TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trầm Nhiêu gần như có thể khẳng định, Trương Thu đang giờ trò, muốn nuốt số hàng này nên liên hợp đám Kiều khoa trưởng, cố ý sinh sự.

- Giám đốc Trương không thể nói như thế, ba tôi làm ăn với ông nhiều năm, đã bao giờ xảy ra chuyện thế này? Số hàng này nếu có vấn đề thì trả lại, chúng tôi đưa về xử lý.

- Ha ha, cô giáo Trầm không hiểu luật pháp rồi, còn là cô giáo nữa... Nói cho cô biết, số hàng này kiểm tra ra vấn đề thì không còn là của các người nữa rồi, phải tịch thu, tiêu hủy, còn phải phạt. Cô cho rằng đây là cái gì? Đây là thực phẩm!

Kiều khoa trưởng trừng đôi mắt trâu lên hầm hầm nói, đôi mắt tham lam vẫn ngó tới ngó lui trên người Trầm Nhiêu, không hề che đậy gì.

- Số hàng này có vấn đề toàn là do các người nói, chúng tôi..

Tính ương bướng của Trầm Nhiêu nổi lên, muốn tranh luận một phen.

- Nhiêu Nhiêu.
Trầm Nguyệt Sơn sợ hỏng chuyện, vội quát con gái, rồi tươi cười với Kiều khoa trưởng.

- Kiều khoa, nó còn bé chưa hiểu chuyện, anh đứng chấp.

- Ha ha, không bé đâu, đã là cô giáo rồi kia mà! Trông rất ngon lành đấy, có bạn trai chưa?
Kiều khoa trưởng nhìn Trầm Nhiêu hau háu, chép miệng nói.

Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh lòng nổi giận, nhưng đây là bên ngoài, lại cần cầu khẩn người khác, không tiện phát tác. Có điều sắc mặt Trầm Nguyệt Sơn sầm xuống, bất mãn nói:
- Kiều khoa, chuyện này không thương lượng được nữa sao?

- Không! Tịch thu toàn bộ, phạt 100 nghìn! Hừ, các người bán loại thực phẩm có vấn đề này phạt 100 nghìn là nhẹ đấy.

Kiều khoa trưởng thấy Trầm Nguyệt Sơn đổi sắc mặt, cũng nghiêm mặt lại, thái độ rất ngạo ngược.

Bọn ngoại tỉnh, đây là Ngọc Lan, không phải chỗ các người giương oai.

- Thế giới này không còn chỗ nào nói lý lẽ nữa à?
Trầm Nhiêu mắt hành trợn tròn, tức giận nói.

- Được, cô giáo Trầm muốn nói lý lẽ à? Được thôi, mai tới tìm cục trưởng chúng tôi mà nói!

Kiều khoa trưởng hừ lạnh.

Trương Thu lại đứng ra hòa giải:
- Kiều khoa đứng giận, cô giáo Trầm dù sao là cô nương trẻ, chưa hiểu chuyện .. Anh tha cho một lần đi, lão Trầm này, tôi không giúp anh được nữa, vốn định gánh vác hộ anh, ít nhiều kiếm được ít tiết, chứ làm theo pháp luật, anh mất sạch vốn liếng, còn phạt tiền, 100 ngàn không phải trò đùa đâu.

Trương Thu có chút lo lắng, nếu làm căn, chẳng may Trầm Nguyệt Sơn uơng lên, số hàng này bị tiêu hủy, hắn chẳng được gì, còn uổng công làm tiểu nhân.

- Hừ, lão Trương, nếu không phải nể mặt anh thì tôi đã đi rồi! Để xem xem, ở Ngọc Lan này còn ai làm gì được tôi nào.
Kiều khoa trưởng nói rất ngông cuồng.

- Thế hả? Ngọc Lan là nhà mày sao?

Đang giằng co thì cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói vang lên.

Tất cả đều giật mình, nhìn ra cửa.

Chỉ thấy một nam nhân trên 30, mặc toàn đồ hiệu đi vào, mặt cười khẩy, nhưng không ai nhận ra.

- Cậu là ai?

Kiểu khoa trưởng ỷ vào hơi rượu, liếc xéo mắt, hầm hừ nói.

Nế chẳng phải thấy người này khí độ bất phàm hắn đã chẳng nói thế, như hắn nói lão Kiễu hắn ở đây là nhân vật lớn rồi, rất nhiều ông chủ kinh doanh thực phẩm phải nhìn mặt hắn mà làm việc.

Nam nhân kia không để ý tới hắn, mắt quét qua một lượt, dừng trên người Trầm Nhiêu:
- Cô là Trầm Nhiêu sao?

Trầm Nhiêu ngẩn người.

Người này tìm mình?

Có quen đâu.

Cô không do dự, gật đầu:
- Vâng, tôi là Trầm Nhiêu.

- Giáo viên trường Thất Trung?
Nam nhân kia tựa hồ chưa chắc lắm, hỏi thêm.

- Đúng, xin hỏi...

Trầm Nhiêu nghi hoặc.

Nam nhân kia bật cười, tựa hồ cảm thấy chuyện này rất thú vị, nói:
- Tôi là Cận Hữu Vi, là chủ của địa ốc Tinh Vũ, nghe nói cô gặp phải chút rắc rối ở đây, có người bạn bảo tôi đến xem. Cô yên tâm, không sao nữa.

- Ha ha, địa ốc Tinh Vũ, làm địa ốc mà to à, chuyện cục vệ sinh chúng tôi cậu quản nổi sao?
Kiều khoa trưởng trừng mắt lên.

Vốn cái tên địa ốc Tinh Vũ hắn nghe cũng quen quen, hình như là một công ty lớn , có điều Kiều khoa trưởng uống hơi quá chén, tâm tình phấn khích, suy nghĩ không chu đáo. Huống chí cái dáng vẻ nghênh ngang của Cận Hữu Vi làm người ta rất khó chịu, Kiểu khoa trưởng bất chấp hắn là thần thánh phương nào, quát tháo.

- Chó má, bằng vào bộ dạng ăn hại của mày mà cũng đại biểu cho cục vệ sinh? Lão lữ, lão tiểu tử còn đứng đó làm rùa rụt đầu à? Nhìn đi, đám cấp dưới khốn kiếp của anh làm chuyện thối tha gì, làm mất mặt Ngọc Lan chúng ta rồi.

Cận Hữu Vi trừng mắt lên, không khách khí gì quát Kiều khoa trưởng một câu rồi lách sang một bên.

Mọi người lúc này mói chú ý tới, thì ra đằng sau Cận công tử còn có mấy người, người đi đầu chừng bốn mươi, người gầy gò, không có gì nổi bật, vừa rồi đứng sau lưng Cận công tử, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy.

Ngoài ra có hai người trẻ tuổi to khỏe, eo gọn lưng rộng, có vẻ như tay sai.

Thì ra Cận công tử nhận được điện thoại của Liễu bí thư bảo hắn tới khách sạn Thu Thủy giúp chút việc, lại nói qua nguồn cơn, Cận công tử vừa nghe đã khoái trí.

Nghe giọng điệu của Liễu bí thư thực sự nổi giận, hiện giờ ở Ngọc Lan, thậm chí cả nước, chuyện làm Liễu bí thư nổi giận không nhiều, không biết cô giáo kia thiên hương quốc sắc thế nào làm Liễu bí thư "đau lòng" như thế.

Có điều Cận công tử không dám khinh xuất.

Liễu Tuấn đích thân nhờ vả hắn không thể làm hỏng chuyện.

Thân là nha nội, hắn hiểu rất rõ, càng là chuyện riêng tử càng không thể sơ xuất. Nếu là chuyện công còn có chỗ mặc cả. Ví như chuyện hạn chế nhà đất trước đó không lâu, Cận công tử o ép, làm kẻ đó không còn cách nào, ngoan ngoãn "giúp" cho Cận công tử 1 tỷ.

Chuyện này không thể thế được.

Hình như còn liên quan tới "nữ nhân" của Liễu tuấn, thì không hề tầm thường.

Cận công tử không hiểu rõ tình hình bên này thế nào, chẳng những gọi cục trưởng cục vệ sinh tới, còn khẩn cấp điều mấy "tay chân" tới, chẳng may có đánh nhau, Cận công tử cũng không cần phải làm sĩ tốt.

Che đằng sau Cận công tử là Lữ Cao Vân, cục trưởng cục vệ sinh.

Khi Cận Hữu Vi gọi điện cho hắn, Lữ Cao Vân còn đang ăn cơm ở một khách sạn khác, nghe Cận công tử gọi, Lữ Cao Vân không dám chậm trễ, vứt cả đám khách ở đó, vội vàng chạy tới.

Ở Ngọc Lan cán bộ có cấp bậc một chút, tin tức nhanh nhảy một chút có ai không biết Cận công tử là bạn thân của Liễu bí thư? Nghe những người hay tới Thủy lam chi dạ nói, chiếc xe số một thành ủy thường đậu cùng chiếc BMW của Cận Hữu Vi một chỗ.

Cho dù Cận Hữu Vi không có quan hệ gì với Liễu Tuấn, với sức ảnh hưởng của Cận Tú Thật hiện nay ở tỉnh A, hổ già uy phong vẫn còn, từng là đệ nhất nha nội của tỉnh A, một cán bộ cấp chính xử nho nhỏ như Lữ Cao Vân không dám thất lễ.

Lữ Cao Vân nghe Cận công tử nói, trong lòng cười khổ.

Không phải Cận công tử cậu chắn trước mặt sao? Sao bảo tôi rút đầu làm rùa?

Nhưng người tiếp xúc với Cận công tử đều biết phong cách ăn nói của hắn, chẳng ai chấp hắn.

- Kiều Lương, cậu giở trò gì thế?

Lữ Cao Vân nhìn Kiều khoa trưởng mặt đỏ bừng bừng, liền rất không vui quát.

Kiểu khoa vốn đang hung hăng, thấy Lữ Cao Vân thì trợn mắt há mồm, cuống cuống đứng lên, tên đồng nghiệp bên cạnh hắn còn thiếu chút nữa làm đổ cả ghế, không dám thở mạnh lấy một cái.

- Cục trưởng, tôi., tôi...

Kiều Lương lắp bắp nói không ra lời, hắn cũng chẳng hiểu sao cục trưởng lại tới, loáng thoáng cảm giác có chút quan hệ với Trầm Nhiêu. Nhưng nhất thời liên hệ được cục trưởng cục về sinh với cô giáo trẻ được?

- Cậu uống nước tiểu thối cả đầu rồi phải không?
Lữ Cao Vân nghiêm giọng quát.

Thực ra mà nói, Lữ Cao Vân cho tới tận bây giờ cũng chẳng hiểu mô tê gì, không biết Cận công tử kéo mình đến đây vì chuyện gì. Nhưng bất kể thể nào, kinh động tới Cận công tử không phải chuyện nhỏ rồi, nhìn mấy tên "tay chân" Cận công tử mang theo rõ ràng nói một câu không hợp là thu thập ngay.

Có điều Lữ Cao Vẫn hoàn toàn không hiểu loại nhân vật nhỏ như Kiều Lương làm sao có thù với Cận công tử.

Kiều Lương chưa đủ tư cách làm Cận công tử nhớ tới, nói hắn có thù với Cận công tử thật quá đề cao hắn.

- Cục trưởng, tôi.. Tôi không biết... Đây là hiểu lầm... Đúng rồi, khẳng định là hiểu lầm.

Kiều Lương hoàn toàn choáng váng, rượu trong bụng hóa thành hết mồ hôi lạnh toát ra ngoài.

Cận Hữu Vi cười ha hả, nói với Trầm Nhiêu:
- Cô giáo Trầm, vị này là Lữ Cao Vân, cục trưởng cục vệ sinh, ừ, coi như là bạn tôi đi. Cô có việc gì cứ việc phản ánh, Lữ cục trưởng nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng, phải không Lữ cục trưởng.

Nghe Cận Hữu Vi nói mình là bạn hắn, Lữ Cao Vân cảm thấy vinh hạnh lắm, liên tục gật đầu, quay sang Trầm Nhiêu nói:
- Đúng đúng đúng, cô giáo Trầm, có có vấn đề gì cứ nói với tôi, tôi nhất định giải quyết cho cô... A, không, không phải, là cho cô một câu trả lời vừa lòng, ha ha

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi