TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Liễu Tuấn, dũng cảm quá, xả thân vì nghĩa cứu người, lợi hại thật.

Hà đại tiểu thư ngồi ở trước mặt Liễu Tuấn, một cái chân gợi cảm vắt lên cái chân gợi cảm khác, cầm cốc cà phê uống từng ngụm rất ưu nhã. Tựa cười tựa không nhìn Liễu Tuấn, nói với chút vẻ trêu chọc.

Chuyện Liễu Tuấn xả thân cứu người, Hà đại tiểu thư có chút tức giận, có điều không phải giận Liễu Tuấn mà là giận Cam Khả Tuệ, chuyện này xảy ra mười mấy ngày rồi Cam Khả Tuệ mới nói cho cô, làm thanh danh điệp viên của Hà đại tiểu thư bị tổn hại. Chuyện khác Hà đại tiểu thư biết ngay lập tức, còn ái lang suýt bỏ mạng dưới bánh xe thì mười mấy ngày sau mới biết, bảo sao cô không tức giận cho được.

Liễu Tuấn cũng vắt chân chữ ngũ, ung dung thưởng thức trà Long Tỉnh cực phẩm, liếc Hà đại tiểu thư, hời hợt nói:
- Em luôn rất dũng cảm, cũng rất tình cảm. Tới tận bây giờ chị mới phát hiện là lỗi của chị.

Hà đại tiểu thư tức lắm.

Người này càng ngày càng lên mặt với mình rồi, đáng hận nhất là Cam Khả Tuệ coi y như thần tượng, mười mấy ngày rồi với nói với mình chuyện này còn dặn đi dặn lại đừng đem chuyện này truyền đi, nếu không "Anh Liễu sẽ tức giận".

Giỏi thật đấy.

Té ra mình thương nó mười mấy năm là vô dụng, không bằng anh Liễu "dạy dỗ" vài ngày.

- Đúng thế, cậu rất có tình cảm. Cô gái kia có đẹp hay không, có đáng để cậu liều mạng không?

Hà đại tiểu thư thấy không đấu nổi liền giở thủ đoạn càn quấy quen thuộc.

- Đáng.

Liễu Tuấn rất khẳng định.

Hà Mộng Doanh lần nữa tức tối, tiếp đó Liễu Tuấn nói một câu lại làm cô vui sướng, Liễu Tuấn nói:
- Nếu đổi lại là chị, em cũng sẽ liều mạng.

- Coi như cậu còn có lương tâm.

Hà đại tiểu thư hé miệng cười, cười xong lại than thầm, nam nhân này đúng là nghiệp chướng cả đời của cô, chỉ một câu nói làm cô quên hết cả ghen tuông.

- Này cô gái đó tên là Trầm Nhiêu hả? Có đẹp không?

Lần này tới lượt Liễu bí thư đau đầu.

Hà đại tiểu thư có lẽ không phải hoài nghi y có lòng dạ khó lượng thật, chỉ là tính lắm chuyện của nữ nhân phát tác muốn tra xét tới cùng. Vấn đề là Liễu nha nội có lòng dạ xấu, Trầm Nhiêu hoàn toàn là phiên bản sống động của Hạ Hiểu Tình, bảo Liễu Tuấn không chút xao động nào là không thể, nhưng làm sao đối đãi với Trầm Nhiêu, hiện giờ lòng y cũng không chắc.

Chính vì như thế Liễu bí thư sợ nữ nhân của y hỏi tới chuyện này.

- Ừm, cũng được, chị hỏi thế có ý gì?

Liễu bí thư thuận miệng đáp, thu ánh mắt từ trên mặt Hà Mộng Danh lại, nhìn vào cốc trà.

Hà Mộng Doanh tức thì sinh ra sự nghi ngờ, cười cười nói:
- Liễu Tuấn, không đúng.

- Cái gì không đúng?

Liễu Tuấn cố kìm chế, làm ra vẻ như không để ý gì hết.

- Cái gì cũng không đúng, có phải cậu động lòng với cô gái đó rồi?
Hà Mộng Doanh bám chặt không tha:
- Cậu đừng tưởng lừa được chị, nếu cậu không động lòng, sẽ không hỏi ngược lại có ý gì.

Liễu bí thư rùng mình.

Xem ra mình đúng là xem thường trực giác của nữ nhân ở phương diện này rồi, dù y chỉ chột dạ một chút xíu thôi đều bị các cô mẫn cảm nắm bắt được, mà Hà đại tiểu thư càng sở trường nhất về việc "vạch trần" chân trướng trong đám chị em.

Khuyết điểm lớn của Liễu bí thư là không thể nói dối trước mặt một số người, miễn cưỡng nói cũng không che dấu nổi, cho nên y luôn thận trọng né tránh những người này khi nói đề tài tới mẫn cảm.

Ví dụ như y không giỏi che dấu tình cảm với những hồng nhan tri kỷ của mình, cho nên mỗi khi gặp phải tình huống như vậy, thủ đoạn duy nhất của Liễu bí thư là đánh trống lảng.

Vì sao lại thế Liễu Tuấn cũng không rõ.

May mà lúc đó Trần Tân Kiến gọi điện tới, coi như giải vây cho Liễu nha nội.

- Tiểu Tuấn chuyện kia có chút rắc rối.
Trình Tân Kiến nói rất to.

Chuyện kia chính là chuyện chiếc xe BMW đâm người, ở hiện trường sự cố Liễu Tuấn đã gọi điện cho Trình Tân Kiến, y đoán chừng việc này sẽ bị xử lý như sự cố giao thông bỉnh thường. Thực ra có rất nhiều tai nạn xe cô đều là hành vi cố ý, nhưng cuối cùng đại đa số xử lý như sự cố giao thông bình thường, chuyện đặc biệt nghiêm trọng cũng chỉ phán có mấy năm tù, sau đó còn hoãn chấp hành mấy năm.

Xử lý sự cố giao thông đã hoàn toàn bị hình thức hóa.

Nhưng từ tình hình ngày hôm đó mà xét, tên lái xe hoàn toàn cố ý giết người, sau khi thấy khí thế của Vệ nhị gia và sự ngông cuồng của Vệ Vũ Minh, Liễu Tuấn thấy chuyện này không thể cho qua như vậy.

Chưa nói tới tinh thần chính nghĩa, nếu không xử lý đám lưu manh hoành hành ngang ngược rồi tiêu dao ngoài vòng pháp luật sẽ ngày càng nhiều.

Liễu Tuấn không khỏi cau mày.

Trình Tân Kiến tính ào ào, nhưng công việc thì chưa bao giờ qua loa, cực kỳ khí phách.

- Hai cha con họ Vệ kia thì không vấn đề gì, rất dễ xử lý! Quan trọng là tên Mễ Tòng Hậu ngồi trong xe kia là con trai của Mễ Kính Đạt.

Trình Tân Kiến không vòng vo gì hết, nói vào trọng điểm.

- Mễ Kính Đạt.

Liễu Tuấn giật mình.

Mễ Kính Đạt là phó bí thư thành ủy thủ đô, là cán bộ quyền cao chức trọng, thế cùng đánh đi, vấn đề sao lại liên quan tới Mễ Kính Đạt. Vệ Côn Lôn và có dính líu gì với nhau.

- Đúng Mễ Tòng chính là kẻ ngồi cùng xe với Vệ Vũ Minh ngày hôm đó.

Liễu Tuấn xem như hiểu ra một chút, lập tức nói:
- Cho dù Mễ Tòng Hậu ngồi trong xe, nhưng không phải hắn lái xe thì có liên quan gì?

- Vấn đề là Mễ Tòng Hậu tự nhận là hắn lái xe.

Trình Tân Kiến bên kia điện thoại nhai đi nhai lại, hiển nhiên là hắn cũng cảm thấy không thể tin được, chỉ nghe nói tới người ta tránh họa chứ chẳng nghe thấy tranh nhau chết. Tên Mễ công tử này đầu óc có vấn đề à?

Liễu Tuấn im lặng.

Ngày xảy ra sự việc y có mặt ở hiện trường, ai là người lái xe y biết rất rõ.

Con trai Mễ Kính Đạt tự nhận mình là "hung thủ" đúng là có chút bất ngờ.

- Ừm, em biết rồi, bên chi cục xử lý ra sao?

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi hỏi.

- Còn có thể xử lý thế nào, đương nhiên là sự cố giao thông rồi. Nghe nói đang trao đổi với người nhà người bị hại, định bồi thường chút tiền cho xong việc.

Trình Tân Kiến nói với chút phẫn nộ, sau khi Liễu Tuấn nói rõ tình huống với hắn, hắn liền theo dõi sát sao việc này. Trình Tân Kiến giỏi kết giao bạn bè, là người sảng khoái, có cả đám tiểu huynh đệ tình nguyện đi theo, hắn muốn nghe ngóng nội tình chuyện này dễ như trở bàn tay.

Nghe nói chiếc BMW kia thiếu chút nữa xô vào Liễu Tuấn, Trình Tân Kiết tức bể phổi, nếu chẳng phải ngại quyền phân quản, Trình cục trường đích thân xen vào việc này không lột da tên tiểu tử ngông cuồng kia không thôi.

Không ngờ chuyện này liên quan tới Mễ Kính Đạt, Trình Tân Kiến liền trở nên cẩn thận.

Không phải hắn sợ gì Mễ Kính Đạt, mà là hiện giờ hắn nhìn vấn đề không đơn thuần nữa, chuyện này có cả Liễu Tuấn và Mễ Kính Đạt dính líu vào thì phải cẩn thận hơn một chút.

Hai bên đều là cán bộ cấp phó bộ, rất nhiều chuyện không đơn giản như nhìn bề ngoài.

- Được, vất vả cho anh rồi, anh tiếp tục theo dõi nhé.

Liễu Tuấn trầm ngâm một lát rồi nói.

Đợi Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, Hà Mộng Doanh hỏi:
- Sao lại liên quan tới Mễ Kính Đạt rồi.

Hà đại tiểu thư sắc mặt trở nên nghiêm trọng, sau khi Cam Khả Tuệ nói chuyện này cho cô biết, với tính cách của Hà đại tiểu thư đương nhiên tra cho rõ ràng. Vốn cho rằng chỉ có cha con Vệ Côn Lôn thì không có gì, Vệ Côn Lôn trong mắt người dân thường thì có lẻ là nhân vật không thể đụng vào, nhưng với Hà đại tiểu thư chẳng bằng một cọng hành.

Nhưng Mễ Kính Đạt thì khác.

Làm phó bí thư thành ủy của thủ đô tuyệt đối không phải là trò đùa, quan trọng nhất Mễ Kính Đạt là cán bộ do một tay bí thư trung kỷ ủy Hình Chính Du đề bạt lên, từ phương hướng chung mà nói là chiến hữu cùng một chiến hào với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn chậm rãi uống một ngụm trà rồi nói rõ tình hình với Hà Mộng Doanh.

Hà đại tiểu thư rất kinh ngạc:
- Có chuyện này sao? Mễ Tòng Hậu bị bại não à? Lại đi nhận tội cho người khác.

Chẳng trách được Hà đại tiểu thư, cô chỉ nghe thấy người ta nhận tội thay cho đám nha nội, lần này thì một nha nội nhận tội cho một tên lưu manh. Chẳng lẽ thời đại đã tiến bộ tới mức Hà đại tiểu thư không hiểu nữa?

Liễu Tuấn uống từng ngụm trà, không nói gì.

Hà đại tiểu thư không những là người yêu của Liễu Tuấn, cũng là tri kỷ của y, biết chuyện như thế này Liễu Tuấn gặp phải se không tùy tiện bỏ qua, khẳng định là phải làm cho ra nhẽ. Con trai Mễ Kính Đạt đột nhiên chơi trò này làm Liễu Tuấn thấy khó xử.

- Không sao, chuyện này không có gì to tát, cứ làm rõ chân tướng là được.
Hà đại tiểu thư nói.

Liễu Tuấn vẫn không vội lên tiếng, uống một ngụm trà nữa mới thong thả nói:
- Quan trọng là vì sao Mễ Tòng Hậu lại nhận tội thay cho Vệ Vũ Minh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi