TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Giải quyết xong món gà quay, Liễu nha nội vẫn chưa tận hứng, nắm bàn tay mềm mại của Xảo Nhi tiếp tục đi dạo trên con đường giải phóng, xem ra hôm nay Liễu thị trưởng quyết tâm đi hết con đường mười mấy dặm này, trước kia, chuyện thế này y và Xảo Nhi làm không ít lần rồi.

Xảo Nhi cười nói:
- Đã là tản bộ, thì đi chậm một chút có được không?

Liễu Tuấn quay đầu lại, chỉ thấy trên chóp mũi nhỏ của Xảo Nhi đã có mồ hôi lấm tấm, đoán chừng bao năm qua chủ tịch Lương chưa từng vất vả như thế.

Liễu Tuấn cười hì hì:
- Xảo Nhi, em mệt rồi hả? Có cần anh cõng không?

- Tốt quá.

Xảo Nhi cũng cười tủm tỉm, chỉ có điều hai người có mang tâm tình tuổi trẻ sốc nổi đến đâu cũng không thể làm chuyện này giữa phố, chỉ nắm tay nhong thong thả đi về phía trước.

- Xảo Nhi, nơi này sửa lại mất rồi.

Lại được một đoạn đường nữa, bên đường có rất nhiều nhà kiểu cũ đang bị tháo rỡ, một số công trình mới đang vươn lên.

- Bình thường thôi mà, đường giải phóng không nâng cấp thì rơi xuống thành khu phố cấp ba mất.

Liễu Tuấn gật đầu.

Đột nhiên, Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh vốn vẫn đi sau lưng hộ rảo bước vượt qua hai người, Liễu Tuấn giật mình, lúc này mới chú ý tới phía trước tựa hồ xảy ra chút chuyện, rất nhiều người đang tụ tập lại, vây quanh xem cái gì đó.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Liễu Tuấn và Xảo Nhi nhìn nhau một cái rồi rảo bước đi nhanh tới.

Lệ Thục Dĩnh đi chậm lại đợi hai người tới gần liền nói nhỏ:
- Chờ một chút.

Ý cô là đợi bọn họ làm rõ tình hình, xác nhận không có nguy hiểm gì mới để hai người đi tới.

Liễu Tuấn khoát tay, cười:
- Không sao, không có nguy hiểm gì đâu.

Tuy nói trật tự trị an ở Nam Phương không được tốt lắm, thi thoảng có băng nhóm đua xe diễn xiếc trên đường, có điều hai người lúc này đều mang bộ dạng "sinh viên thanh bạch", Xảo Nhi cũng chẳng mang trang sức vàng bạc gì, đối với mục tiêu này đám cướp giật chẳng bận tâm, còn người khác không thù không oán ai vô duyên vô cớ gây sự với bọn họ.

Dù sao Liễu thị trưởng trông cũng không giống người dễ bắt nạt.

Dù thế Lệ Thục Dĩnh vẫn kiên trì đi trước để tìm hiểu ngọn nguồn.

Liễu thị trưởng nảy lòng hiếu kỳ, ké tay Xảo Nhi chen vào đám đông.

Chỉ thấy bên trong có chừng hai mươi người như công nhân đang vây quanh mấy người lớn tiếng ký luận gì đó, nghe một lúc Liễu Tuấn hiểu được đại khái, mấy công nhân kia đang đòi tiền công.

Sắp năm mới rồi nhưng rất nhiều nhà máy công xưởng tư nhân còn chưa nghỉ làm, nhưng những côn nhân xây dừng thường đều nghỉ việc, cầm tiền trở về nhà đoàn tụ với người thân.

Liễu Tuấn không ngờ gặp cảnh đòi tiền công này.

Chuyện như thế trong ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn rất nhiều, từng có vài năm liền, năm nào cuối năm xảy ra chuyện đòi lương quy mô lớn, thậm chí từng có một người phụ nữ nông thông vì đích thân phản ánh chuyện nợ tiền công mà từng thành một trong số nhân vật nổi tiếng trên mạng năm đó.

Chuyện thiếu tiền công này tập trung ở nghề xây dựng.

Cũng không biết có phải cái đám thuê công nhân kia thương lượng với nhau rồi hay không mà thi nhau nợ tiền mồ hôi nước mắt của công nhân, chuyện này thành tiêu điểm xã hội, thậm chí có một số nơi còn tạo thành chấn động xã hội nhất định.

Nếu đã gặp phải chuyện này rồi, Liễu thị trưởng không đi vội, xem rõ ra sao rồi hay nói.

Mấy người công nhân lúc ban đầu ngữ khí còn ôn hòa, lý luận với đối phương yêu cầu trả tiền công cho bọn họ. Bên bị đòi tiền kia có ba bốn người, hẳn là đại biểu bên thi công, thái độ rất ngạo mạn, không ngó ngàng tới yêu cầu của công nhân, luôn miện lặp đi lặp lại mấy chữ "không có tiền", muốn bọn họ năm sau tính tiền một thể.

Liễu Tuấn và Xảo Nhi cau mày.

Tiền công xây dựng trước nay luôn quy củ là trước năm mới thanh toán, làm gì có chuyện sang năm mới thanh toán, bên thiếu tiền kia rõ ràng là muốn lừa những công nhân này.

Có điều đây là chuyện xảy ra ở Nam Phương, Liễu thị trưởng không tiện xen vào, ít nhất là không xen vào trước khi chính phủ đương địa biết. Hơn nữa chuyện này hôm nay vô tình gặp phải thôi, chuyện không gặp được còn rất nhiều, Liễu thị trưởng dù có mang tấm lòng của đấng cứu thế chăng nữa cũng chẳng quản hết được.

Hiển nhiên Xảo Nhi hiểu suy nghĩ của Liễu Tuấn, bóp khẽ tay y lắc đầu.

Liễu Tuấn gật đầu.

Lúc này có tiếng trẻ con vang lên:
- Mẹ, con đói, con muốn ăn cơm.

Nghe thấy lời này đột nhiên Liễu Tuấn biến sắc.

- Sao thế?
Xảo Nhi phát hiện ra, hỏi khẽ:

- Những công nhân này là người Tiềm Châu.
Liễu Tuấn nhỏ giọng đáp lại bằng tiếng huyện Hướng Dương.

Vì vừa rồi mấy người công nhân kia lớn tiếng cãi nhau với đối phương, Liễu Tuấn nghe không ra, giờ nghe đứa bé kia lên tiếng Liễu Tuấn liền nghe ngây ra là khẩu âm huyện Bạch Hồ.

Xảo Nhi ngạc nhiên:
- Trùng hợp thế sao?

- Ừ hơi trùng hợp, huyện Bạch Hồ năm ngoái bị lũ lụt tổn thất nghiêm trọng, rất nhiều nông dân ra tỉnh ngoài kiếm sống.

- Vậy giờ phải làm sao?

Cô biết tính của Liễu Tuấn, nếu như những công nhân bị nợ tiền là người dân địa phương y quản lý, Liễu thị trưởng sẽ không bỏ mặc. Có điều muốn xen vào việc này thì thực sự không dễ, ông chủ của Nam Phương chưa chắc đã nể mặt thị trưởng Tiềm Câu.

- Thế nào cũng có cách.

Lúc này người phụ trách phía công nhân nói với bên thi công:
- Giám đốc Khang, ông xem đó, đứa bé cũng không có tiền để ăn cơm nữa, hôm nay các ông thể nào cũng phải trả tiền cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ không đi.

- Ha ha, Tương Hóa Kỳ, dám uy hiếp tôi à? Các người không đi cũng được thôi, chúng tôi đi.

Người đứng đầu bên thi công là giám đốc Khang, tuổi chừng 40, đen đúa gầy gò, chẳng có chút thương xót nào, ném lại một câu rồi bỏ đi.

Tương Hóa Kỳ thấy hắn muốn đi thật, liền vội kéo lại nói:
- Giám đốc Khang, không giải quyết vấn đề, ông không được đi.

Giám đốc Khang tức thì nổi giận gạt tay Tương Hóa Kỳ ra, quát:
- Dám đánh người à?

Tương Hóa Kỳ cũng tức giận hét:
- Chúng tôi không đánh người, chúng tôi đòi tiền.

- Buông tay ra, nếu không các người sẽ biết tay.

Giám đốc Khang rống lên, một kẻ bên cạnh liền rút điện thoại ra, sắc mặt rất bất thiện.

Thấy chuyện sinh biến hóa bất ngờ, Xảo Nhi quyết đoán nói với Lệ Thục Dĩnh:
- Thục Dĩnh cô tới xử lý đi, khuyên giải hai bên, nhớ kỹ bên thi công là được.

Xảo Nhi biết Liễu Tuấn không thể bỏ mặc, cho nên muốn Lệ Thục Dĩnh ra mặt hòa giải, làm rõ bên thi công là thần thánh phương nào. Với thế lực của Lương Xảo ở Nam Phương, đòi tiền công cho người kia hẳn không phải là vấn đề quá lớn.

Lệ Thục Dĩnh gật đầu, đi tới nói với Tương Hóa Kỳ:
- Anh buông tay ra trước đi.

Cả hai bên đều bất ngờ vì có người xen vào, Tương Hóa Kỳ buông tay giám đốc Khang ra, lên tiếng hỏi:
- Cô là ai?

Lệ Thục Dĩnh tính trầm mặc ít nói, chỉ đám đơn giản:
- Tôi tới giúp mọi người, cứ ở đây làm ồn ào không giải quyết được vấn đề, thế này nhé, tôi dẫn mọi người tới ĐTH và báo chiều Nam Phương phản ánh tình hình, để bọn họ giúp mọi người đòi tiền công.

Tương Hóa Kỳ ngẩn ra:
- Báo và ĐTH mà quản được việc này à?

Khi đó nông dân hiểu rất ít về giới truyền thông, "tư duy thẳng tắp" của bọn họ cho rằng muốn đòi tiền phải đi tới bên thi công, còn về cầu cứu chính phủ và truyền thông thì chưa bao giờ nghĩ tới.

Bọn họ chẳng phải là người dân Nam Phương, chính phủ sao chịu giúp họ.

- Quản chứ! Đth và báo đều quản loại chuyện này, mọi người phản ánh với họ nhất định có thể đòi được tiền công.

Lệ Thục Dĩnh nói chắc chắn, thân phận chính thức của cô là thư ký chủ tịch kiêm phó tổng giám đốc tập đoàn Hoa Hưng, là đại biểu của Lương Xảo, là nhân vật nói một là một trong tập đoàn Hoa Hưng, cho dù là tổng giám đốc Phạm Thanh Linh, cũng không bác bỏ lời của cô, thời gian dài tự nhiên sinh ra uy nghiêm.

Tương Hóa Kỳ không biết cô là ai, nhưng thấy thần thái của cô cũng tin ba phần.

- Tôi, tôi thương lượng với mọi người một chút đã.
Tương Hóa Kỳ do dự.

Lệ thục dĩnh gật đầu.

Bên kia, giám đốc Khang quát về phía Lệ Thục Dĩnh:
- Này, cô là ai? Dám quản vào chuyện của Hồng địa ốc chúng tôi à? Định cố ý gây sự phải không?

Liễu Tuấn nhìn sang phía Xảo Nhi, cô cười đáp:
- Công ty địa ốc bản địa, nghe nói có chút quan hệ với lãnh đạo thành phố và khu Hải Tân.

Nếu nói về công ty địa ốc thì ở Nam Phương nhiều như lông trâu, Xảo Nhi thân là chủ tịch Hoa Hưng mà lại biết cái Hồng địa ốc gì đó, có thể thấy nó có thực lực nhất định.

Lệ Thục Dĩnh lạnh lùng nhìn giám đốc Khang một cái rồi kệ hắn ta. Xảo Nhi căn dặn rõ ràng làm rõ bên thi công là ai là được, giờ giám đốc Khang tự khai báo, càng khỏi phí lời nữa.

Giám đốc rắm chó nào đó của Hồng địa ốc sao có thể lọt vào mắt phó tổng giám đốc Lệ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi