TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn nhìn về phía Đặng Địch, vẫy tay:
- Đặng Địch! Cô qua đây.

Đặng Địch mắt mở tròn có chút sợ hãi, lắc đầu không dám nhúc nhích.

Liễu Tuấn liền nói với Cam Khả Tuệ:
- Khả Tuệ cậu đưa cô ấy qua đây.

- Vâng.

Cam Khả Tuệ cực kỳ hưng phấn, chạy tới phía Đặng Địch, kỳ thực vừa rồi nhìn thấy Đặng Địch hoảng sợ như con hươu con lạc mẹ! Lòng Cam Khả Tuệ như có kim đâm, nhưng ở trên địa bàn của người ta, cho dù có chị cả và Hà Thắng Lợi cũng chẳng chiếm được ưu thế, nào dám làm bừa. Hiện giờ Liễu Tuấn bảo hắn làm, sao còn có chút chần chừ nào?

Cao lão nhị hừ mạnh một tiếng, rất là khó chịu.

Liễu Tuấn mặt thản nhiên, chẳng để ý tới sự "kháng nghị" của Cao Nhị.

Cam Khả Tuệ nắm tay Đặng Địch dẫn tới trước mặt Liễu Tuấn, gọi:
- Anh Liễu.

Liễu Tuấn nhìn kỹ Đặng Địch, cô gái này trông hết sức thanh tú, mặt trái xoan, mày liễu, tuy mặc đồng phục phục vụ của CLB Quảng An nhưng thần khiết đáng yêu vô cùng. Đứng trước mặt Liễu Tuấn, đầu cúi gằm không dám nhìn y lấy một cái.

Cô cũng biết ở đây Liễu Tuấn làm chủ, trong lòng không khỏi tò mò.

Cao lão nhị lai lịch thế nào Đặng Địch rất rõ, cha là ủy viên cục chính trị, ông là khai quốc công thần. Còn về Cam Khả Tuệ lai lịch cũng chẳng nhỏ. Mẹ là phó bộ trưởng trung tổ bộ, ông ngoại cũng là khai quốc công thần. Những người này thường ngày cô đều phải ngước mắt nhìn, nhưng hiện giờ bọn họ lại hết sức cẩn thận trước mặt Liễu Tuấn.

Người trẻ tuổi này lai lịch ra sao đây?

- Đặng Địch, tôi hỏi cô hai vấn đề. Thứ nhất, cô có thích Cam Khả Tuệ không?

Liễu Tuấn trầm giọng hỏi.

Đặng Địch ngẩn ra, liếc nhìn Cam Khả Tuệ một cái, xấu hổ gật đầu.

Thực ra cô và Cam Khả Tuệ tiếp xúc với nhau chưa lâu, chỉ gặp mặt vài lần chưa thể nói có tình cảm gì sâu sắc. Nhưng ít nhất Cam Khả Tuệ là thanh niên chưa thành hôn, tuổi ít hơn Cao Nhị tới mười mấy tuổi, mặc dù Đặng Địch không tin chuyện Lọ Lem và hoàng tử sẽ diễn ra trong đời thực, nhất bất kể thế nào Cam Khả Tuệ cũng cho cô một tia hi vọng. Còn Cao Nhị có vợ có thiếp, cô nương ở CLB Quảng An bị hắn trà đạp còn ít sao? Đừng nói làm vợ hắn mà làm người tình của hắn cũng chẳng được bao lâu, chơi chán rồi còn chẳng phải cho ít tiền là xong việc.

Chẳng lẽ còn có ai dám đòi lại công bằng với Cao Nhị sao?

So sánh hai bên đứa ngốc cũng chọn Cam Khả Tuệ.

Thấy Đặng Địch thừa nhận thích mình, Cam Khả Tuệ vui như mở cở trong bụng.

- Được, câu hỏi thứ hai, cô có muốn tiếp tục ở lại đây làm việc không?

Đặng Địch lắc đầu.

- Nói to lên, trả lời tôi, muốn hay không muốn?
Liễu Tuấn nghiêm túc nói.

Đặng Địch giật này mình, nói to hơn một chút:
- Không muốn! Tôi muốn rời khỏi chỗ này.

Liễu Tuấn gật đầu, đứng dậy nói với Hà Mộng Doanh và Hà Thắng Lợi:
- Đi thôi.

Toàn bộ quá trình y không nói với Cao nhị thiếu gia lấy nửa chữ, hoàn toàn coi Cao Tương Hoành như không khí.

Cao Tương Hoành tức tới muốn xỉu, đứng bật dậy chắn ngang trước mặt bọn họ, nhìn đám Liễu Tuấn chằm chằm. Đám Trần Vệ Tinh cũng đứng dậy theo.

- Tuấn thiếu gia làm vậy không phù hợp quy củ đâu.
Trần Vệ Tinh cất giọng nói.

Cha hắn trước đó điều tới thủ đô làm phó chính ủy , Trần công tử thường xuyên ra vào chốn ăn chơi của kinh thành, lúc này thấy Liễu Tuấn coi Cao Tương Hoành như không liền muốn xúi bẩy chia rẽ.

Nói ra Trần công tử và Liễu Tuấn kết thâm thù, nhưng Liễu Tuấn càng ngày càng hùng mạnh, Trần công tử đành chôn sâu mối thù này trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.

Hiện giờ có cơ hội tất nhiên thuận tay ném cho vài cục đá.

Tao không đủ tư cách đối đầu với mày, thế nào cũng có người đủ tư cách.

Liễu Tuấn từ lúc vào cửa Trần Vệ Tinh luôn mồm gọi y là "Tuấn thiếu gia" chứ không phải là "Liễu bí thư", chính là muốn đẩy Liễu Tuấn vào giới nha nội, dùng phương thức của đám hoàn khộ giải quyết vấn đề.

Liễu Tuấn liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Trần Vệ Tinh chuyện này có liên quan tới đồng chí sao?

Trần Vệ Tinh tức thì cứng họng, không dám lên tiếng nữa.

Ở bên cạnh ném đá thì không sao, nhưng nếu như thừa nhận trước mặt Liễu Tuấn là có quan hệ tới mình, là đâm thẳng vào lòng y, Liễu Tuấn còn đang buồn không có cớ thì hắn lại tự dâng lên.

Trần Vệ Tinh không cho rằng mình có thể kháng cự lại được.

Hiện giờ người này đã chẳng phải là sinh viên đại học Hoa Nam mà cán bộ cao cấp thực sự, chấp chính địa phương mười năm, nhân vật ghê gớm nào chưa thấy qua, Trần Vệ Tinh hiện giờ trong mắt người ta e rằng chẳng bằng người qua đường.

Một tên nghiện hút còn muốn Liễu bí thư nhìn thằng mình sao?

- Liễu Tuấn, Đặng Địch là nhân viên của CLB Quảng An, muốn rời đi cũng phải được tôi đồng ý chứ? Cậu làm thế này là không hợp quy củ.
Cao lão nhị tức tới hai mắt bốc hỏa, gân cổ lên quát.

Liễu Tuấn khẽ cau mày nói:
- Đồng chí Cao Tương Hoành, đồng chí nói tới quy củ làm tôi không hiểu, nói tới quy củ của CLB Quảng An sao? Rốt cuộc chính sách đảng và pháp luật quốc gia to hay là quy củ ở nơi này to? Đặng Địch đã nói rõ ràng cô ấy muốn rời khỏi đây, chẳng lẽ đồng chí không biết rằng hạn chế tự do nhân thân của người khác là phạm pháp sao? Có phải hiện giờ nên mời đồng chí công an tới điều tra cho kỹ càng CLB Quảng An có tồn tại hành vi phạm tội nào khác hay không?

Liễu Tuấn nói thong thả, âm điệu cũng không cao lắm, nhưng làm cho Cao Tương Hoành nghẹn lại, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Hắn thực sự không dám tiếp chiêu.

Nếu như Liễu Tuấn muốn cơ quan công an tới điều tra CLB Quảng An cũng là chuyện dễ dàng, Trình Tân Kiến là cục trưởng cục ba, nói nới là tới ngay.

Cao Tường Hoành mặc dù không đáp lại được, nhưng vẫn đứng đó không hề có ý nhượng bộ.

Hiện giờ không còn cách nào ngăn Liễu Tuấn đi nữa, nhưng thể diện của Cao nhị thiếu gia không thể mất! Muốn đi xin mời đi đường vòng! Muốn Cao Nhị nhường đường thì không có cửa đâu.

Không phải mày mở miệng ra là nói tới luật pháp sao? Tao đứng ở nhà mình, không phạm pháp chứ!

Hắn nhìn sang phía Hà đại tiểu thư.

Từ lúc Liễu Tuấn vào cửa, Hà Mộng Doanh không nói lấy một lời, Hà đại tiểu thư có thể lột mặt Cao nhị thiếu gia, nhưng không thể không nể mặt Liễu Tuấn. Hơn nữa Liễu Tuấn là nam nhân hết sức kiêu ngạo, đứng ra xử lý việc này Hà đại tiểu thư tùy tiện xen lời vào chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao? Chỉ dâng cơ hội cho y mắng một trận thôi.

Thấy Cao Tường Hoành bày ra vẻ "giấy rách giữ lấy lề", Hà đại tiểu thư nháy mắt với Cao Đức Thịnh.

Cao Đức Thịnh nhìn một cái đã thấy khó chịu rồi, nếu chẳng phải ngại Liễu Tuấn ở đây thì sớm đã đánh gẫy hết răng Cao nhị thiếu gia rồi, thấy Hà đại tiểu thư hạ "chỉ thị", Cao Đức Thịnh hiểu ý, tiến lên một bước vỗ vai Cao nhị thiếu gia.

- Làm gì?

Cao nhị thiếu gia hùng hổ rống lên, lập tức trước mắt tối xầm, thì ra cả khuôn mặt đã bị bàn tay to lớn của Cao Đức Thịnh tóm tấy rồi.

- Họ Cao chúng ta có người như mày thật sự là mất mặt con mẹ nó.

Cao Đức Thịnh lạnh lùng nói, đưa tay tóm lấy khuôn mặt "xinh xắn" của Cao nhị thiếu gia, bóp mạnh một cái, Cao Nhị thì thấy có nguồn sức mạnh cực lớn truyền tới bất giác loạng quạng lùi lại mấy bước, may mắn có mấy tên hoàn khố đỡ giùm thị đã nện mông xuống đất.

Liễu Tuấn không thèm nhìn Cao nhị một cái, chắp tay sau lưng đi thẳng về phía trước.

Đám hoàn khố thấy cảnh ngộ của Cao Tương Hoành nào còm dám có làm bừa, thấy Liễu Tuấn đi tới tự nhiên nhường đường.

- Phải rồi còn có một chuyện quên xử lý.
Liễu Tuấn đi tới cửa đột nhiên đứng lại lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người đều cả kinh, không biết Liễu bí thư lại còn giờ trò gì.

- Khả Tuệ, ai đánh cậu?

Cam Khả Tuệ chính đang khó chịu vì việc này, nhưng cứu Đặng Địch ra khỏi lò lửa mới là chuyện quan trọng hàng đầu, Liễu Tuấn không nhắc tới, hắn cũng không dám chủ động nói ra. Hiện giờ Liễu Tuấn chủ động hỏi, nào còn khách khí chỉ vào một tên thanh niên khỏe mạnh trong đám hoàn khổ, hầm hừ nói:
- Là hắn.

- Thường Thanh, con trai bộ trưởng bộ xây dựng.

Hà Thắng Lợi biết Liễu Tuấn không biết mấy về đám hoàn khố, lập tức giải thích.

Bộ trưởng bộ xây dựng tiền nhiệm là Cao Kính Chương, khi ông ta làm bí thư tỉnh Tây Nam, bộ trưởng bộ xây dựng do Thường Dĩ Tiến đảm nhận, cũng thuộc Cao hệ, Cao hệ luôn coi bộ xây dựng là hậu hoa viên cua rmình.

Vì thế Thường Thanh theo Cao nhị thiếu gia lêu lổng, đường đường công tử bộ trưởng bộ xây dựng làm tiên phong cho Cao nhị thiếu gia là điều hợp lý.

Thấy Liễu Tuấn nhìn thẳng tới, Thường Thanh bất giác rụt cổ lại, mặt hiện vẻ sợ hãi.

- Thường Thanh đánh người là không đúng đâu, cậu nên lập tức xin lỗi Cam Khả Tuệ, đương nhiên cậu cũng có thể không xin lỗi, tôi bỏ bớt thời gian ra nói chuyện tử tế với đồng chí Dĩ Tiến, để đồng chí ấy hạn chế hành vi của cậu.

Liễu Tuấn bình thản nói.

Thường Thanh tức thì mặt gỏ bừng.

Đồng chí Dĩ Tiến.

Liễu Tuấn nhìn tuổi tác chỉ tương đương hắn, không ngờ dám mở miệng ra gọi thẳng tên húy của cha hắn, nhưng người ta là bí thư ban bí thư TW đoàn gọi bộ trưởng bộ kiến thiết như thế là rất hợp lý.

Nếu bí thư Liễu Tuấn mà nói chuyện tử tế với đồng chí Dĩ Tiến thì đoán chừng Thường công tử sẽ có những ngày tháng khó sống.

Thường Thanh mặt lúc đó lúc trắng, quai hàm bành ra, cuối cùng đi tới trước mặt Cam Khả Tuệ vái sâu một cái, nói khô khốc:
- Xin lỗi.

Cam Khả Tuệ hừ một tiếng, ngẩng đầu lên không thèm để ý.

- Đi thôi.

Liễu Tuấn ra lệnh rồi sải bước đi ra cửa.

Đằng sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng rống của Cao Tương Hoành, tiếp đó là tiếng đổ vỡ vang lên không ngớt..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi