TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Clare và Karina bận rộn ở trong bếp, trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, Liễu Tuấn không hay lên tiếng lắm, tỏ ra trầm mặc nghiêm túc, đương nhiên không phải vì y "vòi tiền" Vương Manh Manh, chỉ vì giữa hai người thực sự không có nhiều tiếng nói chung lắm, liền nâng cốc trà lên uống từng ngụm một.

Thấy khung cảnh có chút buồn tẻ, Vương Manh Manh liền đứng dậy nói:
- Liễu thị trưởng, tôi dẫn anh đi thăm quan tòa biệt thự này nhé?

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Y đúng là không muốn đến đây cho lắm, chẳng qua Vương Manh Manh nhiệt tình mời mọc, nể mặt Khâu Tình Xuyên mà tới, Vương Manh Manh là thái tử nữ người thường phải ngửa mặt ngưỡng mộ, có thể có chút quan hệ với cô ta là khát vọng biết bao người. Với Liễu Tuấn mà nói, một người bạn như Vương Manh Manh thêm một người bớt một người chẳng vấn đề gì, với hạng thái tử nữ thích " quấy phá" như Vương Manh Manh, Liễu Tuấn thích kính nhi viễn chi thì hơn.

Liễu thị trưởng chẳng phải là người rảnh rỗi không có việc gì làm suốt ngày đi giải quyết rắc rối cho Vương Manh Manh.

Vương Manh Manh đong đưa bờ eo đi trước, cô ta vốn dung mạo mỹ lệ, lại xuất thân từ ca vũ đoàn tổng cục chính trị, cả vóc người lẫn khí chất đều là hạng nhất, thêm vào trang điểm cao quý mà hiền thục, thực sự có phong vận làm lòng người xao động.

Liễu Tuấn vốn đi sóng vai với Vương Manh Manh, nhưng được mấy bước cố ý dãn cách một khoảng, thay đổi nho nhỏ này Vương Manh Manh thế nào không phát hiện cho được, nhưng chỉ thầm than trong lòng, bề ngoài làm ra vẻ không biết gì.

Tòa biệt thự này rộng 2000 mét vuông, có sân cầu lông, bề bơi, vườn hoa đầy đủ cả, thậm chí còn có cả một khu tập luyện golf nho nhỏ, so với tòa biệt thự của Khâu Tình Xuyên ít hơn một cái ao, nhưng lại thêm vài chỗ luyện tập, giải trí, có thể xưng tụng là "vàng son lộng lẫy".

- Tòa biệt thự này tôi mua từ hai năm trước, khi đó giá khả rẻ chỉ chừng hơn chục triệu.
Vương Manh Manh nói rất tùy ý.

Mặc dù công thêm trang trí, tổng giá trị tòa biệt thự này chỉ tới 20 triệu, so với giá cả nhà đất trong ký ức của Liễu thị trưởng mấy năm sau thì căn bản chẳng là cái gì, tòa biệt thự như thế giá ít nhất phải trên trăm triệu.

Đối với Liễu thị trưởng mà nói dù vài chục hay vài trăm triệu cũng chỉ là con số thôi, chưa nói tới tài sản của Xảo Nhi hay Tiểu Thanh, chỉ bằng "tiền riêng" của y ở Ngân hàng Thụy Sĩ đủ mua cả chục căn nhà như thế.

Nói tới món tiền riêng này cũng khá thú vị, ban đầu khi quỹ Thịnh Nghiệp mới có bước khởi đầu, Liễu Tuấn lợi dụng chiến tranh vùng vịnh kiếm món tiền lớn. Rồi lo lắng thị trường tài chính quốc tế nguy hiểm quá cao, đầu óc thiếu tỉnh táo một hồi là đốt sạch vốn, cho nên mới gửi tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ để đề phòng vạn nhất.

Nếu có thua lỗ sạch cũng có vốn liếng mà gâ dựng lại.

Bao nhiêu năm qua đi, tập đoàn Thịnh Nghiệp càng làm càng lớn, hiện giờ đứng trên đỉnh cao tài chính thế giới nhìn xuống khắp mọi phương, trong tập đoàn cũng tập trung vô vàn tinh anh khả năng bị sụp đổ đã giảm xuống mức thấp nhất, khoản tiền đề phòng vạn nhất này Liễu Tuấn đã sớm vứt tới tận chín chân trời, nhưng Tiểu Thanh vẫn chưa từng có lúc nào quên, dựa theo điều hai người thương lượng năm xưa, hàng năm gửi một phần lợi nhuận vào tài khoản kia.

Lợi nhuận của tập đoàn Thịnh Nghiệp luôn tăng trưởng với một tốc độ khủng bố, khoản tiền gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ theo đó tăng vọt.

Khoản tiền này có mỗi một lần vì Hà Mộng Doanh sáng lập CLB Trường Hà là Liễu Tuấn dùng tới, gửi cho cô để sáng nghiệp, còn về phần trong đó có bao nhiêu tiền thì Liễu thị trưởng cũng không biết.

Dù sao khoản tiền này có một bộ phận là dùng hình thức gửi bằng vàng cho nên không sợ mất giá, mà cho dù có mất giá cũng vô dụng, kiếp trước y là nhân vật một đồng xu phải bẻ đôi ra tiêu, mong ước có càng nhiều tiền càng tốt, nếu tiền trên toàn thế giới mang họ Liễu thì thật không thể tốt hơn.

Sau khi trùng sinh, mấy năm đầu Liễu Tuấn còn chưa am hiểu quan trường như hiện giờ, nên vẫn rất coi trọng tiền, còn hiện giờ cha y đã là nhân vật lãnh đạo đảng quốc gia, bản thân đã vươn lên tới địa vị mà người bình thường trong quan trưởng phải phấn đấu cả đời, lúc này tiền với Liễu Tuấn mất đi ý nghĩa.

Đương nhiên Tiểu Thanh kiên trì muốn phân chia "hoa hồng" cho y, Liễu Tuấn cũng không làm cô mất hứng, chỉ cần Tiểu Thanh cảm thấy làm thế bản thân vui vẻ là tốt rồi.

Về sau Xảo Nhi không biết nghe đâu được chuyện này, thế là chủ tịch Lương học theo, muốn lập cho Liễu Tuấn một cái "kho vàng nhỏ" để thể hiện sự công bằng, Liễu Tuấn cười từ chối.

Vương Manh Manh khi giới thiệu tòa biệt thự này nhìn bề ngoài có vẻ hết sức tùy ý, thực chất luôn lén quan sát vẻ mặt của Liễu Tuấn.

Nhưng thấy Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng thèm để ý, Vương đại tiểu thư cảm thấy bị đả kích nặng nề.

Nói thực lòng, mặc dù cô ta rất cảm kích Liễu Tuấn giúp mình một việc lớn, cũng rất rất khâm phục trí tuệ của y, nhưng trong lòng luôn muốn làm gì đó để Liễu Tuấn phải nhìn cô ta cao hơn một bậc, dù là chỉ làm Liễu Tuấn kinh ngạc thôi cũng được.

Trừ để thỏa mãn một chút lòng hư vinh nho nhỏ ra, trong lòng Vương Manh Manh luôn cảm thấy "tự ti", vì cô ta muốn làm bạn với Liễu Tuấn, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không có "tư cách" đó, đây là điều làm Vương Manh Manh hết sức thất vọng.

Đây là lần đầu tiên Vương Manh Manh mất đi cảm giác ưu việt mà lại còn thấy thua kém.

Dù là Tề Kim sơn cũng nịnh nọt Vương đại tiểu thư hết mực.

Tức thì thậm chí trong lòng Vương Manh Manh còn nổi lên cảm giác tức giận, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, Vương Manh Manh dầu sao hơn xa những người phụ nữ thông thường, biết muốn kết giao một người bạn có thể dựa vào cả đời phải cần tới duyên phận.

- Liễu thị trưởng sau này về thủ đô, nếu muốn tụ hội với bạn bè có thẻ dùng tòa biệt thự này, như thế thuận lợi hơn.
Vương Manh Manh nói.

Liễu Tuấn nhìn Vương Manh Manh một cái rồi khẽ lắc đầu, ý tứ của Vương Manh Manh rõ ràng là muốn tặng biệt thự này cho y rồi.

20 triệu.

Có lẽ Liễu Tuấn hoàn toàn không để ý, nhưng với người khác mà nói đó là một con số cực kỳ khủng khiếp, một lúc tặng món lễ vật lớn thế này có thể thấy Vương Manh Manh rất có thành ý cám ơn, dù Liễu Tuấn không tiếp nhận, nhưng vẫn có thiện cảm với lòng thành của Vương Manh Manh.

Ít nhất Vương đại tiểu thư là một người rất có khí phách cũng rất biết nặng nhẹ.

Điều này đã làm Liễu Tuấn đánh giá cô ta cao hơn một bậc.

- Manh Manh làm ăn không phải cứ luôn đi cửa phụ, làm ăn đàng hoàng đứng đắn cũng có thể kiếm rất nhiều tiền.
Liễu Tuấn chắp tay sau lưng đi thong thả, nói rất tùy ý.

Vương Man Manh giật mình.

Liễu Tuấn đang nhắc nhở cô ta phải biết rút kinh nghiệm. Không được phạm sai lầm như sự kiện Tề Kim Sơn và sự kiện Micheal nữa, lần sau không ai có thể đảm bảo cho cô ta thoát hiểm được.

Dù sao Vương Vạn Thiên tuổi tác ngày một lớn, thời gian trôi đi ảnh hưởng sẽ ngày càng yếu.

Liễu Tuấn nhắc nhở Vương Manh Manh vì cảm tạ thành ý, hai là vì nghĩ cho Khâu Tình Xuyên. Qua việc lần này Liễu Tuấn nhìn ra, Khâu Tình Xuyên rất quan tâm tới cô em họ này, nếu như Vương Manh Manh lại xảy ra chuyện gì, Vương Vạn Thiên không còn trên đời nữa ắt Khâu Tình Xuyên sẽ đích thân ra mặt, như vậy đối với Khâu Tình Xuyên mà nói ít nhiều sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Khâu tình Xuyên chắc chắn là tiền đồ vô hạn, cũng là đồng minh đắc lực cho Liễu Tuấn sau này, y tất nhiên không hi vọng hắn bị chút ảnh hưởng nào.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe anh.

Vương Manh Manh rất quyết đoán, lập tức đáp ngay.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
- Chuyện kinh tế còn vướng mắc gì với người khác cần giúp đỡ không?

Nếu như vừa rồi Liễu Tuấn còn chỉ là đứng ở lập trường bạn bè bình thường thuận miệng mà nói, hiện giờ đem ý quan tâm biểu lộ rõ ràng, nếu như Vương Manh Manh có yêu cầu gì y sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.

Vương Manh Manh cảm động lắm, dứng bước lại, đôi mắt long lanh, nói rất chân thành:
- Liễu Tuấn, cảm ơn anh.

Vương Manh Manh làm Liễu thị trưởng có chút bối rối, vồi lắc đầu né tranh ánh mắt nóng bỏng của Vương Manh Manh, đi dọc theo con đường cũ quay về phòng khách.

Vương Manh Manh cứ ngây ra nhìn bóng lưng cao lớn của Liễu Tuấn hồi lâu rồi mới khẽ lắc đầu đi theo quay về phòng khách.

Tới phòng khách, hai người đều khôi phục lại vẻ bình thường, hai chị em song sinh người Nga vẫn bận rộn trong bếp, có điều đã ngửi thấy mùi thịt bò nấu khoai tây nổi danh của Nga thơm lừng bay từ bếp ra , Vương Manh Manh cũng biết Liễu Tuấn thuộc loài động vật ăn thịt, nên đặt biệt căn dặn làm món ăn này.

Vương Manh Manh lại lấy một số những món "đồ chơi" ra cho Liễu Tuấn xem như đồ cổ, ngọc bảo ..v..v.v.. Nói ra cũng là một sự thăm dò, xem xem Liễu Tuấn thích cái gì.

Nhưng Liễu tuấn chẳng có thái độ nào cả, làm Vương Manh Manh lại lần nữa thất vọng.

Hiện giờ sắc trời tối dần, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Khâu Tình Xuyên đâu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi