TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nhưng lời mời khách ăn cơm của cô giáo Trầm không thực hiện được, giấc mơ đẹp của Liễu bí thư tan tành.

Cô giáo Trầm vừa hứa không lâu, điện thoại vang lên. Chiếc di động này là món quà đắt tiền duy nhất Liễu bí thư tặng, trong đó bao hàm rất nhiều nhân tố ích kỷ, chủ yếu để hai người tiện liên hệ.

Cô giáo Trầm sau khi nhận điện thoại có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi anh nhé, ba mẹ em tới , muốn em ra bến xe đón, không thể mời anh ăn cơm rồi, lần sau nhé.

- Chú dì qua thăm em à?

- Vâng, có điều cũng không phải, có chút chuyện làm ăn. Ba em mở một xưởng gia công thực phẩm, có hàng tiêu thụ tới Ngọc Lan.. Trước kia ba em quen một người bạn làm ăn bên này, lần trước gửi tới rất nhiều hàng hóa, đoán chừng lần này tới xem.
Trầm Nhiêu giải thích.

- Ừ, vậy em đi đi!

Liễu Tuấn cười nói, không hề bảo sẽ đưa cô đi, cũng không hề bảo Trầm Nhiêu hỏi thăm hộ. Trầm Nhiêu cũng không yêu cầu Liễu Tuấn cùng đi đón cha mẹ mình, tựa hồ cả hai hình thành một sự ăn ý, không muốn giữa Liễu Tuấn và cha mẹ cô có qua lại.

Khi hai người cùng rời quán cà phê, có một tiểu cô nương ngạc nhiên gọi:
- Cô Trầm.

- Ấy Khâu Uyển hả.. Sao em lại làm việc ở đây.
Trầm Nhiêu ngẩn ra.

Cô giáo này tuổi cùng lắm là mười sáu mười bảy, còn chưa hết vẻ trẻ con, cực kỳ ngây thở, trông khá là xinh xắn.

Khâu Uyển gật đầu:
- Dạ, em giúp việc ở đây, thứ bảy chủ nhật qua đây, một tháng được hơn 100 đồng đấy, đủ tiền sinh hoạt của em rồi... Cô Trầm, cô tới đây xem sách ạ?

Tiểu cô nương mắt đảo qua đảo lại trên người Liễu Tuấn, mang theo vẻ tò mò, hiển nhiên coi Liễu Tuấn là bạn trai của Trầm Nhiêu rồi.

- Ừ, thế này có ảnh hưởng tới việc học tập của em không?
Trầm Nhiêu hơi lo lắng.

Khâu Uyển mặt hơi ỉu xuống, nhưng lập tức cười:
- Không sao ạ, em cố gắng thêm làm được... Cô Trầm, cô sắp đi ạ?

- Ừ cô có chút việc, lần sau sẽ lại tới xem sách. Khâu Uyển, nếu như.. Cô chỉ nói nếu như em có lúc thiếu thốn, có thể tìm cô, cô cho em vay tiền.
Trầm Nhiêu lựa chọn từ ngữ nói.

Khâu Uyển vành mắt đỏ lên, gượng cười:
- Cám ơn cô, cô đã giúp em nhiều rồi, em không thể làm phiền cô mãi. Cô yên tâm, em sẽ không tốt, tuyệt đối không kéo lớp tụt lại.

- Ừ, thế thì tốt.

Trầm Nhiêu xoa đầu Khâu Uyển gật đầu.

Kỳ thực cô chẳng lớn hơn Khâu Uyển được mấy tuổi, còn là một cô bé, nhưng lại làm ra vẻ "chị cả", nhờ vào thân phận "cô Trầm", cũng có vài phần khí độ bền trên.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Trầm Nhiêu chủ động giải thích:
- Khâu Uyển là học sinh lớp em, thành tích không tệ. Có điều trong nhà rất nhiều, ba mẹ đều là người ngoại tỉnh tới làm việc, gánh nặng lớn. Cô bé rất hiểu chuyện...

Liễu Tuấn gật đầu:
- Trẻ con nhà nghèo biết lo việc nhà sớm.

- Đúng thế, kỳ thực hiện giờ rất nhiều con cháu người làm công ngoại tỉnh xin học khó khăn, Khâu Uyển nói, những cô bé tuổi ngang bằng mình trong thôn toàn bộ bỏ học hết rồi, Khâu Uyển nếu không phải thành tích rất tốt, thì trúng vào trường Thất Trung, đoán chừng cũng bỏ học rồi.

Nhắc tới vấn đề này ngữ khí của Trầm Nhiêu rất nặng nề, không phù hợp với tuổi của cô chút nào.

- Bỏ học toàn bộ? Nghiêm trọng như vậy sao?

Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc.

- Cũng không phải toàn bộ là do gia đình khó khăn, con cái người làm công bên ngoài có nhiều hạn chế, nhiều thủ tục phải làm. Như muốn vào trường Thất Trung, phải nộp hơn 10 nghìn tiền mở rộng trường học, món tiền này với họ mà nói là quá nhiều, rất ít gia đình gánh vác được... Liễu Tuấn anh nói xem em có nên viết vào bên trong phương án kia không? Nói không chừng... Nói không chừng sẽ giúp được họ thì sao?

Liễu Tuấn trong lòng trào dâng tình cảm.

Y tựa hồ nhìn thấy chỗ khác Hạ Hiểu Tình trên người Trầm Nhiêu, kiếp trước vợ y không thể nói không phải là người lương thiện, nhưng tựa hồ không đạt được tới "đẳng cấp" của Trầm Nhiêu. Cô gái nhỏ nhắn này mang trái tim lương thiện lớn nhường nào.

Liễu Tuấn đưa tay ra, xoa đầu Trầm Nhiêu, ôn hòa nói:
- Đương nhiên, khẳng định là giúp được họ, anh tin.

- Nếu giúp được họ thật thì tốt rồi.

Trầm Nhiêu khẽ than một tiếng, ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn thấy vẻ "yêu chiều" trong mắt Liễu Tuấn làm trái tim cô không khỏi đập loạn lên, đột nhiên ôm lấy eo Liễu Tuấn, đầu khẽ dựa vào vai y rồi nhanh chóng buông ra, chạy đi như bay.

Nhìn theo bóng lưng vui sướng của Trầm Nhiêu, nhất thời Liễu Tuấn ngây ra.

Tâm tình tốt của Liễu Tuấn chỉ duy trì được một ngày, thứ hai khi đi làm về, bị một cú điện thoại của Trầm Nhiêu phá tan tành.

Bên kia điện thoại Trầm Nhiêu tựa hộ vô cùng tức giận, nói oang oang:
- Liễu Tuấn, bọn họ ức hiếp người khác.

Nghe Trầm Nhiêu vừa nói vừa thửa dốc, không biết là vì sợ hay vì giận, trước mặt Liễu Tuấn hiện lên khuôn mặt đỏ bừng bừng của Trầm Nhiêu.

- Làm sao thế?

Kha Khải Phàm và Tiết Chương Dịch đều có chút ngạc nhiên, vì họ nghe thấy chút khẩn trương trong giọng nói của Liễu bí thư.

Đây là chuyện hết sức hiếm thấy.

- Chỗ hàng hóa kia của ba em bị bọn họ nói là có vấn đề chất lượng, phải niêm phong toàn bộ...
Trầm Nhiêu tức tối nói:
- Mấy trăm nghìn tiền hàng chứ ít gì, sao bọn họ có thể ức hiếp người ta như thế?

Liễu Tuấn tức thì cau mày lại, nói:
- Đừng vội, em cứ từ từ nói thôi.

.... ....

Trong một phòng bao của khách sạn Thu Thùy, vợ chồng họ Diệp lòng thấp thỏm không yên, ngồi cùng bàn với bọn họ còn có ba nam nhân, hai người mặc đồng phục kiểm dịch, người cao tuổi chừng 40, người ít tuổi trên 30. Còn lại là nam nhân gày gò trên 40, tai dơi mặt chuột, mắt đảo liên tục, vừa nhìn một cái biết ngay là hạng rất mưu mô.

Rượu thịt trên bàn rất phong phú, đủ sơn hào hải vị, rượu Ngũ Lương Dịch lâu năm, ít nhất phải trên 2000, bằng với thu nhập 3 tháng của công nhân bình thường rồi.

Có thể thấy người mời khác rất có thành ý.

Mời khách là vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn.

Lần này bọn họ vội vàng tới Ngọc Lan không phải là đi thăm con gái, mà là xử lý vấn đề làm ăn. Thành thực mà nói, chuyện lần này Trầm Nguyệt Sơn không hiểu ra sao.

Trầm Nguyệt Sơn kinh doanh phân phối thực phẩm mười mấy năm, được coi là làm ăn có thâm niên rồi, tích lũy được một số mối quan hệ và tài chính. Thấy nhu cầu ăn uống tăng cao, Trầm Nguyệt Sơn động lòng, thấy cứ làm nhà phân phố cấp hai mãi lợi nhuận không cao, nếu như lập nhà xưởng, có khi lợi nhuận cao hơn nhiều, thế là cùng Diệp Ninh hợp kế, nói làm là làm, lập nên một xưởng gia công thực phẩm sản xuất món ăn vặt đặc sản ở tỉnh N, đóng gói tiêu thụ khắp nơi.

Phải nói Trầm Nguyệt Sơn rất có tầm nhìn, nhu cầu ăn vặt dần dần được mọi người ưa chuộng, nhất là những người trẻ tuổi. Có điều loại chuyện kinh doanh này, tiêu chuẩn không cao lắm, có tiền là làm được. Thấy nghề này đang phát, không ngừng có người tham gia, cạnh trnah ngày càng quyết liệt.

Trầm Nguyệt Sơn liền tính đường khác, đưa chuyện kinh doanh ra ngoài, trước kia khi ông ta phân phối thực phẩm, có một số mối quen biết bên ngoài, ví dụ Trương Thu ở Ngọc Lan là một trong số đó.

Trương Thu chính là nam nhân gày gò.

Trương Thu làm nhà phân phối ở Ngọc Lan, quen biết Trầm Nguyệt Sơn nhiều năm rồi. Trầm Nguyệt sơn tìm hắn nói muốn bán hàng tới Ngọc Lan, hắn liền vỗ ngực bôm bốp đảm báo.

Trầm Nguyệt Sơn biết bãn lĩnh của hắn, có mấy hộ khách hàng đầu cuố ở Ngọc Lan, đường tiêu thụ không có vấn đề. Được Trương Thu bảo đảm, Trầm Nguyệt Sơn thương lượng với vợ, để xưởng sản xuất ra một số đồ ăn hợp khẩu vị người dân tỉnh A.

Phải nói mấy món đậu phụ khô, cánh gà, chân gà, mùi vị rất được, tình hình tiêu thụ ở Ngọc Lan luôn rất tốt, hai năm qua có được danh tiếng, có đầu mối và con đường tiêu thụ ổn định. Trương Thu làm tổng đại lý cũng lời không ít, mọi người cùng vui.

Trầm Nguyệt Sơn còn bảo Trần Nhiêu tới nhà Trương Thu bái phỏng một lần cho tròn lễ số.

Có điều cảm quan của Trầm Nhiêu với Trương Thu không được tốt lắm, cứ nhìn con mắt đảo như rang lạc của hắn là ghét rồi. Theo Trầm Nhiêu, khuôn mặt đó nhìn là biết hạng người gian trá, không lương thiện gì. Trầm Nhiêu liền đem cảm nhận của mình nói với cha mẹ, nhắc họ cẩn thận một chút.

Trầm Nguyệt Sơn khi ấy chỉ cười lắc đầu.

Tiểu nha đầu mới vào xã hội đã dạy bảo cha mẹ rồi à?

Chẳng lẽ đó là bệnh nghề nghiệp.

Trầm Nguyệt Sơn không hề để ý tới lời nhắc nhở của con gái, chỉ lo cung cấp hàng, không ngừng vận chuyển tới Ngọc Lan. Không ngờ lần này có chuyện thật, hơn nữa còn là chuyện lớn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi