TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đó là vì một cái tên tiếng Anh gọi là Michel .

Nếu như là một người nghiên cứu chính trí ở nước lới bên kia đại dương xa xôi nghìn trùng thì nhất định sẽ có ấn tượng về ngài Michel này. Vị này từng là chủ quản tài chính trong đoàn vận động bầu cửa của yếu nhân quốc gia kia. Vị chính khách đó đã lên đỉnh cao sự nghiệp nhiều năm, còn Michel cũng là lui về phía sau trở thành một trong số nhân vật có tiếng nói lớn.

Khi Michel liên tục xuất hiện trên chính đàn của quốc gia đó, Liễu Tuấn vừa mới tốt nghiệp đại học Nam Hoa bước lên con đường sĩ đồ dài dằng dặc, cả ngày ở trong văn phòng làm việc bám dính lấy chị Bạch Dương.

Khi đó cho dù Liễu nha nội có tầm nhìn xa rộng cũng chẳng hứng thú biết ngài Michel kia là thần thánh phương nào.

Liễu Tuấn hiểu biết về Michel xuất phát từ lần đầu tiên gặp mặt Vương Manh Manh.

Khi đó Khâu Tình Xuyên ném cho y một vấn đề cực kỳ hóc búa làm cho Liễu nha nội đau đầu hết sức, thực lòng Liễu nha nội chẳng muốn xen vào việc này, Liễu nha nội thích trải chiếu thong dong ngồi một bên xem náo nhiệt vui hơn.

Thế nhưng Khâu Tình Xuyên thêm vào nhà họ Hà khiến Liễu Tuấn không thể đặt mình ở bên ngoài.

Bỏ qua lợi ích chính trị liên quan chưa nói, riêng với giao tình của y với Khâu Tình Xuyên là chuyện này không thể không ngó ngàng rồi, thêm vào câu "tìm Liễu Tuấn" của Hà lão gia tử là y hoàn toán lún vào việc này.

Chuyện Hà lão gia tử giao cho có thể chối từ được không?

Tính cách Liễu Tuấn là thế hoặc là không quản hoặc nhúng tay vào thì phải làm cho ra trò, sau khi báo cáo chiếu lệ với Nghiêm Ngọc Thành, Liễu nha nội thông qua các quan hệ đem địa vị của Vương Manh Manh từ "trọng yếu" sang "thứ yếu", nếu như tất cả xử lý công bằng thì vị trí của Vương Manh Manh trong vụ án hiện nay sẽ không thở thành mục tiêu đả kích.

Đó chính là chỗ dựa để vừa rồi y có thể nói "chuyện của Manh Manh hẳn không có vấn đề lớn" một cách rất nhẹ nhàng.

Thực tế là Vương Manh Manh cơ bản đã thoát thân khỏi vụ án Tề Kim Sơn rồi.

Nhưng hiện giờ Khâu Tình Xuyên đột nhiên nói tới cái tên Michel.

Khi Liễu Tuấn quyết định giúp Vương Minh Manh đã theo thông lệ tìm hiểu về cô ta, đó là điều cần thiết, phải làm rõ Vương Manh Manh là loại người gì, thích làm chuyện gì mới có thể phán đoán đại khái cô ta rốt cuộc sẽ bị những đại lão nào nhắm vào, sau đó mới nói tới được phải ra tay ra làm sao.

Lời dặn của Hà lão gia tử cùng giao tình bạn bè phải quan tâm, nhưng tất cả đều phải lập trên một tiền đề: Bản thân không thể trở thành một nhân vật trong vụ này.

Nếu không căn bản chẳng nói gì được tới giúp đỡ nữa.

Chính trong quá trình tìm hiểu cái tên Micheal xuất hiện trong đầu Liễu Tuấn.

Theo lời đồn Vương Manh Manh có một thời gian có qua lại bí mật với Michel, với thân phận của hai bên mà có qua lại, thì quả thực vấn đề đề này cực kỳ mẫn cảm, cực kỳ kỵ húy.

Có điều chuyện này không nằm trong trọng điểm quan tâm của Liễu Tuấn.

Dù sao nó cũng không liên quan gì tới vụ án đông nam.

Nhưng hiện giờ xem ra phán đoán của Liễu Tuấn có sai lầm, tuy nó không liên quan tới vụ án, nhưng nó là điểm yếu trí mạng trên người Vương Manh Manh.

Cha cô ta khi ấy là phó chủ tịch quân ủy! Cho dù không cần có dụng mưu nàp khác, chỉ cần đem việc này đẩy lên người Vương Vạn Thiên, thì trong 10 người tới 9 người có suy đoán này nọ, thậm chí ngay Liễu Tuấn cũng có loại suy đoán này.

Liễu Tuấn trầm giọng hỏi:
- Ai đang truy cứu việc này?

- Long Tuyền Hải.

Liễu Tuấn giật mình.

Long Tuyền Hải là nhân vật trọng yếu trong quân ủy, cùng là thượng tướng lục quân giống Hà Trường Chinh, nghe nói rất được đương kim thủ tướng coi trọng, có uy danh hiển hách, quyền bính cực lớn trong quân. Vương Manh Manh và Michel có tiếp xúc là chuyện mấy năm trước, khi ấy không ai hỏi tới là có lẽ thấy thời cơ chưa tới, dù sao chuyện này đã từng như chưa bao giờ xảy ra.

Mấy năm sau, một bá chủ trong quân đột nhiên đề xuất ra việc này há có thể tầm thường? Thậm chí có thể nói đây cũng không phải là ý của Long Tuyền Hải, cho dù ông ta có uy danh hiển hạch trong quân, nhưng nếu không có lý do đặc thù tuyệt không đi đắc tội với Vương Vạn Thiên.

Nếu chuyện ngày thực sự truy cứu tới cùng, Vương Manh Manh khó thoát mình ra được, ngay cả Vương Vạn Thiên cũng bị liên lụy lớn! Đây là mối thù không thể cởi bỏ! Long Tuyền Hải vô duyên vô cớ kết thù lớn như vậy để làm gì.

Chuyện này mà không xử lý thỏa đáng, có khả năng dẫn tới tranh đấu kịch liệt trong quân , thậm chí xảy ra thành trừ uy hiếp tới gốc rễ của Hà Vũ hệ.

Long Quân Khánh thực sự có khí phách và mưu đồ lớn như vậy sao? Trong chớp mắt Liễu Tuấn ý thức được chuyện này không hề tầm thường, đầu óc vận chuyển nhanh chóng, mắt khép hờ, đưa tay ra khẽ gõ lên thành ghế rơi vào trầm tư.

Khâu Tình Xuyên cùng trầm tư hút thuốc.

Thế là trong chòi hoàn toàn trở nên im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gõ tay nho nhỏ.

- Này có cá mắc câu rồi.

Vương Manh Manh không biết tới bên người họ lúc nào, lên tiếng gọi.

Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đồng loạt mở mắt ra, chỉ thấy phao câu bên phía Khâu Tình Xuyên đã hoàn toàn chìm vào trong nước, thậm chí kéo cả cần câu không ngừng lay động.

- Hai người rốt cuộc là câu cá hay ngủ gật hả?

Vương Manh Manh cười khẽ đặt một đĩa hoa quả đặc cắt chỉnh tề trên chiếc bàn nhỏ đặt giữa hai người.

Khâu Tình Xuyên vội kéo cần câu lên, nhưng móc câu đã trống không, con cá không cánh mà bay rồi.

- A, con cá này thật lợi hại, ăn hết mồi mà không chịu mắc câu.
Vương Manh Manh nói.

Liễu Tuấn nhìn đôi má lúm đồng tiền của Vương Manh Manh, hôm nay cô ta ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy hoa đơn giản, chân đi đôi dép xăng đan màu ngà voi, dùng khăn quấn đơn giản trên đầu, không hề trang điểm, trông hết sức chất phác thuần khiết, đâu ra một chút vẻ sang trọng quý phái của nữ thái tử đỉnh cấp?

Thực ra từ sau sự kiện Trương Dương, mấy tháng nay Vương Manh Manh hoàn toàn ở nhà làm vợ ngoan mẹ hiền, không rây chút thị phi nào. Nếu là trước kia Vương đại tiểu thư nào chịu làm cái thứ tụ hội gia đinh này? Còn làm phục vụ? Xem ra Vương Manh Manh cũng ý thức được chuyện nguy hiểm, không dám gây ra thêm chuyện gì nữa.

So với lần gặp mặt trước Vương Manh Manh gầy đi nhiều, thành vóc dác thon thỏ tiêu chuẩn rồi, đúng là "trong họa được phúc".

Thấy khó khăn lắm mới câu được một con cá lại để nó thoát mất, giám đốc Khâu có chút thất vọng, mắc lại mồi rồi ném xuống ao, không nói một lời.

Thấy sắc mặt cả hai người đó đều rất cổ quái, tim Vương Manh Manh đập loạn lên, mặt hơi tái đi. Cười gượng nói:
- Liễu thị trưởng, anh họ, ăn dưa mật đi.

Liễu Tuấn đưa tay lấy một miếng dưa cho vào mồm, gật gù:
- Ừm, rất ngon.

- Ngon thì thêm đi, còn nhiều lắm.

- Được... Manh Manh này, quan hệ giữa cô và Quảng Ưng thế nào?
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.

- Quảng Ưng?
Vương Manh Manh nhất thời không hiểu ra vì sao Liễu Tuấn lại hỏi tới Quảng Ưng, ngẩn ra một chút mới đáp:
- Tạm được.

- Tạm được?
Liễu Tuấn liếc mắt nhìn cô ta.

Vương Manh Manh không hiểu hỏi lại:
- Liễu thị trưởng vì sao lại đột nhiên hỏi tới chuyện này? Anh thân quen Quang Ưng lắm sao?

Liễu Tuấn cười:
- Tôi và hắn ta chưa gặp nhau bao giờ, có điều tôi đoán chừng hắn ta và Michel khá thân nhau.

- Michel!..
Vương Manh Manh mặt hoa nhợt nhạt, khễ thốt lên một tiếng.

Từ khi biết được Long Quân Khánh đang chú ý tới chuyện của cô ta và Michel, cái tên Michel này đã trở thành ác mộng của Vương Manh Manh, chỉ cần có người nhắc tới là run sợ.

- Phải, tôi cũng nghe người ta nói quan hệ giữa Michel và Quảng Ưng không tệ, từng thông qua trung gian có tiếp xúc tương đối mật thiết với nhau ... Ha ha, người trong bộ hai bọn họ đôi khi vì công việc đúng là cần phải tiếp xúc với nhân vật chính trị quan trọng của nước khác.

Ngược với sự căng thẳng của Vương Manh Manh là sự thoải mái của Liễu Tuấn, không giống như đang nói chuyện với cô ta, mà giống như đang tự cảm khái.

- Thế sao? Tôi... Tôi chưa được nghe nói tới chuyện này?
Vương Manh Manh không biết Liễu Tuấn vô duyên vô cớ lôi Quảng Ưng và Michel dính vào nhau là có ý gì, nên không dám tùy tiện đáp lời.

- Ồ, cô chưa bao giờ nghe nói tới sao? Không phải chứ, chắc là cô nhớ nhầm rồi, nghĩ kỹ lại đi Quảng Ưng có phải vì công việc mà thông qua một số người trung gian có tiếp xúc tương đối mật thiết với Michel?

- Hình như.. Đúng là có chuyện này...ừm đúng rồi, mấy năm trước Quang Ưng đã nói với tôi như thế.

Vương Manh Manh mắt đảo vòng, tựa hồ hiểu ra ý tứ của Liễu Tuấn, liền nói thuận theo y, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười như trút bỏ được gánh nặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi