TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cuối tháng bảy, giáo dục tam giảng ở Tiềm Châu đi vào hồi kết, trước khi rời Tiềm Châu, Cao Trường Hoành dùng danh nghĩa cá nhân mới Liễu Tuấn dùng cơm.

Nghe nói Liễu Tuấn nhậm chức thị trưởng Tiềm Châu, Hắc Tử lên kế hoạch mở khách sạn Thu Thủy ở đây, Liễu Tuấn từ chối, với trình độ phát triển kinh tế của Tiềm Châu hiện này, không cách nào dung nạp được một khách ạn 5 sao cao cấp như vậy. Không thể vì y tới Tiềm Châu mà đưa khách sạn Thu Thủy tới.

Vận hành thương nghiệp nên tuân theo quy tắc thị trường.

Trước kia thành phố Ngô Tây muốn đưa khách sạn Thu Thuỷ vào, Uông Quốc Chiêu phải tìm Liễu Tuấn đi cửa sau, cuối cùng mới thành được, mà kinh tế Ngô Tây hơn xa Tiềm Châu.

Hiện nhà giờ khách Tiềm Châu là có cấp bậc cao nhất ở Tiềm Châu rồi.

Vì mời một mình Liễu Tuấn, nên Cao Trường Hoành chỉ đặt một phòng bao nhỏ, điều này làm lão Quan khó xử, điều kiện ở phòng bao đó tất nhiên không thể so với phòng bao lớn sang trọng, lão Quan sợ thất lễ với Liễu thị trưởng và Cao ti trưởng. Vì chuyện này Lão Quan gọi điện thoại xin chỉ thị Liễu thị trưởng.

Hiện giờ tổng giám đốc Quan xem như người tín cẩn của Liễu thị trưởng rồi, ông ta kinh doanh nhà khách cực tốt, thu nhập tăng vọt, cho dù còn cách mục tiêu mỗi năm thu 23 triệu rất xa, nhưng so với năm ngoái ít nhất tăng thêm 8 triệu, đó là một thành tích rất đáng nể. Liễu Tuấn thường tán dương trư mặt mọi người, mỗi lần tới nhà khách Tiềm Châu mở hội nghị hoặc ăn cơm đều tìm lão Quan nói vài câu, tìm hiểu tình hình kinh doanh, đồng thời hỏi lão Quan có gì khó khăn cần y ra mặt giải quyết.

Lão Quan cảm thấy rất có thể diện, thị trưởng coi trọng như thế, Lão Quan có mệt hơn một chút cũng đáng.

Bởi thế lão Quan không sợ Liễu thị trưởng lắm, dám gọi điện xin chỉ thị.

Liễu Tuấn nghe Lão Quan trình bày lo lắng, không khỏi bật cười:
- Lão Quan lo lắng cái chuyện này à?

- Vâng vân, thị trưởng vào Cao ti đều là lãnh đạo lớn, sao có thể qua loa..

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Lão Quan, không cần thiết, Cao ti an bài ra sao thì làm thế là được rồi, không cần phức tạp thêm.

Nghe Liễu Tuấn nói thế, Lão Quan không dám nói nhiều, vâng dạ cúp điện thoại, lập tức phân phó quản lý đại sảnh thu doạn một phòng bảo nhỏ tốt nhất, quét dọn sạch sẽ trong ngoài. Cái phòng đó vốn không có TV và đầu đĩa, Liễu Tuấn vội gọi người khẩn cấp lắp thêm, lãnh đạo không chắc đã hát trong phòng, nhưng chắc chắn sẽ xem thời sự.

Đó gần như là môn học của mỗi người làm lãnh đạo.

Dọn dẹp xong, Lão Quan đeo găng tay trắng kiểm tra một lượt, sờ chỗ này, chạm chỗ kia xác nhận không bỏ quen ngóc ngách nào mới gật đầu.

Những người phục vụ thấy tổng giám đốc như sắp ra trận đều thầm buồn cười, tất nhiên chỉ dám nhịn trong lòng thôi. Nhà khách Tiềm Châu đâu phải chưa đón tiếp qua nhân vật lớn, thậm chí phó chủ tịch Lý Trì Quốc cũng đã ở qua, đâu thấy giám đốc Quan khẩn trương như thế. Xem ra câu huyện quan không bằng hiện quản ở đâu cũng đúng.

- Tiểu Yến, phải bố trí phụ vụ giỏi nhất phục vụ hai vị lãnh đạo, đương nhiên phải chú ý hình tượng.
Giám đốc Quan căn dặn quản lý Tiểu Yến.

Tiểu Yến cười:
- Giám đốc yên tâm, tôi sẽ trực tiếp phục vụ hai vị lãnh đạo.

Tiểu Yến là một thiếu phụ trên 20, vóc dáng lẫn tướng mạo đều là số một, cực kỳ nhanh nhạy khéo léo, thấy giám đốc rất coi trọng bữa tối này, liền tự xung phong.

Giám đốc Quan nghe thế rất yên tâm.

Ông ta tin năng lực của Tiểu Yến.

- Giám đốc, kỳ thực không cần phải căng thẳng như vậy chứ?
Tiểu Yến dừng một chút rồi cười hì hì nói:

Lão Quan trừng mắt lên, không vui nói:
- Trẻ con hiểu cái gì? Cao ti trưởng chỉ mời một mình Liễu thị trưởng, đạo lý bên trong đó, cô suy nghĩ có kỹ càng đi.

Tiểu Yến vẫn cười:
- Tôi đang lấy làm lạ , vị Cao ti trưởng này sao không chú ý quy củ đến vậy, thế nào thì cũng phải thêm Hàn bí thư chứ? Đó là lễ tiết cơ bản mà.

Lão Quan thất kinh, vội hạ thấp giọng, cả giận nói:
- Tiểu Yến, nói bậy bạ cái gì đây? Lời như thế này mà cũng dám tùy tiện nói ra hả? Cao ti và Liễu thị trưởng là ai? Nếu ở quá khứ thì là thân phận thế nào? Đúng là không biết nặng nhẹ.
Tiểu Yến lè lưỡi, mím môi cười, không dám nói nữa.

Kỳ thực đừng nói Lão Quan và Tiểu Yến không hiểu, chính Liễu Tuấn cũng ngạc nhiên. Theo như Tiểu Yến đã nói, lễ tiết cơ bản nhất là phải mời Hàn Húc. Hoặc là mời Hàn Húc trước rồi mới Liễu tuấn, như vậy sẽ không có vấn đề gì, nhưng Cao Trường Hoành tựa hồ quên mất lễ tiết này.

Xem ra vị Cao đại thiếu gia này nhìn bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp, bản chất là người cực kỳ kiêu ngạo, nếu là mời khác tư nhân, thì mời ai thì phải xem tâm tình Cao đại thiếu gia, cấp bậc thân phận quan trường không có tác dụng với tôi.

Cả Tiềm Châu đủ tư cách để Cao Trường Hoành này mới khách, chỉ có một mình Liễu Tuấn mà thôi.

6h 20 phút chiều, Liễu Tuấn đúng giờ có mặt ở nhà khách Tiềm Châu, Cao Trường Hoành không đợi ở đại đường mà tới phòng bao trước Liễu Tuấn ngồi đợi.

- Cao ti, sao khách sáo thế?

Liễu Tuấn được Tiểu Yến dẫn vào phòng bao, bắt tay Cao Trường Hoành.

Cao Trường Hành cười nói:
- Tôi ở Tiềm Châu quấy rầy lâu như thế cũng phải có một bữa mời khách, nếu không bị Liễu thị trưởng phê bình không biết cư xử mất.

Lời này mang theo ba phần trêu đùa, cho thấy hai người đã rất thân cận rồi.

Liễu Tuấn cười ha hả, ngồi xuống đối diện với Cao Trường Hoành, Tiểu Yến liền đưa khăn ấm lên để y lau mặt.

- Cao ti, còn có vị khách nào khác không?
Liễu Tuấn biết vẫn cố hỏi.

Cao Trường Hoành cười:
- Không, chỉ có một mình Liễu thị trưởng thôi. Tôi nhớ thị trưởng quen uống Mao Đài phải không?

Mấy năn trước trong đại hội biểu dương 100 bí thư huyện thị ưu tú, Cao Trưởng Hoành có mời Liễu Tuấn và Lăng Nhã ăn cơm, thói quen của Liễu Tuấn được hắn ghi nhớ.

Liễu Tuấn cười:
- Đúng, Cao thi thật có lòng.

- Mọi người là bạn bè mà, phục vụ, rót rượu đi.

Tiểu Yến vội đi tới rót đầy rượu cho hai lãnh đạo, trên bàn đã bày sẵn thức ăn, chỉ có 5,6 món, rất tinh xảo, khá vừa miệng Liễu Tuấn, có thể thấy Cao Trường Hoành rất có thành ý mời khách.

- Nào, tôi mời Liễu thị trưởng một chén.

Liễu Tuấn khẽ chạm cốc với Cao Trường Hoành, hai người uống cạn rồi đưa đáy cốc cạn sạch ra cùng mỉm cười. Tiểu Yến lại tiếp tục rót đầy cho hai người.

- Tôi mời Cao ti một chén.

Hai người mời rượu đều không có lời chúc rượu gì, tựa hồ rất cả đều hiểu trong lòng.

Qua ba chén rượu, Cao Trường Hoành khẽ phất tay, Tiểu Yến cúi mình chào hai vị lãnh đạo lui ra ngoài, đóng cửa lại rồi đứng ở cửa làm bảo vệ.

- Liễu thị trưởng, không ngờ đồng chí Hàn Húc kiên trì nguyên tắc như thế?

Liễu Tuấn nhướng mày lên, lộ vẻ thắc mắc.

- Ha ha, tối nói chuyện ở Giang Thành đó, kỳ thực chuyện này toàn quốc đâu có hiểm, phê bình đồng chí phụ trách là được rồi, không cần quá nghiêm túc, làm ảnh hưởng tới tính tích cục của các đồng chí.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Hàn bí thư quản lý nghiêm đội ngũ cán bộ là điều có thể hiểu được mà.

Cao Trường Hoành khẽ lắc đầu:
- Lần này tôi chủ động tới Tiềm Châu nói thật là vì Liễu thị trưởng. Đồng chí Hàn Húc hiểu lầm tôi rồi.

Liễu Tuấn nghiêm túc:
- Cao ti cao trọng như thế, Liễu Tuấn không dám nhận.

Câu nói này có lẽ phản ánh tâm thái của Cao Trường Hoành, Hàn Húc đề phòng hắn, Cao Trường Hoành liền thông qua phương thức này để biểu thị sự bất mãn.

Cao Trường Hoành thản nhiên nói:
- Liễu thị trưởng, nơi này không có người ngoài, không cần quá thận trọng, cứ coi như bạn bè tùy tiện tâm sự.

Liễu Tuấn cười, không tỏ thái độ, giữa y và Cao Trường Hoành khả năng thành bạn bè là quá nhỏ, có điều Cao Trường Hoành tận lực muốn tạo không khí thoải mái giữa hai bên, Liễu Tuấn không phản đối. Tuy không thể thành bạn, cũng không nhất định phải làm kẻ địch.

Chẳng ai muốn có một kẻ địch như Cao Trường Hoành cả.

Cao Trường Hoành đột nhiên lấy từ chiếc cặp da bên mình một sập tài liệu, sẽ đặt lên bàn, đầy tới trước mặt Liễu Tuấn nói:
- Đây là báo cáo công tác tam giảng của tôi ở Tiềm Châu, chỉ là bản thảo, mời Liễu thị trưởng hiệu đính.

Liễu Tuấn nheo mắt lại.

Cao Trường Hoành không những mời y xem mà còn mời y "hiệu đính", ân tình này hơi lớn rồi, Liễu Tuấn phải suy nghĩ cho kỹ.

Cao Trường Hoành không vội, thong thả thưởng thức Mao Đài, vẻ mặt ung dung.

Trầm ngâm một lúc, Liễu Tuấn đẩy chỗ tài liệu đó về, mỉm cười nói:
- Cao ti trưởng viết báo cáo nhất định là lời châu ngọc, tôi không cần phải xem nữa.

Cao Trường Hoành cũng nheo mắt lại.

- Tôi tin Cao ti sẽ có một kết quả đánh giá công bằng chính xác! Nào, tôi mời Cao ti một chén.

Cao Trường Hoành nhìn Liễu Tuấn một cái thật sâu, trên mặt lại xuất hiện nụ cười thường có, nâng chén lên.

- Cám ơn, Liễu thị trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi