TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Kỷ Hiểu Bình rất hống hách.

Hống hách tới mức Kha Khải Phàm không biết phải lên tiếng với Liễu Tuấn như thế nào.

Sáng ngày hôm sau, Kha Khải Phàm theo đúng quy củ gọi điện cho thư ký Tiểu Lưu của Kỷ Hiểu Bình, thông báo tình hình, trước đó Kha Khải Phàm đã liên hệ với Tiểu Lưu, Tiểu Lưu xin chỉ thị của Kỷ Hiểu Bình xong, nói giám đốc Kỷ hoan nghênh Liễu tỉnh trưởng tới tập đoàn Đông Phương làm khách, cho nên mới có chuyến đi này của Liễu Tuấn.

Chiếu theo thời gian hai bên hẹn nhau trước, 9h30 sáng hôm nay, Kỷ Hiểu Bình và Liễu Tuấn gặp nhau ở tổng bộ tập đoàn Đông Phương, cú điện thoại này của Kha Khải Phàm, chỉ là xác nhận lại, theo thông lệ, lúc này xe của tập đoàn Đông Phương đến đón Liễu Tuấn, phải sắp tới khách sạn rồi.

Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phương được hưởng thụ đãi ngộ cấp phó bộ, địa vị hai bên tương đương, bình thường mà nói phó tỉnh trưởng thực quyền địa phương phân lượng hơn tổng giáp đốc cấp phó bộ, cho dù Kỷ Hiểu Bình đích thân tới khách sạn bái phỏng Liễu Tuấn cũng là rất thích hợp.

Nhưng Tiểu Lưu lại nói với Kha Khải Phàm, giám đốc Kỷ có một chuyến đi vô cùng quan trọng, thời gian gặp Liễu tỉnh trưởng, phải an bài vào thời gian khác.

Điều này thực sự rất rất rất ngoài dự liệu của Kha Khải Phàm.

Cán bộ cấp cao gặp nhau, cho dù không bằn an bài ngoại giao không cho phép có sơ xuất gì, nhưng cũng là chuyện hết sức nghiêm túc. Hai bên rõ ràng đã thương lượng thỏa đáng rồi, tới nơi đối phương lại lật lòng, ném Liễu tỉnh trưởng ở lại khách sạn.

Thế đã đành đi, Tiểu Lưu còn nói chuyến hành trình này của giám đốc Kỷ rất quan trọng, thời gian không nắm chắc được, tạm thời không xác định được khi nào có thể gặp Liễu tỉnh trưởng, mong Liễu tỉnh trưởng lượng thứ.

Bên kia cúp điện thoại một lúc rồi, Kha Khải Phàm còn đứng ngây ra đó.

Liễu Tuấn đang ngồi ở ghế sô pha uống trà, chuẩn bì lên đường, thấy thế liền hỏi:
- Khải Phàm, có phải có biến cố gì rồi không?

- A, vâng, tỉnh trưởng ... Thư ký Tiểu Lưu của giám Kỷ nói, giám đốc Kỷ đột xuất có một chuyến hành trình vô cùng quan trọng, thời gian gặp tỉnh trưởng phải an bài vào lúc khác. Ngoài Tiểu Lưu nói, chuyến hành trình này của giám đốc Kỷ không nắm chắc thời gian, không biết khi nào mới có thể gặp tỉnh trưởng.

Kha Khải Phàm tỉnh lại, vô cùng cận thận nói, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Liễu Tuấn.

Hiển nhiên là Kỷ Hiểu Bình cố ý làm bẽ mặt Liễu Tuấn, y không phải là khách không mời, trước khi tới hai bên sớm đó liên hệ rồi, cái gọi là chuyến hành trình đột xuất này của Kỷ Hiểu Bình là lời giải thích vô cùng gượng ép, cho dù thực sự xảy ra biến cố kinh thiên gì đó không thể gặp Liễu Tuấn, cũng không thể không xác định thời gian cụ thể, mà ít nhất cũng phải chủ động thông báo với bên này, đâu có lý nào đợi khách tới nơi hỏi.

Chẳng lẽ Kỷ Hiểu Bình coi Liễu Tuấn như những thương nhân cung ứng hàng cho họ, muốn vứt qua một bên lúc nào cũng được.

Liễu Tuấn nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra, lạnh nhạt nói:
- Tập đoàn Đông Phương là doanh nghiệp lớn, có lẽ phát sinh ra một số chuyện lớn bất ngờ. Không sao cả, giám đốc Kỷ không có thời gian, chúng ta có thể đợi ... Ha ha, tôi lần đầu tiên tới Minh Châu, có thể nhân cơ hội này đi ngắm cảnh thành phố một chút.

Kha Khải Phàm im lặng gật đầu.

Cái này gọi là có việc cầu tới người ta, không thể không hạ mình, nghe nói một số cán bộ địa phương cấp bậc rất cao, tới bộ ủy ban quốc gia làm việc, cũng thường xuyên bị lãnh đạm, đúng là giống với chuyện ngày hôm nay.

Làm Kha Khải Phàm bất ngờ là Liễu Tuấn rời khỏi khách sạn đi thăm thú thành phố thật, hơn nữa không gọi người đi cùng, kể cả hắn. Lái chiếc xe khách sạn Thu Thủy cung cấp chứ không phải chiếc Audi do văn phòng chính phủ Minh Châu đưa tới.

Xem ra Liễu tỉnh trưởng thực sự muốn nhân cơ hội này du lịch cho thỏa rồi.

Đương nhiên Kha Khải Phàm không biết rằng trong gian phòng tổng thống của khách sạn Thu Thủy có một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị ở, Liễu tỉnh trưởng mới mò về phòng mình trước đó không lâu. Còn hiện giờ đại mỹ nhân kia đang cười tươi như hoa bên cạnh Liễu tỉnh trưởng.

Kỷ Hiểu Bình chắc chẳng ngờ được rằng hắn lên mặt với Liễu Tuấn, lại sáng tạo cho y cơ hội cùng mỹ nhân dạo cảnh Minh Châu.

- Tiểu Tuấn, không phải anh nói hôm nay phải hội đàm v Kỷ Hiểu Bình hay sao?

Xảo Nhi rất vui, đồng thời cũng quan tâm tới công tác của Liễu Tuấn, cô biết y tới đây là vì đống sắt thép của Ngọc Lan, theo tỉnh cách của ái lang, đã nhậm chức thị trưởng Ngọc Lan, sẽ xử lý việc này một cách hoàn mỹ. Lúc này Liễu Tuấn lại nhàn nhã đưa cô đi dạo phố, đúng là một niềm vui bất ngờ.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đặc biệt an bài một ngày, để ở cùng em nhiều hơn.

Thật ra Liễu tỉnh trưởng cũng không định nói dối trước mặt Xảo Nhi, có điều y càng không muốn làm Xảo Nhi mất vui. Nếu Xảo Nhi biết được nguyên nhân thực sự, khẳng định là không cao hứng nữa.

Tập đoàn Đông Phương dù là người khổng lồ trong xí nghiệp quốc hữu, nhưng chẳng đáng lọt vào mắt Xảo Nhi.

Xảo Nhi sóng mắt lưu chuyển, chừng như không tin lắm.

Liễu Tuấn cười:
- Sao, phát hiện ra anh nói dối à?

Xảo Nhi nhoẻn miệng cười, khe khẽ lắc đầu, cho dù ai lang nói dối cũng vì muốn mình vui, cần gì phải truy cứu tới cùng? Chuyện phá hỏng tình thú như thế, Xảo Nhi chẳng làm.

Tới chiều, Liễu tỉnh trưởng đang cùng Xảo Nhi đi dạo bên bờ sông thì Kha Khải Phàm gọi điện tới.

- Tỉnh trưởng, Tiểu Lưu vừa mới gọi điện thoại tới, nói giám đốc Kỷ hiện giờ đã có thời gian, mới tỉnh trưởng tới tổng bộ Tập đoàn Đông Phương gặp mặt.

Kha Khải Phàm dè dặt nói:

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Được, tôi tới ngay lập tức, cậu thông báo cho Chung thị trưởng, mọi người sẽ gặp nhau ở tập đoàn Đông Phương.

Kha Khải Phảm ngẩn ra một lúc mới cung kính đáp lời, đặt điện thoại xuống trong lòng thầm bội phục tu dưỡng của Liễu tỉnh trưởng, nếu đổi lại là vị quan lớn cấp phó bộ khác, e rằng tuyệt đối không có thái độ này.

Kha Khải Phàm lập tức thông báo cho đám Chung Vĩnh Minh, lần này Liễu Tuấn tới Minh Châu, đám phán chuyện hợp tác với Tập đoàn Đông Phương, lập một đoàn đại biểu, Chung Vĩnh Minh, Vương Lương Húc, Ố Sĩ Giang cùng chủ nhiệm , cục trưởng có liên quan hơn mười người.

Đám Chung Vĩnh Minh nhận được thông báo của Kha Khải Phàm, thầm ngạc nhiên.

Liễu Tuấn đi không lâu, đám Chung Vĩnh Minh liền biết Kỷ Hiểu Bình cố ý làm bẽ mặt Liễu tỉnh trưởng, đây là chuyện rất uất ức, bọn họ ở trong quan trường bao lâu, nhưng chưa từng gặp phải chuyện này.

Cán bộ cấp phó bộ dễ bị làm bẽ mặt thế sao?

Huống chi là một nha nội uy thế như Liễu Tuấn.

Sớn nghe nói Kỷ Hiểu Bình là kẻ hống hách, còn tường lời đồn không đúng, dù sao làm tới quan lớn cấp phó bộ, bất thế nào trí tuệ phải là cực cực cao mới đúng, những kẻ ngang ngược hống hách, xưa nay không tiến được xa trên quan trường.

Nhưng hiện giờ xem ra Kỷ Hiểu Bình còn hống hách hơn trong lời đồn.

Căn cứ kinh nghiệm của đám Chung Vĩnh Minh, kẻ dám đối đãi với Liễu Tuấn, kết cục cuối cùng đều rất khó coi, mọi người đang đoán xem Liễu tỉnh trưởng sẽ dùng thủ đoạn nào để đánh trả, thì nhận được thông báo của Kha Khải Phàm, Liễu tỉnh trưởng đã tới rồi.

Sao thế, chẳng lẽ Liễu nha nội đã đổi tính, vì sự phát triển của Ngọc Lan nên không bận tâm tới vinh nhục cá nhân?

Bọn họ nhìn không thấu.

Nếu như Liễu tỉnh trưởng có lệnh, mọi người tất nhiên là tuân theo, liền lên xe, đi thẳng tới tổng bộ tập đoàn Đông Phương.

Tập đoàn Đông Phương xây dựng bên Đại Giang, chiếm diện tích rộng lớn, hơn 10 km vuông, quy mô hơn xa Cty Vĩ Phong, xe đi vào khu nhà xưởng, thấy bốn phía nhà cao tầng san sát, các loại công xưởng nối liền nhau, không phân biệt nổi là công xưởng hay là khu phố sầm uất, thấy cảnh này, đám Chung Vĩnh Minh thầm thán phục.

Kỷ Hiểu Bình đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo.

Liễu Tuấn tới trước bọn họ một bước, đợi mấy phút, Liễu Tuấn đi lên chiếc xe Audi của chính phủ Đông Phương, tới tòa nhà tổng bộ Tập đoàn Đông Phương.

Ở cửa , đoàn khách Ngọc Lan lại bị uất ức một trận nữa.

Tập đoàn Đông Phương làm cao hết sức, cửa lớn đóng chặt, bảo vệ không chút khách khí chặn đoàn xe Liễu tỉnh trưởng lại, yêu cầu đăng ký kiểm tra.

Lần này ngay cả lái xe chính phủ Đông Phương cũng nổi giận, nghiêm mặt nói:
- Người anh em, nhìn cho kỹ đi, đây là xe chính phủ, ngồi trong xe là tỉnh trưởng Liễu Tuấn của tỉnh A.

Có lẽ người lái xe ngày ở Minh Châu, chưa bao giờ bị đối xử như thế, huống chi trên xe đang chở một vị phó tỉnh trưởng tại chức.

Đám bảo vệ không hề lay chuyển, hoàn toàn làm theo quy tắc.

Kha Khải Phàm tức tới mặt đỏ bừng.

Kỷ Hiểu Bình cũng thực sự quá đáng, cho dù có hiềm khích với Liễu Tuấn chăng nữa, cũng không thể làm bẽ mặt công khai thế này, chẳng lẽ Tiểu Lưu khi thông báo cho bọn họ tới, không dặn bảo vệ?

Kha Khải Phàm lấy điện thoại ra, gọi cho Tiểu Lưu, giọng cao hơn thường ngày mấy phần:
- Lưu thư ký, tôi là Kha Khải Phàm, Liễu tỉnh trưởng hiện đang ở cửa tổng bộ quý công ty, Lưu thư ký không phải quên thông báo cho báo vệ đấy chứ? Chúng tôi hiện giờ không vào được đây.

- Ha ha, Kha thư ký à, xin lỗi , vừa rồi bận quá, quên thông báo cho bảo vệ, xin lỗi, xin lỗi.. Thế này phiền anh đưa điện thoại cho bảo vệ, tôi nói với bọn họ vài câu.

Lưu thư ký cười khan mấy tiếng.

Kha Khải Phàm nghiêm mặt , chính đang chuẩn bị đưa điện thoại cho bảo vệ thì Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Khải Phàm, không cần đâu, nếu đã là chế độ của tập đoàn Đông Phương thì chúng ta nên tuân thủ.

- Vâng.

Kha Khải Phàm ngẩn ra một chút rồi cung kính đáp, lập tức thu điện thoại lại, quy củ phối hợp với bảo vệ đăng ký, qua kính chiếu hậu, Kha Khải Phàm nhìn thấy Liễu tỉnh trưởng mặt bình thản, tựa hồ chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi