TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Hoan nghênh Liễu tỉnh trưởng đại giá quang lâm.

Đinh Linh đứng ở cửa biệt thư thường ủy tỉnh, cười hì hì khom người chào Liễu Tuấn.

Đinh Linh hôm nay mặc một bộ trang phục công sở màu vàng bó sát người, làm đường cong lả lướt của tấm thân mỹ diệu càng thêm gợi cảm mê người.

Đương nhiên so với "cô gái bốc lửa" thì vẻ đẹp ẩn chưa bên trong này càng có sức hấp dẫn hơn, Đinh Linh làm thế là nhớ tới ánh mắt thay đổi của Liễu Tuấn hôm đó, hôm nay nghe nói Đinh Ngọc Chu mời Liễu Tuấn tới làm khách, đặc biệt ăn mặc như thế đứng đây đợi.

Đinh Ưng Nguyên trừng mắt nhìn em gái, mỉm cười nói:
- Linh Linh, đừng nghịch ngợm.

Đinh Linh mới Liễu Tuấn tới làm khách, phái con cái đứng ở cửa nghênh tiếp, lễ tiết này rất long trọng, đr thấy phân lượng Liễu Tuấn trong lòng Đinh Ngọc Chu ngày càng lớn.

Liễu Tuấn không để ý, nhìn Đinh Linh từ trên xuống dưới mấy lượt, mỉm cười nói:
- Thế này mới giống bà chủ công ty lớn chứ.

- Cám ơn Liễu tỉnh trưởng khen ngợi, tôi biết sai sửa sai mà.

Đinh Linh cười khúc khích hết sức rực rỡ, chẳng hề để ý tới lời cảnh cáo của anh trai.

Đinh Nguyên Ưng chỉ biết lắc đầu, lộ vẻ không biết làm gì hơn, cô em gái này từ nhỏ đã nghịch ngợm cổ quái, thường làm cha mẹ đau đầu không thôi, may Liễu Tuấn không có vẻ gì phật ý, Đinh Nguyên Ưng không tiện trách nữa.

- Liễu tỉnh trưởng, xin mời.

Đinh Nguyên Ưng đưa tay mời khách.

Liễu Tuấn gật đầu cám ơn, đi vào biệt thự.

- Ha ha, tỉnh trưởng tới rồi..

Đinh Ngọc Chu ngồi đường bệ trong phòng khách, thấy Liễu Tuấn tới, mỉm cười đứng dậy đón.

Liễu Tuấn đi vội tới bắt tay Đinh Ngọc Chu.

- Tỉnh trưởng, mời.

Đnh Ngọc Chu không hàn huyên nhiều, mời Liễu Tuấn vào phòng ăn, Đinh Ngọc Chu đích thân gọi điện cho Liễu Tuấn, nói người ở quê mang tặng cho ông ta chút thịt thú rừng, mời Liễu Tuấn qua nếm thử.

Tất nhiên đây chỉ là một cái cớ mà thôi, ở vị trí như ông ta và Liễu Tuấn, nếu như thích thịt thú rừng, cần gì đợi tới người ở quê đem tặng? Hiện giờ hộ chuyên nuôi động vật hoang dã không ít. Có lẽ Đinh Ngọc Chu muốn nhân cơ hội này biểu thị sự thân cận với Liễu Tuấn, hoặc là có lời muốn nói với y. Đoán chừng khả năng sau nhiều hơn, nếu không đã mời Liễu Tuấn đưa vợ tới cùng.

Nghiêm Phi và Liễu Dương đều đã ở Ngọc Lan định cư rồi.

Trong phòng ăn đã bày biện thức ăn trên bàn, riêng về số lượng mà nói không thịnh soạn lắm, chỉ có năm sáu món ăn một món canh, nóng hổi hổi, đoán chừng vừa mới dọn ra bàn.

- Tỉnh trưởng, mời ngồi.

Đinh Ngọc Chu mời Liễu Tuấn tới vị trí khách chính, mình ngồi ở vị trí đầu bồi tiếp, Đinh Linh ngồi kề bên Liễu Tuấn, Đinh Nguyên Ưng ngồi cạnh mẹ, vợ Đinh Nguyên Ưng là giảng viên đại học, rất xứng đôi với Đinh Nguyên Ưng, đều là thành phần trí thức. Có điều không thấy chồng Đinh Linh, có lẽ Đinh Linh không muốn Liễu Tuấn thấy chồng mình.

- Tôi biết tỉnh trưởng không ham rượu, hôm nay chỉ là tụ hội gia đình, chúng ta tùy ý, uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.

Đinh Ngọc Chu cười khà khà.

- Tất cả dựa theo lời căn dặn của bí thư.

Liễu Tuấn mỉm cười nói khách khí.

- Khà khà, tỉnh trưởng khách khí rồi, tới đây là người cùng nhà cả, không có căn dặn gì hết, Linh Linh, rót rượu cho Liễu tỉnh trưởng.

- Dạ.

Đinh Linh vui vẻ đáp lời, trước mặt cha mẹ làm ra vẻ con gái nhõng nhẽo, mở bình Mao Đài, rót đầy cho Liễu Tuấn, sau đó rót cho cha mẹ và anh trai, nếu như ở trường hợp công chúng, Liễu Tuấn tất nhiên phải nhường cho Đinh Ngọc Chu trước, có điều đây ở nhà Đinh Ngọc Chu y là khách, làm theo trình tự này cũng được.

- Tỉnh trưởng, người bạn của tôi, à, bạn chi giao mấy chục năm trước, hiện giờ mở trại chăn nuôi, chọn nuôi rất nhiều sơn hào hải vị, nói thế nào cũng muốn biếu tôi một chút để thử, thịnh tình khó từ chối...

Đinh Ngọc Chu cười giải thích nguồn gốc món thịt thú rừng, nhìn qua tâm tình rất tốt.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Tình cảm trải qua sương gió như vậy mới là bền vững nhất.

- Đúng thế, người ta có lòng, không thể phụ được, nào nào, chúng ta cạn chén.

Mọi người cùng nâng chén lên uống cạn, Đinh phu nhân và vợ Đinh Nguyên Ưng đều không uống rượu, lấy nước ngọt để thay, anh em Đinh Nguyên Ưng ở bên góp vui, cùng cha tiếp Liễu Tuấn, làm nóng không khí.

Đinh Nguyên Ưng tửu lượng rất kém, ba chén sau là tới giới hạn, ngược lại Đinh Linh nhìn thì yểu điệu, nhưng tửu lượng rất ghê gớm, bồi

Liễu Tuấn trêu:
- Đinh Linh, bà chủ lớn có khác, không thua kém gì đấng mày râu.

Đinh Linh nhoẻn miệng cười, làm ra vẻ thục nữ trước mặt Liễu Tuấn. Nếu như người này thích loại hình thục nữ, Đinh Linh tất nhiên "đầu tư" vào mặt đó, cho dù không phát sinh ra chuyện gì, nhưng nhìn tâm tình vui vẻ, quả lại nhiều hơn coi như là bạn bè rồi, sau này Đinh Ngọc Chu có lùi về cũng có cớ mà qua lại.

Đinh Ngọc Chu cười:
- Nó ấy à, không chịu yên thân, chỉ thấy hồ đồ, nếu nói giống như Nguyên Ưng an tâm công tác, tôi bớt lo rồi.

- Ba, con cũng đâu làm ba mất mặt chứ, con làm ăn quy củ, không trộm không cắp, không trốn thuế, có gì mà không tốt chứ? Lại còn cống hiến cho quốc gia nữa.

Đinh Linh không chịu, bĩu môi làm nũng.

Đinh Ngọc Chu cười khà khà hai tiếng rồi nghiêm túc nói:
- Linh Linh, nói thực con kinh doanh địa ốc ba luôn có chút lo lắng, cái thứ này lợi nhuận tất nhiên là rất lớn, nhưng nguy hiểm cũng lớn, các con đa phần dựa vào ngân hàng điều động tài chính, một khi quốc gia ổn định vĩ mô thì hậu quả khó lường. Con nên làm ăn chắc chắn thì hơn, đừng có cứ muốn ăn một miếng mà béo được.

- Ba, con biết mà, kỳ thực ba quá lo rồi, mảng địa ốc này về sau trong tổng lượng kinh tế quốc gia sẽ chiếm tỉ trọng ngày càng lớn, khi lớn tới mức độ nhất định, quốc gia ổn định cũng phải chú ý, không thể nói ổn định là ổn định được, nếu không sẽ khiến cho toàn xã hội chấn động.

Đinh Linh nói.

Liễu Tấn kinh ngạc , mày nhướng lên.

Không ngờ Đinh Linh cũng có tầm nhìn xa như vậy, đúng như cô ta phân tích, cùng với việc sản nghiệp nhà đất phát triển nhanh một cách bất thường, mấy năm sau, nó sẽ chiếm phân lượng lớn trong tổng lượng kinh tế quốc gia, nhất là tổng lượng GDP địa phương hơn một nửa phải dựa vào nó chống đỡ, từ ý nghĩa nào đó mà nói nghành địa ốc đã bắt kinh tế quốc gia làm con tin, bất kể là chính phủ TW hay địa phương, đều không thể hạ quyết tâm tiền hành ổn định vĩ mô nhắm vào nghành địa ốc được, cho dù là chính sách ổn định mềm dẻo cũng sẽ bị đám thương nhân địa ốc liên hợp lại kháng cựu, hiệu quả có được.

Vốn cho rằng Đinh Linh bản chất chỉ là một hoàn khố mà thôi, không ngờ có kiến thức này, trước kia đúng là xem nhẹ cô ta.

Đinh Linh nhìn ra Liễu Tuấn thay đổi sắc mặt, cười nói:
- Thế nào, có phải là Liễu tỉnh trưởng cũng thấy tôi nói có lý không?

Đinh Linh mặt lộ vẻ trông đợi, tất nhiên là hi vọng được Liễu Tuấn thừa nhận.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Có, nói có lý, nhưng có một điểm không suy nghĩ tới, cho dù khi đó nhà nước không ổn định vĩ mô nghành địa ốc, cũng không có nghĩa là có thể kê cao gối ngủ ngon được. Thị trường tự có phép tắc của nó, bong bóng phát triển tới một giai đoạn nhất định không cần chính phủ ra mặt, thị trường sẽ tự phán ứng, năm ngoái bong bóng internet của Mỹ bị vỡ đã gây ra nguy cơ nhà đất thứ cấp, với quy mô sản nghiệp vườn tược nhà đất của chúng ta mà nói, một khi nguy cơ này bùng phát, sức sát thương còn trên cả ổn định vĩ mô. Cho nên cứ cẩn thận là hơn.

- Bội phục! Quả nhiên không hổ là cao thủ kinh tế số một của tỉnh.

Đinh Linh lập tức đưa ngón tay cái trắng nõn ra khen.

Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu đồng loạt lắc đầu cười lớn.

Dùng cơm xong, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn ra phòng khách ngồi, Đinh Nguyên Ưng bày đồ pha trà, Đinh Linh ở bên cạnh giúp, tán gẫu một hồi, Đinh Ngọc Chu nói:
- Nguyên Ưng, Linh Linh, các con đi làm việc của mình đi, ba và Liễu tỉnh trưởng nói chuyện.

Đinh Nguyên Ưng biết ý nghe lời đứng dậy, Đinh Linh dù không muốn nhưng không dám cãi lời cha, con môi lên đi theo anh trai.

- Nghe nói tỉnh trưởng ra hạn phá án cho cục công an thành phố.

Đinh Ngọc Chu nói với vẻ rất tùy ý.

- Vâng, vụ án này ảnh hưởng rất ác liệt, nếu như không sớm ngày phá án, tôi lo trong thời gian diễn ra đại hội sẽ có sự kiện quần chúng ngoài ý muốn.

Đinh Ngọc Chu nhíu đôi mày rậm lại, trầm giọng nói:
- Vụ án này rất phức tạp, không dễ làm đâu.

Mấy ngày trước Đồng Tú Linh chặn xe cáo trạng, Đinh Ngọc Chu quyết đóa ra tay đẩy chuyện này cho kỷ ủy tỉnh, là không muốn Liễu Tuấn bị cuốn vào, không ngờ bên phía Tống Đô có kẻ mù mắt, cố tới Ngọc Lan gây vụ án này, đẩy cả ông ta và Liễu Tuấn lên giàn thiêu.

Liễu Tuấn im lặng không nói.

Y biết tâm tư của Đinh Ngọc Chu, mời y tới ăn cơm là để tạo ra không khí nói chuyện nhẹ nhàng, hi vọng y có thể nghe lọt lời khuyên, nó ra đây là ý tốt, vào thời khắc mẫn cảm này cuốn vào vòng xoáy chẳng những là ban bệ Tống Đô mà hai vị phó bí thư tỉnh ủy nắm đại quyền, không thể không cẩn thận.

- Bí thư, tôi biết vụ án này rất phức tạp, nhưng nó ảnh hưởng quá ác liệt, không làm không được, chúng ta... Không có lựa chọn nào khác.

Liễu Tuấn chậm rãi nói, trong ngữ khí bình hòa toát lên vẻ kiên định

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi