TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Liễu Tuấn, hôm nay không say không về.

Trong phòng bao xa hoa của khách sạn Thu Thủy thủ đô, Hà Thắng Lợi hưng phấn mặt đỏ bừng bừng nói lớn.

Phòng bao này xa hoa quá thể đáng, cũng lớn quá thể đáng, nhưng chỉ có ba vị khách: Liễu Tuấn, Hà Thắng Lợi, Cam Khả Tuệ.

Chị cả sinh ra một chú bé béo mũm mĩm, Hà Thắng Lợi, Cam Khả Tuệ rất vui sướng, bất kể thế nào cũng phải chúc mừng một phen. Thế nhưng chuyện này không thể làm ầm ĩ được, để người ngòai biết đứa bé đó là con của Liễu Tuấn không thỏa đáng. Hà Thắng Lợi tuy ồn ào, nhưng làm việc tỉ mỉ, thậm chí không uống rượu ở CLB Trường Thành mà chạy tới khách sạn Thu Thủy.

Clb Trường Thành đông người hỗn loạn, phục vụ mà nghe được Liễu tỉnh trưởng là cha của con trai Hà cố vấn không chừng sẽ truyền ra ngoài.

Ở khách sạn Thu Thủy thì không cấm kỵ gì.

- Được theo ý anh hết.

Liễu tỉnh trưởng cũng rất hưng phấn, cười ha hả đồng ý.

Hà Thắng lợi lần này làm cậu rất là cao hứng, cú bé con vừa sinh, liền tặng một khóa phú quý trường thọ bằng ngọc cực phẩm, cùng một bộ dây chuyền bạch kim hoàn chỉnh, loại mang chuông, đợi đứa bé lớn lên một chút, đeo lên bàn ta béo tròn sẽ cực kỳ dễ thương. Còn những loại lễ vật tiền tài khác thì miễn.

Hà Thắng Lợi không biết rõ chi tiết tài sản của Liễu Tuấn, nhưng chắc chắn người này nhiều tiền tới mức không biết phải tiêu thế nào.

Hà Thắng Lợi biết chuyện Liễu Tuấn và chị cả, Liễu Tuấn là người nghĩa khí rất hợp tính với Hà Thắng Lợi, nên hắn cũng mừng cho chị cả, hắn lo lắng nhất là chị cả không có con, đợi tới khi tuổi già buông xuống, sợ rằng sẽ rất cô đơn.

Hôm nay tiểu bảo bối ra đời, tất cả mọi lo lắng đều tan biến.

Công đức viên mãn rồi.

Cam Khả Tuệ vừa mới tham gia công tác chưa bao lâu, bản thân không kinh doanh, ở phương diện tiền bạc, tất nhiên không so sánh được với anh chị họ. Chí hướng của hắn không đặt vào đó, có điều Đặng Địch tay chân khéo léo, Hà Mộng Doanh mang thai chưa lâu, đã thêu yếm đỏ, hài hoa v...v.. Chuẩn bị đủ một bộ, hôm qua mang ra ở bệnh viện Ái Nhã, được mọi người hưởng ứng, ngay cả Hà phu nhân cũng mỉm cười khen cô mấy câu, Cam Khả Tuệ thấy rất có thể diện.

- Phục vụ, mở rượu.
Hà Thắng Lợi hô lớn.

Trền bàn bày hai bình Mao Đài ba mươi năm.

- Nào Liễu Tuấn, trước tiên cạn ba chén.

Hà Thắn Lợi cười lớn.

Ba chén rượu nhanh chóng được uống cạn.

- Liễu Tuấn, cậu được lắm! Hà Thắng Lợi này bội phục! Nói thực tôi chưa phục một ai, cậu là ngoại lệ duy nhất. Có tài năng, nghĩa khí, hiếm có là có tình nghĩa, người trên quan trường có người như cậu coi như là dị loại rồi.

Hà Thắng Lợi đưa ngón tay cái lên.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Anh em trong nhà, không nói những lời khách khí như thế.

- Đúng, bắt đầu từ hôm qua chúng ta thực sự là anh em trong nhà rồi, chị cả kiếp này không thuận, trước kia nếm không ít đau khổ, hai người có kết quả này là duyên phận, không nói nữa, lại làm một chén.

Mọi người lại nâng chén chúc mừng.

- Hà hà Liễu Tuấn, thằng nhóc Nam Phương đó kháu khỉnh đáng yêu thật.

Uống một hồi, Hà Thắng Lợi lại nói tới đứa cháu mới sinh.

Đứa bé lấy tên là Hà Nam Phương.

Cái tên này do Hà Mộng Doanh chọn, vốn ban đầu định để nói mang họ Liễu, cho nên mới tìm Liễu Thụ Nhân "nhờ" cái họ này. Về sau Liễu Tuấn nói họ gì cũng được, Hà Mộng Doanh quyết định lấy họ Hà, tránh người ta suy đoán, cô và Liễu Thụ Nhân cho dù hôn nhân danh nghĩa vài tháng, hiện giờ ly hôn vẫn để con mang họ Liễu là không ổn, thêm vào Liễu Tuấn khẳng định thi thoảng sẽ xuất hiện bên đưa bé, làm người ta nghi ngờ sẽ có phiền phức không đáng có.

Lấy cái tên này Hà Mộng Doanh nói là kỷ niệm bọn họ gặp nhau ở Nam Phương, không có lần gặp mặt và hợp tác sau đó, đoán chừng không có chú bé này.

Lấy tên Hà Nam Phương, cũng nhất trí với thói quen của trưởng bối nhà họ Hà.

Trường Chinh, Đông Tiến, Duyên An, không phải địa danh thì là sự kiện lịch sử, Hà Nam Phương là cái tên không tệ.

Liễu Tuấn tất nhiên không có ý kiến gì.

Họ sao cũng không quan trọng, rốt cuộc vẫn là con trai y, huyết mạch nhà họ Liễu.

Liễu Tuấn uống chút rượu, lại toàn người thân cận, không cần dè dặt, cười ha hả:
- Đương nhiên, con trai tôi mà, phải thế chứ.

Hà Thắng Lợi và Cam Khả Tuệ cười ha hả.

- Anh Liễu, gần đây em nghe được một số tin đồn.

Thêm một lượt rượu nữa, Cam Khả Tuệ do dự.

- Ài, Khả Tuệ, em sai rồi, nơi này là anh em trong nhà cả, nghe thấy gì thì nói đi, nói sai cũng không sao, không ai trách hết, nói đi.

Thấy Cam Khả Tuệ không biết mở mời thế nào, không đợi Liễu Tuấn lên tiếng, Hà Thắng Lợi đã nói lớn.

- Tin đồn này có quan hệ nhất định với Ngọc Lan, nghe nói có người đang mưu đồ chức bí thư thành ủy Ngọc Lan..

Hà Thắng Lợi vừa nghe đến đó dựng ngược mày lên, cả giận nói:
- Kẻ nào phá đám thế? Liễu Tuấn từ bí thư TW đoàn chạy xuống làm chức phó tỉnh trưởng kia là thiệt lắm rồi, nếu không phải vì cái vị trí kia chờ thì ai đi? Hiện giờ lại có kẻ dám mưu đồ vị trí đó? Là kẻ nào.

Hà Thắng Lợi thường ngày cũng rất chú ý tới chính trị, ban đầu Liễu Tuấn về tỉnh A hắn không hiểu lắm, Liễu Tuấn mới tới TW đoàn được nửa năm, không có lý nào lại vội vã đưa ra ngoài. Cho dù có đi cũng đi đâu không đi, lại về Ngọc Lan. Ngay cả thường ủy tỉnh ủy cũng không được an bài, quá đáng. Xét thấy Đinh Ngọc Chu sắp lui về, Liễu Tuấn thep trình tự tiếp nhiệm miễn cưỡng chấp nhận được, coi như bằng với việc ở TW đoàn kiếm kinh nghiệm một năm.

Không ngờ Cam Khả Tuệ lại nói lời này, sao hắn lại chẳng phẫn nộ.

Cam Khả Tuệ nhìn Liễu Tuấn.

Tuy anh họ đối xử với hắn rất tốt, nhưng chuyện này phải được Liễu Tuấn tỏ thái độ hắn mới nói được.

Liễu Tuấn gật đầu.

Cam Khả Tuệ nói:
- Dạ, bọn họ nói khả năng là Trang Quốc Thắng tới.

- Trang Quốc Thắng? Bà nội chúng nó, đúng là không chịu yên mà.

Hà Thắng Lợi vỗ mạnh bàn.

Trang Quốc Thắng là một phó bộ trưởng, trên bốn mươi, gần đây danh tiếng rất nội trội, được một nhân vật lớn ở Minh Châu hệ coi trọng, từ lý lịch của người này mà xét, có kinh nghiệm ở xí nghiệp quốc hữu và bộ ủy ban quốc gia, hơi thiếu chút kinh nghiệp chấp chính địa phương. Là đội ngũ dự bị được Minh Châu hệ coi trọng, đúng là cần tăng cường thêm kinh nghiệm địa phương, nếu không lý lịch hơi mỏng một chút.

Trước đó chuyện sửa hình luật gây xôn xao, Hà Thắng Lợi tất nhiên là biết rõ, lần đó Liễu Tuấn đưa thủ đoạn sấm sét cuốn cả Quách Trách và Lý Lương Vân vào, nghe nói bên đó từng có kiến nghị "hòa giải" với Liễu Tuấn. Không biết thái độ Liễu Tuấn ra sao, nhưng tiếp đó Lý Lương Vân bị bắt giữ là thấy rồi.

Không hòa giải.

Dám thò tay ra thì chặt nó.

Điều đó phù hợp với tác phong của Liễu Tuấn, các người không gây sự, tôi giữ phận mình, nếu muốn gây sự cho các người biết tay, bất kể là ai.

Các người vung tay ra tát, thấy tát không được thu tay về, cho chút quả ngọt, tưởng thế là xong, nào có chuyện dễ dàng thế được.

Còn hiện giờ Nam Thiên thời sự còn đang tranh đầu quyền tồn tại, lại có tin Trang Quốc Thắng tới Ngọc Lan, có thể thấy đây là một nước cờ đấu lại Liễu Tuấn của đối phương.

Tưởng rằng chiếc ghế bí thư thành ủy đã là vật trong túi sao? Không dễ thế đâu.

Tuy từ bố trí cán bộ mà nói, làm như thế là rất không thỏa đáng, khác gì kèn cựa tranh hơi, nhưng người ta thế mạnh, vứt hết quy tắc ra đằng sau.

Liễu Tuấn cười:
- Không có đâu, tin đồn mà thôi.

Hà Thắng Lợi nói:
- Liễu Tuấn, chuyện này không thể sơ xuất, lỡ chẳng may bọn chúng làm thế , chẳng phải tức chết?

- Tức chết? Không biết là tôi hay là bọn chúng? Nếu bọn chúng coi trọng Trang Quốc Thắng thì đừng hại hắn.

- Cậu ghê!

Hà Thắng Lợi lai giơ ngón cái lên.

Cũng chỉ có Liễu Tuấn nói lời này mới khiến người ta rùng mình, khi ở Tiềm Châu đánh bật tâm phúc của bí thư tỉnh ủy, giờ là nhân vật đứng đầu phái bản địa, đối phương mà bất chấp tất cả đưa Trang Quốc Thắng tới Ng Lan là hại chết hắn, với hành vi vả mặt rõ ràng này, Liễu Tuấn phản kích chưa bao giờ ôn hòa.

Trang Quốc Thắng có thể được chọn làm thường ủy tỉnh hay không trên đại hội đảng toàn tỉnh cũng là vấn đề.

- Anh Liễu, không thể thật chứ?

Cam Khả Tệ vẫn có chút lo lắng, tuy là tin đồn, nhưng rất có căn cứ.

Liễu Tuấn cười không đáp, hỏi tới chuyện khác:
- Thắng Lợi, tên tiểu tử Trần Vệ Tinh kia thời gian qua biểu hiện có tốt không?

Hà Thắng Lợi nghe lời này lập tức cười ra tiếng;
- Tốt, vô cùng tốt, tên tiểu tử ấy đúng là tuổi lợn, nghe lời lắm, chúng ta không an bài nhiệm vụ gì cho hắn, đã tự làm rất hăng. Nhà họ Trần có đưa con trai như thế, coi như cả nhà có phúc rồi.

- Theo dõi sát vào.

Liễu Tuấn cười dặn.

- Yên tâm đi, theo sát lắm, chuyện ở trên biển, nhà họ Trần không đáng nhắc tới.

- Thế thì tốt

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi