TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Con đâu? Thịnh Thịnh đâu? Sao lại không tới?
Liễu Tuấn vừa thấy Tiểu Thanh đã hỏi luôn mồm.

Tiểu Thanh vừa thấy ái lang đang tràn ngập vui sướng, không ngờ người này "có mới nới cũ", gặp mặt chỉ quan tâm tới con trai bảo bối của y, chủ tích Liễu cực kỳ khó chịu, cong môi lên vờ giận:
- Té ra trong lòng anh chỉ có con trai thôi à? Người ta lấy vợ đưa qua cửa, ném bà mài qua tường, còn anh thì con trai qua cửa ném vợ ra đường.

Liễu bí thư cười ha hả, cánh tay tráng kiện ôm lấy bờ eo dương liễu của Tiểu Thanh, kéo cả người cô vào lòng, Liễu bí thư mặc kệ ba bảy hai mốt, hôn như mưa , Tiểu Thanh làm sao kháng cự nổi, nhanh chóng toàn thân mềm nhũn, đem sự "tức tối" vừa rồi ném tận chính tầng trời, hé bờ môi đáp trả.

Không ngờ Liễu bí thư rất "ngoan cố", âu yếm một hồi vẫn vòng vèo lên người con trai.

- Vợ ơi, sao không mang con tới?

Tiểu Thanh chỉ còn biết thở dài.

Tục nữ có nói: Con trai là của mình, vợ là của người khác.

Xem ra đàn ông là thế cả, làm tới quan lớn, bản chất vẫn là thứ trọng nam khinh nữ. Câu này nửa vế sau có thể dùng trên người Liễu bí thư hay không thì phải thương lượng thêm, còn vế đầu thì ăn khớp không oan uổng tí nào.

Đoán chừng hôm nay không đem chuyện này nói rõ, người này không còn tâm tư nào đi làm việc khác nữa.

- Ông chủ, tiểu nữ thành thật khai báo với ngài nhé, con trai ngai, là thiếu gia Liễu Thịnh ấy, ở lại Hồng Kông rồi, không tới.

Tiểu Thanh lườm Liễu bí thư một cái nói.

Liễu bí thư ôm Tiểu Thanh ngồi vào trong xe, đặt cô ngồi trên đùi mình hỏi:
- Sao lại không tới? Em không biết anh nhớ con bao nhiêu à?

- Hừ hừ, em cũng biết anh nhớ nó, nhưng ba mẹ em tới Hông Kông, em tới đây, nói thế nào cũng không cho Thịnh Thịnh theo, nếu không hai vị lão nhân gia thật sự quá cô đơn, ngay cả niềm vui cũng không có, tận hiếu với ông bà ngoại một chút, không phải là quá đáng chứ?
Tiểu Thanh hầm hừ nói.

Lý do này rất lớn, Liễu bí thư không thể phản bác, cười nói:
- Bác bảy thím bảy tới Hồng Kông khi nào thế? Hai bác có khỏe không?

- Không tệ, hai năm qua tư tưởng hai ông bà cũng có chút thay đổi, đặc biệt là ba em thích đi chơi bốn phía, cùng bác Năm một dạo cả mấy người già trong thôn, kết bạn đi du lịch không ít địa phương, tinh thần khí sắc đều không tệ.

- Đây là chuyện rất tốt, người da nên ra ngoài đi lại, có lợi cho tuổi thọ. Dù sao cũng chẳng thiếu tiền.

Tiểu Thanh than:
- Em chỉ lo các cụ không tiêu tiền.

Điều này là nói thật, Tiểu Thanh hiện giờ đúng là buồn chẳng biết tiêu tiền thế nào.

Liễu Tuấn đột nhiên nổi hứng, hỏi:
- Vợ này, chúng ta có bao nhiêu gia sản rồi?

Tiểu Thanh ngạc nhiên nhìn y, cười nói:
- Sao lại hỏi tới chuyện gia sản? Có phải không tin tưởng, sợ em thụt két của anh không?

Câu này quá nửa là trêu đùa, cũng có một nửa là ngạc nhiên. Trong trí nhớ của Tiểu Thanh, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn chủ động hỏi tới tài sản, trước kia đều là cô chủ động thông báo. Có điều cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, lần nào thông báo Liễu Tuấn cũng thờ ơ tựa hồ chẳng hề để ý. Cứ thế nhiều dần Tiểu Thanh cũng biết Liễu Tuấn chẳng để ý thật, nên không nhắc tới nữa.

Dù sao con trai cũng sinh ra rồi, đời này chết làm ma của nhà họ Liễu y, gia sản trăm tỷ kia, cuối cùng giao cho người kế thừa nhà họ Liễu thôi.

Liễu Tuấn cười:
- Không có gì, chỉ tùy tiện thôi, anh cũng là người thường, cũng tò mò về người giàu nhất thế giới.

Tiểu Thanh lườm y nói:
- Nói thế là có ý gì? Ai là người giàu nhất thế giới anh làm cho rõ được không? Không phải em mà là anh! Số tiền là của anh, là của nhà họ Liễu, em sớm nói với anh rồi, em chỉ là bà quan gia, kiếp này sống vì hai cha con họ Liễu nhà anh.

Liễu Tuấn không kìm được xúc động, tay quấn quanh eo cô siết chặt thêm, để hai người càng gần nhau hơn.

Tiểu Thanh lúc này mới chuyển giận thành vui, nói:
- Bao nhiêu lâu rồi không báo cáo với ông chủ đúng là sai lầm của tôi. Được rồi, tôi thực hiện chức trách báo cáo cho ông chủ một chút.

Liễu Tuấn khẽ gõ lên trán cô, cười:
- Em chỉ nghịch ngợm.

Tiểu Thanh đưa tay ra véo lên hông Liễu Tuấn một cái, không nặng không nhẹ.

Liễu Tuấn cố ý rống lên đau đớn, Tiểu Thanh cười khanh khách, lúc này chẳng có bí thư oai nghiêm, chẳng có người phụ nữ thành đạt, chỉ có đôi tiểu tình nhân xa cách lâu ngày.

- Trước tiên báo cáo đại khái phạm vi nghiệp vụ của chúng ta nhé, hiện giờ nghề chính của tập đoàn vẫn là tài chính, chiếm trên năm phần. Đương nhiên lợi nhận cũng trên năm phần, ngoài ra cũng theo lời của anh xâm nhậm vào các phương diện thực nghiệp, cơ bản mấy xí nghiệp lớn trên thế giới năng lực tối cao, đều có cổ phần của chúng ta...

Những xí nghiệp lơn kia nhiều năm trước có một phần chỉ mới có bước khởi đầu, chẳng có gì bắt mắt, Liễu Tuấn đã yêu cầu Tiểu Thanh ra sức mua cổ phiếu của những xí nghiệp đó. Khi ấy Tiểu Thanh còn có chút hoài nghi, mặc dù lần nào sự thực cũng chứng mình dự đoán của Liễu Tuấn chính xác, nhưng không đại biểu Liễu Tuấn có thể dự đoán chính xác tương lai mỗi một công ty, dự đoán xu thế lớn và dự đoán công ty cụ thể là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Huống chi có một số công ti chẳng hề có chút gì đáng kể.

Ví như năm 85 công ty Microsoft lượng tiêu thụ vừa mới vượt qua 100 triệu USD, so với công ty lớn nổi tiếng thế giới chỉ là công ti nhỏ mà thôi, nhưng Liễu Tuấn lại chỉ thị co Thịnh Nghiệp mua cổ phần.

Chỉ ngại ít không chê nhiều.

Đó là nguyên văn của Liễu Tuấn.

Cho tới ngày nay Microsoft đã trở thành công ti phần mềm máy tính lớn nhất thế giới.

Chỉ riêng một hạng mục này đã đủ thành người giàu nhất thế giới rồi.

Làm Tiểu Thanh ngạc nhiên nhất là Liễu Tuấn có chỉ thị khác, là chỉ cầm cổ phần, không can thiệp vào chuyện vận hành của công ti.

Liễu Tuấn nói: Có xe đi nhờ, tại sao không lên.

Sự thực chứng minh công ti đó có đội ngũ quản lý kinh doanh cực kỳ hiệu quả, nếu như tập đoàn Thịnh Nghiệp tự ý can thiệp vào chuyện quản lý kinh doanh của công ty đó, chưa chắc đã thu được thành tích lớn như vậy.

Nhiều năm trước đầu tư chút tiền, sau đó chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đợi thành quả, đó là tầm nhìn nhường nào?

Đoán chừng trên thế giới chẳng có cách kiếm tiền nào kiếm hơn cách này nữa.

Nói ra thì hết sức đơn giản, yêu cầu chẳng qua là chỉ cần có tài tiên tri mà thôi, nhưng toàn thế giới cũng không biết có được người thứ hai tiên tri được như vậy không.

Tiểu Thanh kể qua bố cục đại khái của tập đoàn Thịnh Nghiệp hiện nay, Liễu Tuấn gật gù, tựa hồ chẳng hứng thú lắm, Tiểu Thanh lúc này mới tin vừa rồi Liễu Tuấn chỉ do hứng chí sai khiến thuận miệng hỏi thôi, chứ không để ý xem mình có bao nhiêu tiền thật.

Có điều nếu như đã báo cáo rồi thì thế nào cũng phải cho ông chủ biết tài sản ra sao.

- Ừm, tất cả động sản bất động sản công lại, không tính những thứ tài sản vô hình, chỉ tính tài sản hữu hình, ước chừng hiện giờ chúng ta có 200 tỷ USD.

Liễu Thanh thuận miệng nói.

Lần này Liễu bí thư cuối cùng cũng chấn động thực sự rồi, 200 tỷ USD đổi sang tiền trong nước là hơn 1000 tỷ rồi, còn nhớ năm ngoài tạp chí Forbes xếp hạng người giàu nhất thế giới, Bill Gates với 60 tỷ đứng thứ nhất, Liễu Thanh chưa ới 30 tỷ, xếp trong 10 vị trí đầu tiên, không bắt mắt mấy, té ra Tiểu Thanh có phục binh lớn.

Thấy ái lang cuối cùng cũng phải tỏ ra kinh hãi, Tiểu Thanh liền bật cười, ít nhất đây cũng được coi là một sự khẳng định của Liễu Tuấn với cô, vì nhà họ Liễu kiếm được khoản tài sải lớn độc nhất vô nhị trên đời.

- Giỏi lắm, còn biết đặt cả phục binh nữa.

Liễu Tuấn nhìn Tiểu Thanh nói.

Tiểu Thanh hé miệng cười:
- Chúng ta cần gì cái hư danh đó chứ? Cuộc sống của mình, không phải là do người ta bình luận.

Liễu Tuấn gật đầu liên tục.

Câu này đã nói trúng tâm khảm y, với quan hệ mật thiết của y và Thịnh Nghiệp, hoàn toàn để lộ gia sản ra chẳng phải là cách làm sáng suốt.

- Em cũng biết tiền quá nhiều ảnh hưởng không tốt cho anh. Lương Xảo chẳng phải cũng đang ra sức mai phục? Có điều Hoa Hưng phát triển trong nước, một số thứ không che dấu được.

Liễu Thanh rất hiểu lòng người.

Liễu Tuấn hít một hơi khẽ gật đầu, đây là chuyện không còn cách nào khác.

- Ông chủ, em hoàn toàn tận chức rồi chứ? Ông chủ định thưởng thế nào đây?

Tiểu Thanh quấn hai tay quanh cổ ái lang, tủm tỉm cười hỏi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi