TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Năm mới đã đến rồi. Đại địa Hoa Hạ tràn đầy không khí vui mừng phấn khởi.
Người ta đều nói người lớn mong cấy mạ, trẻ con mong đón tết mà.
Còn tôi lại không biết nên phân loại gì cho mình, rốt cuộc là người lớn hay trẻ con, xem ra chuyện này chưa tới 20 năm sau thì vẫn khó có thể rõ ràng được.
Theo quy tắc cũ, mùng một tháng Giêng trẻ con mới đi chúc tết trưởng bối.
Sáng sớm, sau khi nổ xong một tràng pháo, rồi dùng bữa sáng, Nghiêm Phi nhảnh nhót chạy đến nhà tôi, chúc tết chỉ là mượn cớ, tìm người chơi cùng mới là thật Năm ngoái, sau khi chỉnh đốn cái đám "dâm ô tụ hội", Nghiêm Ngọc Thành không chút do dự đưa Nghiêm Minh vào bộ đội, Nguỵ Hồng Kì thì vẫn đen đủi, bị cha hắn Nghuỵ Ngọc Hoa nhốt vào "trường thành sắt thép" tiếp thu sự giáo dục.

Đường Thắng Châu và Mã Văn Tài đã tham gia công việc nên cũng không thoát được kiếp này.
Vì chuyện Nghiêm Minh tham gia vào quân đội mà cha đã đích thân liên lạc với đội trưởng của đơn vị bộ đội đó, tôi cũng đã liên lạc với Lương Kinh Vĩ, trải qua mấy lần trắc trở thì Nghiêm Minh đã được nhét vào đơn vị bộ đội mà Lương Kinh Vĩ đang ở. Lương Kinh Vĩ đã hứa là sau khi kết thúc đợt huấn luyện tân binh sẽ chủ động tìm gặp Nghiêm Minh.

Tôi đã từng được chứng kiến sự nhẫn nại của Lương Kinh Vĩ, biết chắc Nghiêm Minh khi ở trong tay anh ấy sẽ trở nên như thế nào.
Nghiêm Minh đã đi bộ đội, Nghiêm Phi trở nên cô đơn, vì vậy càng bám lấy tôi, cứ lúc nào rảnh lại chạy sang nhà tôi chơi.
Vì thế, tết đến, tiểu nha đầu này liền vội vàng tới đây.

"Chú Liễu năm mới tốt lành, dì Nguyễn năm mới vui vẻ, chị cả năm mới may mắn, chị hai năm mới an lành, chị ba... Tiểu Tuấn, năm mới vui vẻ!"
Nghiêm Phi không ngại rườm rà mà chúc tết một lượt.

Cô gái nhỏ vẫn buộc tóc hai bên, mặc chiếc váy yếm nhung dài. Khuôn mặt trắng bóc như trứng hơi thoa một lớp phấn hồng, trông vô cùng xinh đẹp.
Cha mẹ tôi liên tục đáp lời, mắt cười híp lại, nhanh chóng rút tiền ra mùng tuổi cho người ta.

Hồi đó tiền mùng tuổi cho trẻ con phần lớn là từ 5 hào đến 2 đồng. Vì thân phận Nghiêm Phi đặc biệt nên cha mẹ tôi đặc biệt cho vào bao lì xì 5 đồng. Trước tết, tôi đã cho cha mẹ tôi 1 nghìn đồng. Khi đưa tiền cho cha mẹ, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, mẹ bị doạ một trận, phải đến khi cha gật đầu thì mẹ mới chịu nhận lấy, xem ra tính cảnh giác của vị đồng chí lãnh đạo cục công an này không cao. Có điều mẹ phụ trách sở công an Trấn Hướng Dương, nên đối với công xưởng Liễu Gia Sơn không hiểu nhiều cũng là chuyện bình thường.

Có 1 nghìn đồng này, năm nay mẹ chuẩn bị tết cũng dư dật hơn. Theo sự dụ dỗ mà đã thay một bộ bàn ghế mới, cũng coi như là làm đẹp phòng khách lên. Nhìn thấy phòng khách đột nhiên mới lên, phó chính trị viên thoả mãn thở dài một hơi, nói ra một câu rất kinh điển lại rất không tỉnh ngộ: "Vẫn là có tiền tốt hơn!"
Hễ là thịt khô, cá, gà, trứng và dầu mỡ, đậu phụ...đủ các loại hàng tết thì mẹ sẽ tự mình chuẩn bị một ít rồi đem đến biếu họ hàng của Liễu Gia sơn, trong đó đặc biệt là có bác năm, bác bảy và cậu bảy rất nhiều. Anh cả liền lái chiếc xe ba bánh đi thẳng đến biếu 10 con gà, 20 cân thịt khô, những loại thổ sản này lại là từ Liễu Gia Sơn đưa tới nên cha không thể từ chối được.

Nghĩ lại thì chúng tôi cũng xứng đáng, không nói đến việc báo ân, hai xưởng mà bổn thiếu gia đã xây dựng ở Liễu Gia Sơn đã đem lại bao nhiêu lợi ích thực tế cho hương thân phụ lão ở Liễu Gia Sơn chứ? nhà nhà hộ hộ đều kiếm được không ít tiền, lại có thể nhận được rất nhiều tiền, nhiều hơn nhiều so với các năm trước từ đại đội, những ngày này sống tốt hơn bao nhiêu. Uống nước nhớ nguồn, biếu một chút thổ sản biểu thị tấm lòng cũng là chuyện bình thường, nếu từ chối khách sáo như người ngoài thì rõ ràng là không hợp tình hợp lí.

23 tháng Chạp, Lương Quốc Thành thường chạy đến tiệm bánh mì, mang đến một đống hàng hoá tết, tôi cũng không có ý định khách sáo như người ngoài, một câu khách khí giả vờ cũng không nói mà cầm luôn, chạy hổn hển đem về nhà.

Nhiều đó tết như vậy làm cho mẹ có chút lo lắng không biết nên làm thế nào, liền gọi chị cả mang một ít đến cho Giang Hữu Tín. Uỷ ban cách mạng huyện đến 29 tháng Chạp vẫn làm việc, Giang Hữu Tín vẫn luôn kiên trì dạy phụ đạo cho chị cả.

Ngày lễ ngày tết nếu nói những loại thổ sản này đem biếu thư kí của lãnh đạo chưa chắc đã ít hơn lãnh đạo, có điều Giang Hữu Tín luôn quân thủ quy định, sợ là sẽ không nhận quá nhiều, nhưng nếu là của chủ nhiệm Liễu cho thì đương nhiên sẽ không phải liệt vào cấm kị.
Chị cả đã ăn bữa trưa rồi xách đồ đi, đến hai giờ sau mới trở về, lại không biết đã làm gì! ha ha!
Nếu mẹ đã không hỏi thì tôi là một đứa em đương nhiên càng sẽ không quản nhiều.

Hàng tết trong nhà rất nhiều, hậu quả trực tiếp nhất chính là trong căn phòng nhỏ của tôi đã chật cứng đồ ăn. May mà là mùa đông nên gián kiến không có, nếu là thời tiết tháng 6 thì bổn thiếu gia chắc chắn sẽ không có chốn dung thân.
Ừm, hay là...đến căn phòng nhỏ của Lương Xảo ngủ nhỉ? hi hi...
Thời gian tết, tiệm bánh mì Xảo Xảo được nghỉ 7 ngày, càng làm cho bổn thiếu gia có ý định cầm thú, hoàn toàn có khả năng thi triển thủ đoạn, có hô cũng chẳng làm gì được!

Thấy Nghiêm Phi tôi mới nhận thức được một điều đau khổ đang sản sinh: Có tiền mà không có chỗ tiêu!
Trước đó bổn thiếu gia đã chạy khắp các phố lớn ngõ nhỏ của huyện Hướng Dương này rồi, mua không được thứ gì đáng để làm quà, đành phải mua chiếc nơ hình con bướm màu phấn hồng, xấu chết đi được, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có thể tặng thứ này thôi!
"Phi Phi, đến đây, tặng cho em quà tết này!"
Tôi vẫy vẫy tay về phía cô ấy, rồi dắt cô ấy vào trong căn phòng nhỏ của tôi.

Mẹ tôi liền mỉm cười.
"Thích không?"
Tôi lắc lư chiếc nơ hình con bươm bướm, mặt đỏ lên, không phải là do say, không phải là buồn rầu mà là xấu hổ.
"Ừ!"
Nghiêm Phi gật đầu, hai con ngươi long lanh đầy vẻ thích thú.

May quá, may quá! tiểu cô nương người ta tâm hồn thuần khiết, vẫn chưa bị tiền bạc làm vấy bẩn, ha ha, đợi khi cô ấy lớn thêm vài tuổi nữa, sau khi bất hạnh bị nhiễm bẩn thì các vật phẩm phong phú cũng sẽ rất nhiều, Tiểu Tuấn ca ca tôi sẽ lại mua nhẫn kim cương cho, những gì thiếu sót sẽ bù đắp hết.
"Để anh đeo cho em."
Nghiêm Phi ngoan ngoãn dựa đầu lại.
Tôi cẩn thận cặp chiếc nơ lên một bên tóc của cô ấy, mái tóc đen tuyền cài thêm một chiếc nơ bươm bướm làm cho dung mạo xinh đẹp của Nghiêm Phi hoàn toàn bộc lộ ra.

"Thật là xinh đẹp!"

Tôi lùi lại một bước, nhìn thật kĩ, không khỏi khen ngợi.

Nghiêm Phi mỉm cười, đúng là một đoá hoa xinh đẹp.
Đây đúng là thêu hoa trên lụa. Khi đến nhà Nghiêm Ngọc Thành chúc tết, Nghiêm Ngọc Thành đã thu lại khuôn mặt uy nghiêm bình thường, thay bằng một bộ mặt niềm nở.

Vừa sáng sớm mà nhà bác ấy đã đầy khách đến chúc tết.
Nghiêm Ngọc Thành và khách khứa đang nói chuyện rôm rả, nhưng vừa nhìn đã nhận ra điểm khác ở con gái.
"Phi Phi, nơ bươm bướm ai tặng con vậy?"
"Tiểu Tuấn tặng ạ."
"Cha, đẹp không?"
"Đẹp, đẹp."

Nghiêm Ngọc Thành nhìn thấy đôi kim đồng ngọc nữ đang dắt tay nhau, mỉm cười liên tục gật đầu.
Khi dì Giải Anh đến thì cười híp cả mắt lại. Năm ngoái dì ấy đã được thăng chức lên làm chủ tịch công đoàn của uỷ ban giáo dục, một chức vị chỉ cần cần tiền mà không phải làm gì hết, rất thích hợp với tính cách của dì ấy. Tốt xấu gì cũng là thân phận lãnh đạo, việc này hoàn toàn là kết quả do cha tôi đích thân can dự. Khi Nghiêm Ngọc Thành biết thì gạo đã nấu thành cơm,, cũng chỉ có thể mỉm cười mà thôi.

Lẽ nào còn có thể lật mặt hạ chức chủ tịch công đoàn của vợ mình xuống sao? Khi cứu vãn danh tiếng của Nghiêm Minh, dì Giải Anh đã thấy rất mang ơn, hai nhà luôn giao hảo rất tốt, nhìn dì ấy cười như vậy ai cũng cho rằng trong lòng dì ấy đã coi tôi là con rể tương lai rồi.
Ha ha, vẫn còn nhỏ lắm. Mới mùng một tết, không có hứng nghĩ đến chuyện "sắc".

Chị cả còn đang ở nhà tiếp khách giúp mẹ, chị hai thì đi dẫn đội, dắt theo chị ba, Nghiêm Phi và tôi bắt đầu từ nhà Đường Hải Thiên lần lượt đến chúc tết các phó chủ nhiệm uỷ ban cách mạng huyện. Đối với những người này chị hai thực sự không quen biết bằng tôi. Bước vào trong cửa đều là tôi nói chuyện mấy câu với mấy bác mấy chú, cầm lì xì và mấy cái kẹo, thu hoạch lớn rồi đi.

Bận rộn đến tận buổi trưa, tôi mới có thời gian đến chúc tết nhà Lương Quốc Cường. Làn này là một mình tôi đến, không đưa theo Nghiêm Phi. Tốt xấu gì Lương Quốc Cường cũng có quan hệ họ hàng với Lương Xảo, đưa theo Nghiêm Phi có chút không thích hợp.

Lương Quốc Cường rất nhiệt tình, hai vợ chồng vội vàng mời tôi ở lại ăn cơm trưa. Tôi cười lắc đầu từ chối khéo. Sư phụ bây giờ là cục trưởng cục công an, khách khứa trong nhà một đống, bận quay chong chóng đầu, tôi không cần phải góp vui thêm nữa.
Trở về đến nhà lại không ngờ rằng Lương Quốc Thành và Lương Xảo đều đến chúc tết. Lương Quốc Thành ngồi bên trong nói chuyện với cha tôi, Lương Xảo thì vào bếp giúp mẹ một tay.
Thấy dáng vẻ phong trần của Lương Quốc Thành, tôi mới chợt nghĩ ra mùng một tết không phải đi làm, chẳng nhẽ hai cha con bác ấy đi bộ đến sao? Hai mươi mấy cây số, quả không dễ dàng gì.

Trong lòng tôi có một cảm giác chua xót trào dâng, định nói mấy câu với Lương Xảo nhưng lại không tiện.
Đang nói chuyện thì có mấy tiếng bước chân vang lên, bác năm, cậu bảy, bác bảy, anh cả cười nói đi đến. Bây giờ xưởng linh kiện đã có xe Jeep, xe Gaz, xe ba bánh, chạy rất nhanh, bác năm hơi run, mùng một đầu năm lái xe chở cả đám đi chúc tết.

Thấy đều là người trong nhà nên cha tôi cảm thấy vô cùng thân thiết, vội vàng tiếp đón. Tôi đã giúp rót trà, kết quả là càng giúp càng bận thêm, cần phải biết rằng tôi tuy tuổi còn nhỏ nhưng thân phận lại không hề bình thường, ông chủ lớn đứng đằng sau của công thương nghiệp Liễu Gia Sơn, ngoài bác năm bình thản như không có gì xảy ra, thì những người khác từ cậu bảy trở xuống, thấy tôi rót trà liền vội vàng đứng dậy, đưa hai tay ra đỡ.

Lương Xảo ở trong bếp nghe thấy tiếng chào hỏi của tôi và mấy người liền ngó ra, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau, cười ngọt ngào một cái rồi lại vào bếp.
"Bác Năm, chú bảy, bác bảy, anh cả, Chu sư phụ (tài xế xe Jeep), nào, để cháu giới thiệu với mọi người một chút, đây là bác Lương Quốc Thành của thôn Phong Thụ, là anh trai của chú Lương Quốc Cường - cục trưởng cục công an, con trai của bác Lương là Lương Kinh Vĩ, anh ấy là anh hùng chiến đấu của đội tự vệ phản kích."

Thấy trong phòng đều là người thân của gia đình tôi nên Lương Quốc Thành có chút câu nệ, tôi liền giới thiệu cho bác ấy từng người. Anh trai của cục trưởng cục công an, cha của anh hùng chiến đấu không phải là một thân phận bình thường.
Đám người bác năm vội vàng đứng dậy chào, trong lòng thầm nghĩ chẳng trách người đó có thể ngồi trong nhà Liễu chủ nhiệm, quả nhiên là có thân phận không nhỏ.
Lương Quốc Thành là người thật thà, cười hì hì, rồi lấy thuốc ra mời mọi người. Cuộc sống bây giờ của Lương gia và cuộc sống của nhà bác bảy giống nhau, đã có thay đổi lớn, Lương Quốc Thành nuôi ong kiếm tiền không ít, trước tết dưới sự ủng hộ nhiều lần của tôi mà Lương Sảo đã cầm về được 2 nghìn đồng, lúc bấy giờ đó là một khoản tiền cực lớn, Lương Quốc Thành bây giờ cũng là một cán bộ trong thành phố, áo mũ chỉnh tề, từ trong túi lấy ra một bao thuốc thì không còn là kì lạ nữa.

Lương Quốc Thành ăn mặc chỉnh thề, hiếm thấy một dáng vẻ anh tuấn như vậy.
Nếu không phải như vậy thì cũng không sinh ra được những cậu con trai cô con gái xinh xắn tuấn tú đến như vậy.

So với cái cảnh lúc trước ở bệnh viện suýt chút nữa "bán mất" cô con gái thì bây giờ quả thật là hoàn toàn thay đổi.
Thấy được sự thay đổi của Lương Quốc Thành và bác bảy, trong lòng tôi cũng tự an ủi, chuyến xuyên việt này quả thật không phải là vô ích. Bây giờ tôi đặc biệt chuyển câu chuyện sang Lương Kinh Vĩ, nói về sự tích anh hùng của anh ấy, làm cho mọi người nghe mặt mày hớn hở, tấm tắc khen ngợi, ánh mắt nhìn Lương Quốc Thành càng kính trọng hơn.

Lương Quốc Thành xoa tay, cười phúc hậu, khuôn mặt đầy thần sắc thoả mãn.
Vui vẻ ăn xong bữa trưa, Lương Quốc Thành liền đứng dậy cáo từ. Bây giờ trở về còn cả hai mươi mấy cây số, muộn quá không tốt. Lương Xảo hướng đôi mắt xinh đẹp về phía tôi, đầy vẻ luyến tiếc không nỡ rời, quả thật làm cho trái tim người ta tan nát.

Tôi cười cười nói với chú lái xe Chu Hậu Quần: "Sư phụ Chu, phiền chú một chút, chú đưa bác Quốc Thành và Xảo Nhi về thôn Phong Thụ được không?"
Tôi là đại cổ đông của nhà máy sản xuất linh kiện, lời này nói ra cũng không coi là quá giới hạn.

Lương Quốc Thành vội xua tay: "Không cần, không cần đâu, đường cũng không ca, đi về rất nhanh..."
Bác năm là một người rất nhiệt tình, lập tức nói: "Lương sư phụ, anh không cần khách sáo đâu, thôn Phong Thụ không ca thì đưa về một lát có sao đâu, tết mà, ha ha..."
Mẹ vội vàng xách hai bình rượu và hai cây thuốc lá cùng một số hàng tết làm quà, Lương Quốc Thành sống chết từ chối, tôi cười nói: "Bác Quốc Thành, không lấy sẽ thất lễ, bác đừng khách sáo nữa."

Lương Quốc Thành thấy từ chối không được, đành phải nhận, thần thái rất bất an.
Khi vừa ra ngoài cửa thì Nghiêm Phi từ trong nhà chạy ra, đụng phải Lương Xảo ở hành lang.
"Chị Xảo Nhi, chị cũng đến rồi à? Chúc chị năm mới vui vẻ."

Nghiêm Phi mắt sáng lên, chạy tới kéo tay Xảo Nhi rất thân thiết.
Lương Xảo bây giờ đầy đặn xinh đẹp, không còn là một cô gái cơ thể gầy gò như ngày xưa, ăn mặc cũng khác, mặc áo có cổ lớn, cổ con có bao bởi một đường viền, tay áo thêu mây, dưới chân đi giầy thục nữ, bên ngoài mặc một chiếc áo gió màu vàng, trông rất mốt.

Bộ quần áo này là do tôi viết thư cho Lương Kinh Vĩ, ghi kèm số đo của Lương Xảo, rồi bảo anh ấy lên tỉnh chọn, đây đều là quà tết của tôi cho cô ấy, Lương Xảo luôn tiếc không dám mặc, hôm nay mới dám dùng tới.

Hai nha đầu này, một thanh xuân xinh đẹp, một ngây thơ thanh tú, nhất thời làm cho người ta phải hoa mắt.
"Phi Phi, năm mới tốt lành!"

Lương Xảo nhìn thấy Nghiêm Phi, cũng rất vui vẻ, hơi khom lưng và kéo tay nó.
"Phi Phi, em thật xinh đẹp."
"Chị Xảo Nhi, chị mới xinh đẹp...Tiểu Tuấn, anh nói có phải không?"
Ngất!

Lúc này tôi trốn không kịp nữa rồi, nha đầu này lại kéo tay tôi lại.
"ừ, ừ, đều đẹp, đều đẹp."

May mà bổn thiếu gia anh minh thần vũ, thông minh hơn người, lúc này còn biết uốn lỡi.
Lương Xảo mắt long lanh nhìn tôi, che miệng cười, làm cho tôi cảm nhận được cái gì gọi là "nụ cười ngọt ngào làm chết người."
Nghiêm Phi cười cũng rất xinh đẹp.
Không biết sau này họ còn có thể hoà hợp được không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi