TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Ở sân bay quốc tế, có một người thanh niên cao lớn đang đứng đón chuyến bay từ Hồng Kông tới.

Người thanh niên này ăn mặc rất chính thức, áo sơ mi dài tay màu trắng, quần tây thẳng tắp, tóc trải ngược ra sau, giống như các vị quan lớn trên TV, khí độ đường đường, làm hành khách liên tục ghé mắt nhìn.

Không có gì phải nghi ngờ, đó là đồng chí Liễu Tuấn, tân bí thư TW đoàn.

Nếu có người nhận ra thế nào cũng lấy làm lạ, Liễu bí thư đứng đây một mình không có nhân viên tùy tùng, có thể thấy Liễu bí thư tới sân bay quốc tế là vì chuyện riêng.

Không lâu sau cuối đường đi, xuất hiện một dòng người đi tới.

Bóng dáng đoan trang của Bạch Dương xuất hiện trước mặt Liễu nha nội.

Liễu bí thư giơ cao tay lên vẫy.

Bạch Dương tất nhiên nhìn một cái thấy ngay tình lang đang chờ, liền đi tới phía Liễu Tuấn, tươi cười vui sướng, tới gần, hai người khẽ ôm nhau.

Bạch Dương hỏi:
- Này, hôm nay sao mặc chính thức như thế?

Liễu Tuấn đưa tay ra nhận lấy hành lý trong tay Bạch Dương, cười:
- Chẳng phải vì đưa chị về nhà sao? Đi gặp cha mẹ vợ phải chính thức một chút phải không?

- Đúng ha, chị quên mất thân phận hiện nay của cậu rồi. Hi hi, bí thư đại nhân.

Bạch Dương nhoẻn miệng cười đùa, trong tiếng cười vui vẻ có chút cảm khái. Nói rằng cô nhìn tiểu ngoan đồng lớn lên cũng không phải là quá, một năm không gặp đã thành quan lớn cấp phó bộ rồi, thành ngôi sao chính trị mới đang mọc lên trong nước. Cho dù bên kia đại dương xa xôi cũng có nhiều tờ báo mang tính chính trị cho đằng ảnh chân dung và lý lịch Liễu Tuấn.

Con đường thông thiên của Liễu Tuấn lại ghi một dấu chân vững chắc.

Chị Bạch Dương tuy không tinh quái như Hà đại tiểu thư, nhưng thi thoảng cũng trêu tiểu ngoan đồng một chút, có điều đó thường là lúc Bạch Dương tâm tình vui sướng nhất.

Liễu Tuấn cười kéo vali hành lý đi ra ngoài cửa, Bạch Dương đi bên cạnh, miệng cười hạnh húc. Nhìn qua không khác gì đôi vợ chồng xa cách lâu ngày.

Chiếc Audi của Liễu bí thư đi thẳng tới tứ hợp viện của nhà họ Bạch.

Trên đường Liễu Tuấn thi thoảng lại quay đầu sang nhìn Bạch Dương, cười hì hì, vẻ mặt có hơi ngốc nghếch.

Bạch Dương hỏi:
- Sao thế?

- Cảm giác như chị gầy đi một chút, ừm, ừm vừa rồi chỉ ôm qua một chút, nói không chừng cảm giác không chuẩn xác, đêm nay phải xem kỹ càng hơn mới càm giác rõ ràng được.

Bạch Dương tức thì mặt đỏ bừng lườm y một cái.

Người này rốt cuộc phải thăng tới chức vị nào mới có thể nghiêm túc được.

Liễu bí thư cười ha hả, đưa tay ra, nắm lấy tay Bạch Dương, chiếc xe đột nhiên tăng tốc.

- Này, chú ý một chút, cậu đang lái xe cơ quan đó, đi như vậy bị người ta chụp ảnh được, không khéo lên cho lên thời sự đấy.

- Lên thời sự thì cứ lên, chẳng lẽ em còn sợ hay sao?

Liễu bí thư hôm nay cứ như như một đứa trẻ con, chẳng chút bận tâm cứ mặc sức tăng ga, cảm giác "phóng túng" này đã lâu lắm rồi chưa có, cũng chỉ có trước mặt Bạch Dương, Liễu bí thư mái có tâm thái này.

Chị Bạch Dương của y, luôn luôn cưng chiều y hết mực.

Bạch Dương thở dài bất đắc dĩ, chỉ đành để mặc y.

Biết hôm nay Bạch Dương trở về, nhà họ Bạch chuẩn bị đầy đủ, Bạch phu nhân làm rất nhiều món ăn mang hương vị quê hương, vợ chồng Bạch Tú Khôn cùng về tứ hợp viện đợi em gái.

Bạch Tú Khôn năm ngoái thăng lên làm thiếu tướng lục quân, vốn muốn tới sân bay đón Bạch Dương, nhưng cô nói có người đón rồi, Bạch Tú Khôn không miễn cưỡng. Vốn cho rằng là nhân viên ủy ban phát triển quốc gia an bài, không ngờ sóng vai cùng Bạch Dương vào cửa là tân bí thư TW đoàn.

Thấy vị khách "tháp tùng" này, nhà họ Bạch mỗi người một thái độ khác nhau.

Bạch Kiến Minh cười ha hả:
- Dương Dương, phiền tới cả Liễu bí thư đích thân tới đón, thể diện của con không nhỏ đau, còn hơn cả ba đó. Liễu bí thư chưa bao giờ ân cần với ba như vậy.

Quả nhiên gừng càng gia càng cay, một câu nói làm Liễu bí thư cứng họng không giải thích nổi, chỉ biết cười khì khì, cố gắng làm ra vẻ ngây thơ chất phác nhất có thể.

- Ba, còn từ nước Mỹ xa xôi trở về, ba lại đi trách mắng bạn con như vậy à?

Bạch Dương không chịu, đi tới ôm lấy vai Bạch Kiến Minh, lúc này Bạch ti trưởng phảng phất như quay về hai mươi năm trước, biến thành cô bé con quấn quanh cha làm nũng.

Bạch Kiến Minh cười vui vẻ vô hạn, vỗ lên tay con gái, lúc này ông chỉ là một cười cha hiền từ thuần túy.

Tới tận lúc này Liễu bí thư mới nhỏ giọng phản bác:
- Bác Bạch, bác cũng đâu cho cháu cơ hội thể hiện.

Bạch Kiến Minh cười ha hả:
- Lời này có lý, thấy cậu thành tâm, ta không phê bình nữa.

Liễu bí thư đưa tay lên lau mồ hôi.

Động tác này làm mọi người cười rộ lên, trán Liễu bí thư sáng bóng như gương đâu có chút xíu mô hôi nào?

Bạch phu nhân nhìn Liễu Tuấn cười tủm tỉm, rất hiền hòa.

Ban đầu khi Bạch Dương mới tiết lộ bí mật cho bà thì Bạch phu nhân kinh hãi, hận tên nhóc con làm lỡ chuyện cả đời của con gái mình tới nghiến răng ken két, nhưng về sau biểu hiện của Liễu Tuấn làm bà thay đổi ấn tượng. Bất kể thể nào Liễu Tuấn thân là quan cao trong thể chế, vì con gái mình hai lần sang Chicago, có thể coi là có tình có nghĩa rồi.

Huống hồ giờ Tiểu Tiểu đã ra đời, bất kể thế nào Liễu Tuấn cũng xem như là con rể của bà, về tình cảm, tất nhiên có điều khác biệt.

Bạch Tú Khôn tính tình ít nói, giờ làm tướng quân càng quá hơn, chỉ bắt tay Liễu Tuấn nói hai chữ "vất vả", rồi miệng ngậm chặt lại, không thêm nửa chữ nào nữa.

Chị dâu của Bạch Dương làm việc ở xí nghiệp nhà nước, là người hết sức hoạt bát, quan hệ với Bạch Dương vô cùng tốt, nắm tay Bạch Dương hỏi thăm ríu rít.

Bạch phu nhân bảo mọi người ngồi xuống ăn hoa quả.

Ồn ào một hồi, chị dâu Bạch Dương hỏi:
- Dương Dương, công tác đã được xác định chưa?

- Em mới về nhà, còn chưa tới ủy ban báo cáo, sao xác định được?

- Hiện giờ em là tiến sĩ chính tông rồi, ủy ban phát triển quốc gia tuy tinh anh quy tụ, nhưng cũng mấy ai cả bằng cấp trong ngoài nước như em hả? Chị thấy lần này em nhất định thăng tiến rồi.

Chị dâu cảm khái nói, rồi lại liếc Liễu Tuấn một cái.

Vị nha nội này tí tuổi đầu chẳng phải lên cấp phó bộ? Chị dâu tuy không phải là phụ nữ gia đình lòng dạ hẹp hỏi, dù sao ít nhiều có chút "không cam lòng".

Nhớ năm xưa Liễu Tuấn còn là sĩ tốt dưới tay Bạch Dương cơ mà, không ngờ hiện giờ đã vượt qua Bạch Dương rồi.

Con gái từ nước Mỹ xa xôi học thành tài trở về, Bạch Kiến Minh tâm tình rất tốt, nói :
- Linh, là nhân viên quốc gia, có thể phát huy sở trưởng phục vụ nước nhà là được rồi, không cần so đo chức vị.

Chị Bạch Dương họ kép Tư Mã, tên chỉ có một chữ Linh.

Tư Mã Linh xưa nay vốn rất sợ cha chồng uy nghiêm, vốn không dám nói nhiều, nhưng hôm nay thấy tâm tình Bạch Kiến Minh rất tốt, cũng cười đáp:
- Ba, không phải con so đo chức vị, nhưng Dương Dương là nhân tài hiếm có mà, phải nhận thêm trọng trách mới phục vụ tốt cho nước nhà được chứ.

Bạch Dương cười:
- Chị dâu, chuyện này phải xem lãnh đạo an bài đã.

Bạch Dương rất biết, tuy bằng cấp mình cao, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của ủy ban phát triển, nhưng dù sao kinh nghiệm mỏng, phát triển trong ủy ban độ khó không nhỏ.

Bạch Kiến Minh cười ha hả:
- Được, Dương Dương, ngày mai con tới nói chuyện với đồng chí Tấn Tài, bảo đồng chí ấy an bài cho chức quan to vào. Đứng rồi, phải đi cửa sau trước, đợi lát nữa mời Liễu bí thư một bữa hối lộ, bảo cậu ta nói tốt cho vài câu.

Cha con hai năm không gặp, tâm tình Bạch Kiến Minh tốt vô cùng, Bạch chủ tịch luôn uy nghiêm không ngờ lên tiếng trêu Liễu bí thư.

Liễu Tuấn hưởng ứng:
- Chủ ý này của bác Bạch rất hay, theo cháu, chị Bạch Dương học cả Trung Tây, là nhân tài hiếm có, phải làm quan lớn để cháu còn thơm lây.

Cả nhà đều cười lớn.

Bạch Dương trừng mắt tiểu ngoan đồng, hỏi:
- Liễu bí thư hiện giờ đang phân quản ban ngành nào ở TW đoàn?

- Ừm, phòng trường học, phòng thiếu niên, cục phục vụ và quỹ phát triển thanh thiếu niên.

Liễu nha nội không biết chị Bạch Dương đột nhiên hỏi tới là có ý gì, tuy đáp quy củ nhưng vẻ mặt tỏ ra khó hiểu.

- Thế này, chị phải đưa ý kiến với đồng chí Chương Thần Văn, bảo đồng chí ấy sử dụng cán bộ cẩn thận , những đồng chí lãnh đạo mồm mép ba hoa như cậu, phân quản công tác trường học là hết sức nguy hiểm, sẽ làm hư học sinh sinh viên toàn quốc.
Đồng chí Bạch Dương nói hết sức nghiêm trang.

Tiếng cười vừa lắng xuống lại vang lên.

Bạch Kiến Mình lên tiếng:
- Chương Thần Văn phân công rất hợp lý, thế này gọi là tận dụng hết khả năng có thể, người ta nhìn trúng túi tiền đồng chí Liễu Tuấn rồi.

Liễu bí thư ức lắm, xem ra trong thể chế có tiền chẳng phải là chuyện hay, luôn bị người ta nhóm ngó.

Cười đùa một hồi, Bạch phu nhân nhắm cơ hội kéo Bạch Dương qua một bên, hỏi vội:
- Tiểu Tiểu đâu?

Khuôn mặt hồng hào của Bạch Dương tức thì tái đi một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi