TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Kỷ Hiểu Bình ở trong văn phòng của Liễu Tuấn chừng mười phút, rồi cùng Liễu Tuấn đi ra, Liễu Tuấn ngẩng cao đầu đi phía trước, hắn tụt lại phía sau chừng nửa mét, người hơi khom về phía trước, theo ở bên, Liễu Tuấn thi thoảng quay đầu sang nói câu gì đó, Kỳ Hiểu Bình vội bước nhanh tới, vội trả lời với nụ cười nịnh bợ.

Cảnh này làm khối người lồi mắt.

Kỷ Hiểu Bình thái độ bất nhất không biết vì nguyên nhân gì.

Các cán bộ Ngọc Lan nhìn thấy lòng khoái trá đồng thời cũng rùng mình.

Liễu Tuấn đúng là lợi hại, giám đốc tập đoàn Đông Phương ở xa tít cũng không chọc vào nổi, nhìn cảnh này, ắt Kỷ Hiểu Bình có điểm yếu lớn bị Liễu Tuấn nắm trong tay, nếu không hai người cùng cấp, lại khác hệ thống, chẳng cần phải biểu hiện như thế.

Nhất là Chung Vĩnh Minh nghĩ lại mấy năm trước còn ý đồ đấu đá với Liễu Tuấn mà toát mồ hôi lạnh.

Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Liễu Tuấn tới cửa phòng hội nghị nhưng lại không đi vào, mỉm cười nói:
- Giám đốc Kỷ, tôi thấy chúng ta hay là không đàm phán trong phòng nữa, tới thẳng công trường, làm việc tại chỗ, ông thấy thế nào.

- Được ạ, được ạ, tất cả cứ làm theo lời Liễu tỉnh trưởng...

Hắn làm gì dám có nửa câu phản đối? Hắn tới đây là để xin lỗi Liễu Tuấn, hi vọng có thể vãn hồi nguy cơ đang đối diện, tất nhiên Liễu Tuấn nói sao thì nghe vậy rồi.

Thế là một đoàn hơn hai mươi người lên xe, tới thẳng khu Hoa Lâm.

Đứng trên công trường Cty Vĩ Phong, đoàn người tới từ tập đoàn Đông Phương tỏ ra kinh ngạc, tất nhiên không phải kinh ngạc vì quy mô của Cty Vĩ Phong, là tập đoàn sắt thép lớn nhất trong nước, có hạng mục sắt thép quy mô nào còn chưa thấy qua, bọn họ kinh ngạc vì mức độ hoàn chỉnh của các công trình kiến trúc, trước đo còn cho rằng là đống đổ nát tan hoang.

Một công trình sau khi bị bỏ dở, thường thường cực kỳ hỗn loạn, một số vật liệu xây dựng, thậm chí sắt thép cửa sổ, ốc vít trên tường đều bị người dân xung quanh cướp sạch, tình hình đó bọn họ thấy nhiều rồi.

Nhưng Cty Vĩ Phong hoàn toàn khác, tất cả đều chỉnh tề ngăn nắp, thậm chí trong xưởng cũng không có mấy rác rưởi, đường đi láng xi măng thông suốt sạch sẽ, gần như làm người ta tưởng rằng là công xương đang hoạt động.

Có thể thấy cán bộ Ngọc Lan làm việc rất đắc lực chống chọi với áp lực cực lớn, còn giữ được nơi này y nguyên, đúng là rất giỏi.

- Giám đốc Kỷ, đã tới đây rồi, mời giám đốc Kỷ vất vả tới các xưởng xem một chút, để có nhận thức trực quan hơn.

Liễu Tuấn nói không có chút vẻ kiêu ngạo nào.

Kỷ Hiểu Bình vội rối rít gật đầu:
- Vâng vâng, Liễu tỉnh trưởng nói rất đúng, chúng ta vừa đi vừa xem, vừa xem vừa nói, thế là tốt nhất.

Liễu Tuấn mỉm cười cất bướt đi trước, đám Kỷ Hiểu Bình xúm xít theo đằng sau.

- Liễu tỉnh trưởng, tập đòan chúng tôi đã thương lượng xong, phương án hợp tác quý thành phố đưa ra hết sức ưu đãi, cùng nhau có lợi, vì thế chúng tôi đồng ý chiếu theo phương án quý thành phố, tiến hành đàm phán hợp tác.

Sau khi tham quan hai phân xưởng, Kỷ Hiểu Bình đã vội vã nói, chỉ đi mấy chục phút, Kỷ Hiểu Bình béo ú đã hơi thở dốc rồi, trán lấm tấm mồ hôi, nếu đã tới lấy lòng Liễu Tuấn, chẳng bằng sảng khoái một chút, tới lúc này còn chần chừ quá không thức thời, không chừng chọc giận Liễu Tuấn, gây phiền phức không đáng.

Liễu Tuấn gật đầu.

Lời cuối cùng nói ở tập đoàn Đông Phương tất nhiên là phải giữ, nên lúc này không cần giả vở khách khí gì với Kỷ Hiểu Bình.

Thế là đoàn người trở về phòng hội nghị công ty Vĩ Phong, chia ra chủ khách ngồi xuống, bắt đầu chính thức đàm phán hợp tác.

Mặc dùy Liễu Tuấn bị "ủy khuất" ở tập đoàn Đông Phương, lần này đám Kỷ Hiểu Bình tới , cán bộ Ngọc Lan không tỏ ra hẹp hòi ăn miếng trả miếng, mà tiếp đãi khá khách khí.

Giống như Liễu Tuấn đã nói, y không can thiệp vào công việc cụ thể, cuộc đám phán này do Chung Vĩnh Minh làm chủ, những người khác phụ trợ, vì đây là lần chính thức đàm phàn đầu tiên, vì lẽ tiết mà Liễu Tuấn có mặt, nhưng cơ bản không lên tiếng, hoàn toàn giao quyền cho Chung Vĩnh Minh.

Cho dù Kỷ Hiểu Bình đã nhượng bộ, nhưng cuộc đám phán thế này không phải chuyện sớm chiều, vấn đề chi tiết quá nhiều, xác định xong từng cái phải mất mười ngày nửa tháng.

Cuộc đàm phán buổi xác kỳ thực chỉ xác định được cái khung cơ bản, là tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương, Kỷ Hiểu Bình tất nhiên không thể ở lại Ngọc Lan lâu như thế, hắn ngay tại chỗ chỉ định một phó tổng giám đốc phụ trách lần đàm phán này.

Tới chiều, Đinh Ngọc Chu có cuộc hội kiến thân thiết ở khách sạn Kỷ Hiểu Bình nghỉ chân, hai bên nói chuyện thân thiết hữu hảo.

Tới tối, Đinh Ngọc Chu đại biểu chính phủ thành ủy Ngọc Lan mở tiệc khoản đãi Kỷ Hiểu Bình, Uông Thiếu Đông cũng tham gia bữa tiệc này, trên bữa tiếc Uông Thiếu Đông bày tỏ sự cảm tạ Kỷ Hiểu Bình trượng nghĩ giúp đỡ.

Kỷ Hiểu Bình rất khiêm tốn, khen ngợi hiệu suất công tác của cán bộ Ngọc Lan, đặc biệt sự lãnh đạo đúng đắn của Liễu tỉnh trương. Mọi người cùng tâng bốc, khen ngợi nhau khốt ngớt miệng. Có điều ai tinh ý thi thoảng vẫn phát hiện ra vẻ oán hận thi thoảng hiện ra trong mắt giám đốc Kỷ.

Đãi ngộ của Kỷ Hiểu Bình có được ở tỉnh A, tốt hơn đãi ngộ của Liễu Tuấn ở Minh Châu nhiều, hôm sau Cù Hạo Cẩm, Thai Duy Thanh tiến hành hội kiến thân thiện với Kỷ Hiểu Bình, cấp cho hắn đủ thể diện, nhất là Thai Duy Thanh bày tiệc khoản đãi quy cách rất cao, tất cả phó tỉnh trưởng, trừ Liễu Tuấn ra thì đều tới dự.

Lần này Kỷ Hiểu Bình uống hơi nhiều, khi kết thúc bữa tiệc, đã hơi ngà ngà say, được rìu đi. Nghe đồn, giám đốc Kỷ trong lúc say cứ luôn lẩm bẩm hai từ, một là "lợi hại" hai là "kỳ lạ".

Chỉ có điều mọi người không hiểu Kỷ Hiểu Bình thấy chuyện gì "kỳ lạ" và nói ai "lợi hại"?

Khi Kỳ Hiểu Bình đầu óc váng vất, Liễu tỉnh trưởng lại hết sức nhãn nhã.

Đêm hôm đó, trong gian phòng xinh xắn ở khu Trường Hà, Lăng Nhã giơ ngón tay cái lên với Liễu Tuấn.

- Bội phục! Không phục không được! Liễu tỉnh trưởng, tôi phục ngài sát đất.

Lăng chủ nhiệm mặc áo ngủ hồng, hông quấn giây màu xanh lục, mái tóc bồng bềnh như mây buông xõa xuống đôi vai tròn, nghiêng người dựa vào tay vịn ghế, cười tươi như hoa nở.

Liễu Tuấn chẳng hề để ý lời Lăng chủ nhiệm nói, chỉ hứng thú nhìn ngắm cô.

Cô gái này càng ngày càng thành thục mê người rồi, mặc cái áo ngủ cũng đầy thời trang cám dỗ.

- Này, anh nói đi, xử lý tên Kỷ Hiểu Bình này thế nào vậy? Kẻ này vênh váo lắm, ngay cả ở bộ ủy ban quốc gia cũng mang chức danh, rất lợi hại.

Lăng Nhã hiển nhiên rất tò mò chuyện " Liễu tỉnh trưởng đánh bại giám đốc Kỷ", nằm lên người Liễu Tuấn, đưa tay ra vuốt cằm y, mắt long lanh như nước, tươi cười hỏi.

Liễu Tuấn đáp:
- Điểm yếu của tập đoàn Đông Phương quá nhiều, thuận tay đưa ra là nắm được điểm yếu của nó.

Lăng Nhã tròn mắt, có chút không tin:
- Thuận tay đưa ra là nắm được điểm yếu của nó? Dễ thế sao? Tập đoàn Đông Phương không phải là xí nghiệp thuần túy, đang có xu hướng phát triển thành tập đoàn tài chính thế giới... Nghe nói bọn họ ồ ạt mở rộng, tham gia nắm cổ phần khắp nơi, ngoài ra mấy ngân hàng Mỹ, cũng rất hứng thú với cổ phần của tập đoàn Đông Phương.

- Những thứ em nói chẳng phải là điểm yếu của nó sao? Một công ti vươn tay ra khắp nơi, sơ hở ắt nhiều, đương nhiên đó không phải là điểm yếu quan trọng nữa.

- Ái dà, anh đừng làm người ta hồi hộp nữa, nói cho em nghe đi.

Lăng Nhã làm nũng, dùng bộ ngực đầy đặn , ép lên ngực Liễu Tuấn, khẽ cọ sát.

- Em nói xem, một xí nghiệp chế tạo cái gì quan trọng nhất?

Liễu Tuấn nói với vẻ khảo nghiệm.

Lăng Nhã ngoẹo đầu, con ngươi đen nhánh xoay tròn, suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi nói:
- Hẳn là khâu cung ứng nguyên liệu và tiêu thụ? Có điều hiện giờ sắt thép rất thiếu, tiêu thụ hẳn là không có vấn đề gì.

Liễu Tuấn cười lớn giơ ngón tay cái lên.

- Nói vậy là nguyên liệu rồi? Ừm g đây giá quặng trên thế giới tăng mạnh, tất cả xí nghiệp sắt thép đều đau đầu vì nó.. Nhưng anh làm sao có thể quản tới nó được?

Lăng Nhã càng tỏ ra không tin, dù có biết Liễu Tuấn rất giỏi, nhưng mà có thể ảnh hưởng được tới cả quyết sách của công ty khoáng sản nổi danh ở nước ngoài thì vượt quá tưởng tượng của Lăng Nhã.

Liễu Tuấn nói rất thản nhiên:
- Chỉ cần công ty đó ở trên trái đất thì không có chuyện gì là không thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi