TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cù Hạo Cẩm nói xong tới nửa phút, các vị phó bí thư khác không có chút phản ứng nào, ông ta nhíu chặt mày, quai hàm bành lên, tựa hồ đang nỗ lực kìm chế cơn giận.

- Đồng chí Liễu Tuấn, nói ý kiến của đồng chí đi.

Cù Hạo Cẩm điểm danh.

Theo lý làm thế là không họp quy củ, Liễu Tuấn kỳ thực là phó bí thư kiêm chức, phân công chủ yếu là ở Ngọc Lan, các vị phó bí thư khác cai quản kỷ ủy, chính pháp ủy đều không ý kiến, Cù Hạo Cẩm điểm danh Liễu Tuấn, tựa hồ có chút bắt nạt người.

Có điều có thể coi như lần này Liễu Tuấn "gây chuyện", lại còn phát biểu rất cứng rắn ở văn phòng Cù Hạo Cẩm, muốn kê gối ngủ kỹ phải được người ta đồng ý.

Liễu Tuấn gật đầu bình tĩnh hỏi:
- Đồng chí Thạch Hàn Băng, xin hỏi ý kiến của tổ chuyên án là gì?

Lời này rất có trình độ.

Không tỏ thái độ mình, mà hỏi Thạch Hàn Băng trước, vừa hưởng ứng lời "hiệu triệu" của Cù Hạo Cẩm, lại không dễ để bị lún vào.

Thạch Hàn Băng cũng ở trong quan trường lâu năm, sao không hiểu ý tứ của Liễu Tuấn? Nhưng ông ta là "cục đá ", rõ ràng biết Liễu Tuấn muốn mình đi gỡ bom, cũng chẳng bận tâm, hơn nữa thân là tổ trưởng tổ chuyên án, đúng là nên tỏ rõ phương thức xử trí của mình trước.

- Tôi cho rằng, xét mức độ nghiêm trọng của vụ án Tống Đô, phải lập tức sử dụng biện pháp cứng rắn, song quy đám người Khương Quế Anh, Lý Chính Nho.

Thạch Hàn Băng lạnh lùng nói.

Liễu Tuấn gật đầu, dựa lưng vào ghế, không nói nữa.

Kỳ thực thái độ của Liễu Tuấn đã rất rõ ràng rồi, tổ chuyên án cho rằng nên thực hiện song quy, vậy nên làm theo ý kiến của tổ chuyên án, tra án nên tôn trọng ý kiến nhân viên chuyên nghiệp.

Liễu Tuấn dùng phương thức này để tỏ rõ thái độ của mình, lại không cần phải nói ra.

Hoa Quân Đình mấp máy môi đang định nói thì Cù Hạo Cẩm đột nhiên lên tiếng:
- Vậy đi, tạm thời họp tới đây thôi, các đồng chí hãy suy nghĩ cho kỹ.

Tất cả đều hơi ngẩn ra.

Thế là tan họp rồi ?

Có điều không ai nói nhiều, yên lặng theo sau Cù Hạo Cẩm rời khỏi phòng họp.

Liễu Tuấn lên xe, điện thoại di động đã vang lên, truyền tới giọng của Thai Duy Thanh.

- Liễu bí thư có thời gian không? Nếu có mời tới chỗ tôi một chút tôi có một số chuyện muốn thương lượng với đồng chí.

Thai Duy Thanh nói rất khách khí.

- Được.

Liễu Tuấn đáp rất đơn giản, cán bộ tới cấp bọn họ rồi thường ngày qua lại không cần làm quá phức tạp, ai chẳng tinh như quỷ? Làm quá phức tạp là không cần thiết.

Hai chiếc xe Audi đen bóng nối nhau rời khỏi tòa nhà tỉnh ủy đi thẳng tới trụ sở chính phủ.

Tới nơi, Thai Duy Thanh xuống xe, hơi dừng chân một chút, đợi sau khi Liễu Tuấn xuống xe đi ngang hàng, nhưng Liễu Tuấn tự giác lùi lại nửa bước.

Các cán bộ trong trụ sở chính phủ đều đứng sang hai bên, cung kính chào hỏi tỉnh trưởng và Liễu bí thư.

Cả hai đều mỉm cười đáp lễ.

Thai Duy Thanh luôn lấy hình tượng bình dị gần gũi, Liễu Tuấn ở trước mặt quần chúng càng được gọi là "Liễu Thanh Thiên". Nhưng hai người vừa vào cầu thang máy, lập tức vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, hiện giờ đúng là không phải lúc cười đùa.

Đi vào văn phòng, Tiểu Trịnh vội mang trà nước cho hai vị lãnh đạo.

- Liễu bí thư thấy việc này như thế nào.

Đợi Tiểu Trịnh đi ra, Thai Duy Thanh đi thẳng vào vấn đề.

Liễu Tuấn đoán chừng Thai Duy Thanh hỏi không chỉ là ý kiến xử lý vụ án Tống Đô, mà còn có ý sâu hơn. Nhưng nói chuyện trước tiên phải có chủ để đề tiến hành.

- Rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng xử lý mới được.

Liễu Tuấn cũng không che dấu quan điểm của mình.

Thai Duy Thanh gật đầu rất đồng cảm:
- Đúng thế, cứ tiếp tục kéo dài không có lợi với ai hết.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười.

Thai Duy Thanh tất nhiên là có lý do để nói như thế, mấy cán bộ chủ yếu của Tống Đô có vấn đề không có ai là đích hệ của Thai Duy Thanh, chỉ có vị phó thị trưởng không thường ủy kia, nghe nói có chút qua lại với hắn, có điều cũng không phải là nhân vật trọng yếu, trong vụ án thế này phó thị trưởng đó căn bản có thể không cần nhắc tới.

Chuyện này xử lý ra sao, truy cứu trách nhiệm lãnh đạo thế nào cơ bản không liên quan mấy tới Thai Duy Thanh.

Đoán chừng Cao hệ đã đem việc đạt thành nhất trí với Nghiêm Liễu hệ nói với Thai Duy Thanh, cho nên chuyện này với hắn mà nói phải tốc chiến tốc thẳng, tốt nhất là xử lý hoàn tất trước khi Cù Hạo Cẩm rời đi, như thế sau khi hắn tiếp nhận chức bị thư tỉnh ủy mới không phải đối diện với đống rối rắm này. Dù chuyện không liên quan tới hắn, nhưng một khi nhậm chức bí thư tỉnh ủy việc đầu tiên phải xử lý hậu quả vụ án này, chẳng có gì thích thú, phương diện ảnh hưởng cũng không có lợi lắm.

- Vậy ý kiến của tỉnh trưởng nên xử lý như thế nào?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.

Thai Duy Thanh hơi cau mày lại, lời lẽ chính nghĩa:
- Những phần tử xấu xa này đương nhiên phải nghiêm trừng không tha, nhân nhượng cho bọn chúng là phạm tội với người dân.

Liễu Tuấn lại mỉm cười.

Lời này sao tỉnh trưởng đại nhân không nói ra ở cuộc họp vừa rồi.

Chắc chắn Thai Duy Thanh cũng đã nhìn thấy sự do dự của Cù Hạo Cẩm, trong những ngày tháng cuối cùng ở tỉnh A lại gặp phải chuyện này, Cù Hạo Cẩm đúng là vô cùng bực bội, cần phải suy nghĩ xem xử lý thế nào mới là con đường tốt nhất. Với Cù Hạo Cẩm mà nói cố gắng không chế phạm vi, giảm bớt ảnh hưởng là đại sự hàng đầu.

Vừa mới trúng tuyển làm ủy viên cục chính trị, đã bị người ta trát bùn lên mặt, đúng là khốn kiếp.

Sợ rằng trong lòng Cù Hạo Cẩm hận không thể băm vằm đám Lý Chính Nho, Khương Quế Anh ra làm vạn mảnh.

Thai Duy Thanh mặc dù 99% lên làm bí thư tỉnh ủy, nhưng không cần thiết phải có xung đột gì với Cù Hạo Cẩm sắp rời đi, vô duyên vô cơ đắc tội với một vị ủy viên cục chính trị không phải việc làm của kẻ trí.

- Tôi thấy đồng chí Cù Hạo Cẩm hẳn là sắp hạ quyết tâm rồi... Liễu bí thư, ban bệ Tống Đô lần này sập rồi, xử lý đám phần tử sâu mọt kia tất nhiên là quan trọng nhưng ổn định đoàn kết và duy trì phát triển Tống Đô mới là chuyện quan trọng nhất, khi xử lý việc này, chúng ta phải đặt trọng điểm vào phương diện đó.

Thai Duy Thanh thong thả nói, chăm chú nhìn thần sắc Liễu Tuấn.

Thai Duy Thanh đúng là rất coi trọng ý kiến của Liễu Tuấn, sau đại hội đảng toàn quốc, phân lượng của Liễu Tuấn lại tăng lên, hiện giờ y là ủy viên dự khuyết TW chỉ là thứ yếu, quan trọng là Nghiêm Liễu tiến cấp, thế gia đại tộc mới đã ra đời, vị trí người kế nhiệm hệ phái của Liễu Tuấn gần như hoàn toàn vững chắc, sau này mức độ hỗ trợ của Nghiêm Liễu với Liễu Tuấn khẳng định sẽ không như hiện giờ.

Nhiệm vụ quan trọng nhất của hệ phái lớn là đảm bảo địa vị của người nối nghiệp ưu tú ngày càng vững chắc.

Liễu Tuấn hiểu, Thai Duy Thanh kỳ thực muốn thương thảo vẫn đề "phân chia lợi ích" với y.

Bất kể cuối cùng Cù Hạo Cẩm xử trí ra sao, Lý Chính Nho và Khương Quế Anh khẳng định là bị hạ bệ rồi, cho dù Cù Hạo Cẩm có muốn hoàn toàn áp chuyện này xuống, Lý Chính Nho và Khương Quế Anh cũng sẽ bị điều đi, huống hồ Cù Hạo Cẩm không tới mức mất nguyên tắc như vậy, vì thế bí thư thị trưởng cùng ba vị trí thường ủy của Tống Đô bị bỏ trống, bù đắp chỗ trống này ra sao tất nhiên là vấn đề các đại lão tỉnh ủy khá quan tâm.

Thế cục chính trị tỉnh A hiện nay vẫn không biến hóa lớn, Cù phái nhân mã lớn nhất, nhân vật lãnh tụ hai phái còn lại hiện giờ đang ngồi đối diện với nhau.

Còn La Tự Lập là người Cù hệ, Đoạn Định Viễn và Hoa Quân Đình lo thân chưa xong, khẳng định sẽ không ra mặt tranh giành, có thể không cần suy tính.

Thai Duy Thanh ý tứ rất rõ, nếu Cù Hạo Cẩm có thể bị điều đi bất kỳ lúc nào, thì miếng bánh thơm ngon này không thể chia cho ông ta nữa, khi nào Cù Hạo Cẩm đi, khi nào tỉnh trưởng mới tới còn chưa biết, như vậy còn lại hai người họ chia bánh thôi.

Đương nhiên Cù Hạo Cẩm có chủ động nhường cái bánh này ra hay không chưa thể xác định, vì thế Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn thương lượng làm sao chặn đứng Cù Hạo Cẩm, nạp Tống Đô vào tay mình.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Tống đô là một thành phố tài nguyên, trị an xã hội tương đối hỗn loạn, tôi thấy phải tổ chức một ban bệ mạnh mẽ, điều phái cán bộ làm việc nghiêm túc chí công vô tư tới tiếp nhận.

Thai Duy Thanh mỉm cười gật đầu.

Xem ra lần bắt tay hợp tác này không có vấn đề gì nữa.

... ....

Khi Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn chia bánh với nhau, Cù Hạo Cẩm đi di lại lại trong văn phòng hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.

Cũng chẳng trách Cù Hạo Cẩm được, vấn đề này đúng là rất khó nhằn.

Hút xong ba điếu thuốc, điện thoại bảo mật trên bàn vang lên, Cù Hạo Cẩm khẽ cau này, đi tới nhận điện thoại.

- Lão Cù, là tôi đây.

Trong điện thoại là tiếng của Kính Thu Nhân.

- Chào Kính bí thư.

Cù Hạo Cẩm nghiêm túc.

- Lão Cù này, vụ án Tống Đô các đồng chí định xử lý ra sao?

Kinh Thu Nhân luôn quan tâm tới vụ án này, đương nhiên nói là quan tâm tới Cù Hạo Cẩm thì đúng hơn, dù sao Cù Hạo Cẩm là một trong số quan lớn có phân lượng nhất trong hệ phái.

Kính Thu Nhân khẽ thở dài:
- Không dễ chút nào.

- Lão Cù, không thể chần chừ, phải giải quyết nhanh gọn, lập tức xử lý, để càng lâu càng bất lợi. Chuyện này phải chú ý làm tốt công tác tư tưởng với đồng chí trong ban, nhất là tranh thủ đạt được ý kiến nhất trí với đồng chí Thai Duy Thanh và đồng chí Liễu Tuấn.

Cù Hạo Cẩm cau mày, tựa hồ nghe ra điều gì đó từ trong lời của Kính Thu Nhân

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi