TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tập đoàn họ Liêu chuẩn bị đón tiếp chu đáo doàn đại biểu Tiềm Châu, chủ tịch tập đoàn Liêu Hoa Thành dẫn thành viên trọng yếu trong gia tộc, trong đó có cả David Liêu, tới sân bay đoàn tiếp.

Liêu Hoa Thành tuổi trên năm mươi, người tầm trung, hơi béo, trán hói, mặt hồng hào. Nhìn bề ngoài giống như một người làm ăn nhỏ bình thường, chẳng ai nhìn ra được ông ta là ông chủ lớn gia sản tỉ USD, chỉ khi đối diện với ông ta, mới nhìn thấy trong mắt trí tuệ cao vời.

Thấy cha coi trọng chuyện này như thế, David Liêu không hiểu lắm, David Liêu sinh ra ở Mỹ, lớn lên ở Mỹ, mặc dù da vàng mắt đen, nhưng là người Tây điển hình. Da bên ngoài vàng, bên trong màu trắng.

Môi trường sống và trải nghiệm cuộc đời của David Liễu, đinh sẵn hắn đối nhân xử thế khác hẳn mới thế hệ trước. Trong mắt hắn, thị trưởng Tiềm Châu chẳng phải là nhân vật to tát gì, dù thị trưởng Chicago, cùng lắm chỉ là một nhân viên chính phủ phục vụ đại chúng mà thôi. Hơn nữa qua chuyến khảo sát lần trước, ấn tượng của David Liêu với Tiềm Châu, nhất là Giang Thành không tốt lắm, xưng danh thị xã văn hóa mà khắp nơi bụt đất mù mịt, den xì đen xịt. Liễu Tuấn quản lý Tiềm Châu như thế có thể thấy chẳng tài cán gì.

Nghe nói Liễu Tuấn là con trai phó thủ tướng, đoán chừng vì thế mới được làm thị trưởng rồi.

David Liễu cũng biết, cái quốc gia bên kia đại dương khác với quốc gia mình sống. Ở quốc gia phương đông cổ xưa đó, là nơi tổ tiên hắn từng sống, tất cả đều chú trọng truyền thừa, quyền thế địa vị cũng có thể truyền thừa, thậm chí chức vụ cũng có thể truyền thừa, mấy năm trước còn có cả chuyện "tiếp nối chức vụ".

Tổ tiên của họ Liêu dùng tay trắng dựng nghiệp, kiếm được gia sản lớn như thế, trở thành danh môn vọng tộc ở Chicago, trong nội tâm của David Liêu, luôn thấy vinh dự vì việc này. Nước Mỹ là nước tôn sùng sự phấn đấu, tôn sùng sự tự lập, David Liễu coi thường hạng dựa vào phúc ấm của bề trên là chuyện hợp lý.

- Ba, có phải chúng ta quá long trọng không?
Khi đợi ở sân bay, David Liêu không kìm được hỏi.

Liêu Hoa Thành hơi ngạc nhiên nhìn con trai:
- David, vì sao con có suy nghĩ này.

David Liêu cười:
- Nghe nói Liễu thị trưởng rất trẻ, chưa tới 30.

Lần trước hắn tới Tiềm Châu thị sát thì Liễu Tuấn không có mặt, chỉ mới gặp Hàn Húc.

Liên Hoa Thành thoáng cái nhận ra tâm tư của con trai, nghiêm mặt lại, không vui nói:
- David, không được vô lễ! Rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, vị thị trưởng này tiềm lực lớn đến đâu, sợ rằng chỉ có ông trời mới biết.

David Liêu không phục:
- Cho dù sau này y làm tới tỉnh trưởng, thậm chí cao hơn nữa cũng chẳng quản tới Chicago được.

Liêu Hoa Thành thực sự không hài lòng, nghiêm túc nói:
- Có lẽ người ta không quản tới Chicago được thật, nhưng có rất nhiều chuyện không đơn giản như bên ngoài. Sau này tập đoàn họ Liêu còn cần nhờ tới người ta nhiều lắm! Ngàn vạn lần chớ khinh thường.

Thực ra Liêu Hoa Thành cũng không hiểu rõ lắm về Liễu Tuấn, nhưng ông ta là người trải đời, từ thái độ thận trọng của giám đốc công ty cấp dưới của quỹ Thịnh Nghiệp kia nhìn ra chút manh mối, thậm chí cả thư ký Hoàng Diệu Kỳ cũng gọi điện thoại cho ông ta, mời ông ta long trọng tiếp đãi Liễu thị trưởng. Hoàng Diệu Kỳ nói, hi vọng tập đoàn họ Liêu thuận lợi hợp tác với Tiềm Châu, đó là kết quả quỹ Thịnh Nghiệp rất muốn thấy.

Liêu Hoa Thành biết quỹ Thịnh Nghiệp địa vị trong giới tài chính ra sao, đó lả sự tồn tại khiến tập đoàn họ Liêu phải ngửa mặt lên nhìn.

Chuyện này kinh động tới cả Hoàng Diệu Kỳ, có thể thấy tầm quan trọng của nó.

Liên Hoa Thành hoàn toàn không muốn vì cái "càm giác ưu việt" vớ vẩn của con trai mà đắc tội với quỹ Thịnh Nghiệp. Đó là kết quả cực tệ với bất kỳ một công ty nào.

Ngại nơi này đông người, Liêu Hoa Thành không tiện nói chuyện kỹ hơn với con trai, chỉ có thể cảnh cáo hắn không được làm việc theo cảm tính, chuốc họa không cần thiết.

David Liêu dù không tán đồng, nhưng vẫn mỉm cười vâng lời.

Máy bay tới đúng giờ, sáu người Liễu Tuấn đi xuống, vì chênh lệch múi giờ, nên mọi người có chút mệt mỏi uể oải, may Liễu thị trưởng thân thể tráng kiện, đỡ hơn đám Triệu Sư Phạm nhiều.

Từ xa nhìn thấy thành viên tập đoàn họ Liễu giơ cao biển đón người, Liễu Tuấn liền mỉm cười đi tới.

David Liêu đã gặp Triệu Sư Phạm và Tô Duyên Quang nên vẫy tay chào.

- Xin chào Liễu thị trưởng, tôi là Liêu Hoa Thành.

Liêu Hoa Thành tươi cười bắt tay Liễu Tuấn như bạn cũ lâu năm. Thực ra ông ta cũng rất tò mò với vị thị trưởng trẻ nhất Trung Quốc đại lục này, không hiểu người trẻ tuổi này vì sao lại được Hoàng tiểu thư của quỹ Thịnh Nghiệp tiến cử.

- Xin chào chủ tịch Liêu.

Thấy Liêu Hoa Thành nói tiếng Hoa chính tông, Liễu Tuấn tức thì thiện cảm tăng mạnh. Liêu Hoa Thành thực tế cũng sinh ra lớn lên ở nước Mỹ, người sáng nghiệp tập đoàn họ Liêu ở nước Mỹ, là bậc ông nội của Liêu Hoa Thành. Sống ở Mỹ quá nửa đời người, có thể nói được tiếng mẹ đẻ như thế, vị chủ tịch này là người không quên gốc gác.

- Liễu thị trưởng tuổi trẻ tài cao, thực sự làm người ta kinh ngạc. Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn xa nghe danh!
Liêu Hoa Thành dùng thành ngữ rất lưu loát.

Phiên dịch của hai bên nhất thời không có đất dụng võ.

- Chủ tịch Liêu qua khách khí rồi, Liễu Tuấn không dám nhận.

Tới lúc bắt tay David Liêu thì khác hẳn, David Liêu nói tiếng Hoa ngượng ngiụ hơn cha nhiều, mặc dù so với lúc mới học đã tốt hơn, nhưng rất có hạn, chẳng những ngữ điệu cổ quái, mà phát âm cũng không chuẩn. Đoán chừng ở nhà giao tiếp với cha hắn toàn bằng tiếng Anh.

- Ha ha, chào Liễu thị trưởng.... tôi nói tiếng Hán không tốt, để tôi nói tiếng Anh nhé. Lần trước tôi tới Tiềm Châu vừa đúng lúc Liễu thị trưởng không có mặt, tới hôm nay mới được gặp.

David Liêu chỉ chào một câu tiếng Hoa đã thấy lưỡi khó chịu, lâm tức đổi sang dùng tiếng Anh.

- Chào ngài David.

Lễu thị trưởng cũng đổi sang dùng tiếng Anh, là tiếng Anh tiêu chuẩn, không phải là giọng Anh - Mỹ khá khoa trương, nguyên nhân do Chu tiên sinh từng du học ở Oxford nên y được truyền thừa nguyên mạch.

David Liêu hơi ngạc nhiên, không ngờ y còn tinh thông tiếng Anh.

Chào hỏi xong, Liêu Hoa Thành nói:
- Liễu thị trưởng, các vị từ xa tới hẳn là rất vất vả rồi, mới tới khách sạn nghỉ ngơi trước, ngày mai cùng nói chuyện hợp tác.

- Được, cám ơn chủ tịch Liêu.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, đang chuẩn bị lên xe thì ba, bốn người da trắng cao lớn đi tới, dẫn đầu là một cô gái tóc vàng mắt xanh, tuổi trên 40, người cao lớn khỏe khắn, tươi cười chào Liễu Tuấn bằng tiếng phổ thông tiêu chuẫn.
- Chào ngài Liễu.

Thấy mấy người này, Liễu Tuấn cười:
- Chào cô Elisa.

Cô gái tóc vàng rất ngạc nhiên:
- Ngài Liễu còn nhớ tôi à?

- Đương nhiên, cám ơn cô trước kia bảo vệ cho chúng tôi.

Cô gái này là một trong số báo vệ người Nga theo tuần trăng mật của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, tên là Elisa, từng là đặc công KGB, chuyên bảo vệ cho các lãnh đạo quốc gia. Về sau làm thuê cho công ty chi nhánh của Tiểu Thanh đặt ở Nga. Elisa không ngờ cách nhiều năm như thế Liễu Tuấn nhìn một cái vẫn nhận ra cô, vừa ngạc nhiên lại vui mừng.

Elisa nói:
- Ngài Liễu, lần này trong thời gian ngài ở nước Mỹ do tôi phụ trách bảo vệ an toàn! Hi vọng chúng ta vẫn hợp tác vui vẻ.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Chuyện này Tiểu Thanh đã nói qua với y khi ở Hồng Kông, Liễu Tuấn không từ chối, y chưa từng tới Chicago, nhưng với cái thành phố tỉ lệ tội phạm đứng thứ năm của Mỹ này trong lòng ít nhiều không yên tâm.

Giả sử lần này y chỉ tới tiến hành đàm phán thương mại cũng được, nhưng đương nhiên mục đích của y không chỉ có thế. Việc hợp tác, có thể giao hạn cho đám Triệu Sư Phạm làm, một số hoạt động tư nhân của Liễu thị trưởng phải tiến hành dưới tiền đề bảo đảm an toàn.

Đám Triệu Sư Phạm thì cứ há hốc mồm ra chẳng hiểu ra sao.

Liêu Hoa Thành thì không thấy ngạc nhiên, chuyện bảo vệ an toàn cho Liễu Tuấn, được Hoàng tiểu thư cực kỳ chú trọng, đã gọi điện thoại cho ông ta tới mấy lần.

Trong thế trận này ngay David Liêu hơi giật mình, nhận thức về Liễu Tuấn liền thay đổi, xem ra cha mình nói không sai, nhiều việc không thể chỉ nhìn bên ngoài.

- Xin mời ngài Liễu.

Elisa thay thế vị trí của Liêu Hoa Thành, dẫn đoàn người Liễu Tuấn ra cửa, bên ngoài có chiếc xe Lincoln đen bóng chờ sẵn. Lincoln tuy không phải là xe đắt tiền nhất, nhưng hơn loại xe khác ở khí thế của nó, nhất là tính năng chống đạn, an toàn của nói rất tốt.

Liễu Tuấn tin tưởng Elisa, ngồi lên xe đi thẳng tới khách sạn Thu Thủy ở Chicago

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi