốc, em sợ cái gì?

- Em không biết biết sợ cái gì .. Em không làm diễn viên nữa, được không?

Tiễu Vũ đột nhiên đầy sợ hãi với nghề nghiệp đầy "nguy hiểm" này.

- Được, em không làm thì không làm nữa.

Tiểu Vũ vùi đầu vào lòng Liễu Tuấn, thỏa mãn cực kỳ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi