TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Liễu Tuấn, cậu đừng có lấn tới mãi, mọi người là bạn, tôi cũng không giấu diếm gì , nói thẳng ra nhé. Cậu muốn hạn chế giá nhà đất, tôi ủng hộ, tôi đã đồng ý trước mặt ông cụ, là sẽ làm được. Nam tử hán đại trượng phu một lời nói đáng ngàn vàng. Nhưng cậu cũng không thể bắt chúng tôi chịu thiệt mãi, ít nhiều phải có bồi thường chứ? Theo văn kiện giời hạn này, trong ba thậm chí năm năm sau, giá nhà đất ở Ngọc Lan sẽ không có thay đổi gì, thật sự quá đáng.
Cận Hữu Vi ngồi dậy, châm thuốc rít vài hơi, hậm hực nói.

Lý Huệ hơi cả kinh.

Hà Thắng Lợi lại khẽ mỉm cười, hắn và Cận Hữu Vi lần đầu gặp nhau, có điều hắn thích cái tính này của Cận Hữu Vi. Bản chất cả hai đều cùng là một loại người.

Chẳng trách Liễu Tuấn nói Cận Hữu Vi là bạn tốt của y, chỉ cần là người tính cách như thế xuất hiện bên cạnh, có qua lại với y vài hồi, gần như đều thành bạn tốt của Liễu Tuấn.

Có lẽ bản chất Liễu Tuấn cũng là loại người này?

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Cận Hữu Vi, anh còn muốn gì nữa? Hiện giờ số tiền thương nhân địa ốc kiếm được đã là lợi kếch sù rồi. Theo thu nhập bình quân công nhân viên chức Ngọc Lan hiện nay, tỉ lệ với giá nhà đất là 12 lần, cao gấp đôi tỉ lệ quốc tế công nhận, chính phủ định ra tỉ lệ này là 8, so với quốc gia tiên tiến là vẫn vượt ngoài giới hạn. Cho dù trong ba tới năm năm nữa giá nhà đất ở Ngọc Lan không nhúc nhích, không lan lợi nhuận của anh cũng đủ lớn hơn kinh doanh thứ khác nhiều rồi. Chẳng qua đem đi so với các thành thị khác, phát hiện người ta lãi nhiều hơn mình, trong lòng mất cân bằng cho rằng mình bị lỗ phải không?

Chính bởi vì hiện giờ tỉ lệ thu nhập giá nhà so với bình quân công nhân viên chức đạt tới 12 lần, mà chính phủ thành phố xác định mục tiêu là 8 lần, cho nên mấy năm sau trừ khi thu nhân cư dân tăng mạnh, nếu không chỉ riêng rút ngắn khoảng cách này đã cần thời gian dài rồi.

- Chẳng lẽ chúng tôi không nên so sánh sao? Chùng kinh doanh địa ốc, cùng đầu tư như nhau, nhưng vì ở thành phố khác nhau thu nhập giảm mạnh, dù là ai cũng có ý kiến.

Cận Hữu Vi không nằm xuống nữa, nghiêm túc tranh luận với Liễu Tuấn.

- Cho nên mới nói lòng người tham lam vô đáy, nếu như có một người từ trên lầu ngã xuống may mắn không bị thương, anh ngã từ trên lầu xuống, nhất định không thể bị thương phải không? Nếu như anh bị thương là không được, là ông trời bất công với anh phải không? Sao anh không nghĩ thử xem , anh kiếm lợi quá lớn là không nên, mấy năm qua kiếm được nhiều như thế là may mắn lắm rồi. Chẳng nhẽ kinh doanh địa ốc cứ nhất định phải kiếm được lợi nhuận cao nhất mời là kiếm tiền, còn không là lỗ vốn? Giả sử anh là một người dân thường, nghe tên thương nhân bất lương nói như thê liệu có điên lên giết tên thương nhân đó ăn thịt không?

Cận Hữu Vi mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết từ khi nào, mình thành thương nhân bất lương, bị Liễu Tuấn cứ mở miệng ra là gọi như thế.

- Nói như thế này, kỳ thực đám thương nhân các anh chỉ nghĩ tới một phương diện, có phương diện khác hay không, đều không nghĩ tới phải không?

Liễu Tuấn thong thả nói.

Cận Hữu Vi hừ một tiếng, rất khó chịu nói:
- Vâng, tôi ngu dốt không nghĩ ra, xin được Liễu bí thư chỉ điểm.

Lý Huệ thấy Cận Hữu Vi có vẻ giận, trong lòng rối lên, vội nháy mắt với hắn, Cận Hữu Vi làm như không thấy.

- Ha ha , hôm nay tôi dạy anh hai chiêu... Miễn phí!
Liễu Tuấn mỉm cười, điệu bộ rất ung dung.:
- Anh là người làm ăn, cái câu hàng hóa luân chuyển, không biết Cận công tử đã nghe thấy chưa?

Cận Hữu Vi đau đầu hết sức:
- Liễu bí thư xin ngài nói cái gì cao thâm hơn một chút, được không?

- Đạo lý thương nghiệp đều giống nhau, hiện giờ Ngọc Lan duy trì giá nhà thấp, mong muốn mua nhà của người dân sẽ rất mạnh mẽ. Bọn họ lo văn kiện chính phủ không có tác dụng lâu dài, để tránh ngày sau giá tăng vọt, họ sẽ ồ ạt mùa nhà. Vì thế anh nên nắt bắt cơ hội, tăng cường xây dựng nhà thương phẩm, bán càng nhiều nhà càng tốt, dùng số lượng bù lại chênh lệch giá, tôi nghĩ đạo lý này rất đơn giản, không cần phải dạy anh nữa đúng không?

Lý Huệ xen vào:
- Hữu Vi, lờ này của Liễu bí thư rất có lý, giá nhà ở Ngọc Lan thấp, chẳng những khiến quần chũng đổ xô đi mua, mà còn thu hút quần chúng ở thành phố xung quanh tới lập nghiệp. Như thế mấy năm nữa, khách hàng tiềm năng của cậu sẽ nhiều hơn rất nhiều. Ưu thế số lượng đúng là có thể bù đắp giá cá chênh lệch.

Lý Huệ sở dĩ kiên quyết chấp hành chính sách giới hạn trừ theo sát tư tưởng chính trị của Liễu Tuấn, còn có một nguyên nhân khác, hắn tính toán kinh tế tỉ mỉ, vì giá nha fthấp, hoặc nói cách khác vì xu thế gia tăng chậm, sẽ thu hút người dân xung quanh tới Ngọc Lan và Tiềm Châu mua nhà.

Nói ra đây cũng là chuyện hài hước đáng buồn, trong hoàn cảnh nhà đất cả nước tăng vùn vụt, đoán chừng rất nhiều quần chúng cho rằng giá nhà thấp ở Ngọc Lan và Tiềm Châu sẽ không duy trì được bao lâu, dù thông qua lập pháp cũng vô dụng.

Pháp luật có thể tu sửa mà.

Nhân cơ hội giá nhà ở Ngọc Lan và Tiềm Châu thấp, mua thật nhiều vào, một khi giá nhà đất tăng vọt, ngan với các thành phố khác, thì đó là một khoản lợi nhuộn vô cùng kinh người.

Cho nên thu nhập tài chính của thành phố cũng có thể lấy số lượng bù đắp lại, vô số tài chính bên ngoài tràn vào, khẳng định sẽ xúc tiến thành phố phát triên nhanh chóng.

Đó là điều thứ nhất.

Thứ hai là giá nhà đất thấp, sẽ giảm thiểu chi thiêu ở phương diện này, nói cách khác tiền trong túi người dân sẽ dư dả một chút, có khả nhiều người có tiền đầu tư vào ngành nghề khác. Thế là thành phố có hi vọng thực hiện phát triển đa nguyên.

Cận Hữu Vi không phải quan viên, không tính tới mặt này, chỉ tích lời lỗ của công ty mình, nghe thế cả giận:
- Hai vị bí thư đại nhân, hai người nói nhẹ nhàng lắm, tôi cũng muốn thông qua mở rộng quy mô hạ thấp giá thành, nâng cao lợi nhuận, nhưng tiền đâu? Mở rộng quy mô cần vốn, tôi lấy đâu ra nhiều vốn như vậy?

Liễu Tuấn không khỏi bật cười:
- Thì ra anh tức vì cái này, không nói sớm ra, anh muốn bao nhiêu vốn?

- Hắc hắc, Liễu bí thư, tôi biết ngài lắm tiền, có điều chút tiền đó của ngài không đủ nhét kẽ răng của tôi. Muốn lấy ưu thế quy mô bù đắp giá chênh lệnh, tôi cần ít nhất 1 tỷ tiền mặt. Sao nào, bí thư đại nhân định giải quyết khó khăn cho tôi như thế nào?

Cận Hữu Vi tham lam lên tiếng.

Tiếp theo Liễu bí thưn nói làm Cận công tử rất bực mình.

- Một tỷ? Cái chuyện vặt vãnh này mà cũng lấy ra làm phiền tôi à? Ài...
Liễu bí thư liên tục lắc đầu dè bỉu.

Cận Hữu Vi tức tối nói:
- Hóa ra tôi đang nói chuyện với ngài Bill Gates phải không ạ?

Liễu Tuấn cười:
- Được rồi, đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi nữa, tôi không tin anh lại đau đầu vì 1 tỷ.

- Ấy ngài Bill đừng đưa tôi lên cao như thế, tôi đúng là đau đầu vì 1 tỷ đấy, hiện giờ ngân hàng không dễ vay. Tôi lại không muốn đi nhờ người khác, nếu Liễu bí thư mạnh miệng như thế, vậy làm phiền ngài giải quyết dùm cho.
Cận Hữu Vi hầm hự nói.

Lời này quá nửa là thật, Cận Hữu Vi không kiên nhẫn đi kỳ kèo với đám giám đốc ngân hàng. Trước kia cha hắn còn tại chức, những giám đốc ngân hàng trong tỉnh A ít nhiều còn nể mặt Cận công tử, hiện giờ Cận Tú Thật chính thức nghỉ hưu, Cận Hữu Vi càng không tiện lấy chiêu bài của ông cụ ra nữa.

Liễu Tuấn hiểu "nỗi khổ" của Cận Hữu Vi, gật đầu nói:
- Được, để tôi giải quyết, có điều tôi nói trước, đây hoàn toàn là bạn bè giúp nhau, không liên quan tới công việc. Cho dù hạn chế giá phòng, đám thương nhân địa ốc các anh vẫn kiếm lợi lớn...

- Tôi biết, tôi biết, chúng tôi vẫn là thương nhân bất lương.. Tôi biết lâu rồi.. Bí thư đại nhân không cần cứ nhắc mãi nữa.

Liễu Tuấn chưa nói hết, Cận Hữu Vi đã giơ tay đầu hàng.

- Hữu Vi, thế này nhé, nếu anh là bạn Liễu Tuấn, vậy cũng là bạn tôi, tôi thấy tôi không cần tới Ngọc Lan lập công ty nữa, tiền vốn tôi chuẩn bị, cho anh vay mở rộng quy mô.
Hà Thắng Lợi cười nói.

Cận Hưu Vi tròn mắt:
- Một tỷ à?

- Không nhiều đến thế, vài ba trăm triệu thôi.

- Được, Thắng Lợi, anh rất được, Liễu Tuấn có bạn như anh là có phúc.
Cận Hữu Vi giơ ngón cái lên.

Những người này mở miệng là tỷ đồng , ngậm miệng cũng vài trăm triệu, làm mấy cô gái mát xa chết khiếp, trong mắt họ, Hạ Hâm Xương nhiều tiền lắm rồi, mọi người đều lén đoán tài sản của ông ta chừng mộ trăm triệu, giờ mới biết trong mắt mấy người này đó chẳng là cái gì.

Chẳng trách giám đốc Hạ cung kính với họ như thế.

- Thắng Lợi, Đàm Quốc Tử rốt cuộc là người như thế nào?
Đàm phán "điều kiện" với Cận Hữu Vi xong xuôi, Liễu Tuấn chủ động thay đổi đề tài.

Cận Hữu Vi giật mình, chẳng lẽ Liễu Tuấn lại muốn khai chiến với bên kia?

Có điều câu này không thể tùy tiện hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi