TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tập đoàn quân bộ không phải ở thị khu Nam Minh mà ở bên dưới một thị trấn. Một khu vực quân sự đơn độc chiếm diện tích khá rộng, không chỉ cơ quan chỉ huy quân bộ ở nơi đó, thủ trưởng chính của tập đoàn quân cũng ở đấy. Hơn mười tòa biệt thự tinh xảo tô điểm thêm một khu vực rộng rãi xanh ngắt.

Nhưng xe cũng không tiến vào quân bộ mà trực tiếp chạy vào một tiểu khu trong thành phố Nam Minh.

Tiểu khu này là khu căn hộ sa hoa nhất mới được khai phá trong những năm gần đây của thành phố Nam Minh, tất cả đều là biệt thự lớn xa hoa, trong đó xa hoa nhất là biệt thự số 18 nằm trên đỉnh núi, cũng chính là sản nghiệp của Xảo Nhi.

Sau khi Lương Kinh Vĩ được điều nhiệm đến quân khu đông nam không lâu Xảo Nhi đã mua căn biệt thự này, cô biết Liễu Tuấn thỉnh thoảng sẽ qua đây tụ họp với Lương Kinh Vĩ, cô mang theo Nhạc Nhạc nhưng cũng không được dễ dàng ra vào tập đoàn quân quân bộ.

Địa vị trong thể chế nội hiện giờ của Liễu Tuấn đã cao như vậy, công tác bảo mật càng thêm khó khăn.

Cũng giống như tại phía nam thành phố, khi Liễu Tuấn qua đây vẫn ở trong tòa biệt thự hải cảnh này của cô.

Trong biệt thự, hai vợ chồng già Lương Quốc Thành và vợ chồng Lương Kinh Vĩ cũng ở đây, vợ chồng Dư Quốc Huân Lương Thiếu Lan hơn nữa còn có Dư Đan cùng với con trai của Lương Kinh Vĩ là Lương Hán Ninh cũng có mặt, vừa nhìn thấy Liễu Tuấn đi vào tất cả mọi người mỉm cười đứng dậy.

Liễu Tuấn buông Nhạc Nhạc xuống, bước nhanh tới trước mặt hai vợ chồng Lương Quốc Thành, cúc cung vấn an, mỉm cười nói: "Chúc ba sinh nhật vui vẻ!"

"Ha ha, tốt tốt. . . qua đây xa như vậy chắc là vất vả lắm, mau ngồi mau ngồi. . ."

Lương Quốc Thành cười tủm tỉm luôn miệng bắt chuyện. Năm nay ông cũng đã ngoài 60, tuy nhiên thân thể vẫn còn tốt, sống lưng còn thẳng, tai thính mắt tinh, chỉ tổ mái tóc đã hoa râm, nhìn qua tinh thần vẫn còn dồi dào.

Cuộc sống cho đến bây giờ trôi qua vẫn rất vui vẻ, mọi việc trôi chảy cho nên hai lão nhân đương nhiên thân thể khỏe mạnh.

Sau khi Liễu Tuấn ngồi xuống mới chào hỏi với đám người Lương Kinh Vĩ Dư Quốc Huân, sau đó từ nhỏ đến lớn chào hỏi với Liễu Tuấn. Liễu Tuấn mỉm cười hỏi: "Giáo sư Du, Tắc Thành đâu?"

Con trai Dư Quốc Huân là Dư Tắc Thành, đó là một đứa trẻ rất có dáng và lịch sự, ấn tượng của Liễu Tuấn đối với nó rất tốt, vừa thấy mặt thì hỏi nó đâu.

Dư Đan cười đáp: "Trường học của Tắc Thành có tổ chức hoạt động khảo sát Tam Giang Nguyên nên Tắc Thành báo danh tham gia, hội này ở núi Tanglha đấy. . ."

Dư Tắc Thành năm nay 18 tuổi, thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, năm ngoái thi đỗ đại học thủ đô. Dư Đan trả lời thay có thể thấy được giữa hai chị em này mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng cũng rất tương thân tương ái.

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Khảo sát Tam Giang Nguyên? Tốt, thanh niên phải tham gia nhiều hoạt động xã hội như vậy mới có lợi, có thể mở mang tầm mắt, nâng cao kiến thức."

Mọi người cũng nhất loạt gật đầu.

Dư Đan cười nói: "Đúng vậy, cậu và mợ đều rất ủng hộ, mợ còn tặng nó một bộ quân dụng, Tắc Thành cũng rất oai, suốt ngày khoe khoang với đám bạn học của nó, nói mợ là người tài giỏi như thế nào."

Liễu Tuấn cũng cười nói: "Hà chủ nhiệm vốn đã rất giỏi rồi, em thấy cũng sắp thăng lên tướng quân rồi đấy nhỉ?"

Hà Mộng Khiết đã được điều nhiệm từ quân khu phía nam đến quân khu đông nam, làm thì vẫn là nghề cũ, chủ nhiệm trung tâm chỉ huy quân khu điện tử tin tức chiến.

Hà Mộng Khiết vừa cười vừa nói: "Hai dì cháu thông đồng chê cười mợ phải không?"

Dư Đan liền chạy tới nằm ở trên vai mợ, cười hì hì nói: "Mợ đừng có mà vu oan cho cháu, mợ chính là thần tượng của cháu đấy, cháu rất muốn làm bộ đội, sớm biết như vậy cháu nghe ba học y, có thể vào bộ đội làm quân y, phải không mợ?"

Vừa nói xong tất cả mọi người đều bật cười.

Hà Mộng Khiết nói: "Hiện tại cháu cũng có thể tham gia quân đội mà, bảo cậu đi cửa sau, đặc biệt gọi nhập ngũ là được."

Dư Đan nói giọng khoa trương: "Cháu cũng không dám đâu, Lương quân trưởng thiết diện vô tư, sao có thể thiên vị người nhà. . ."

Lương Kinh Vĩ cười nói: "Hiện tại cháu đang công tác trên hệ thống thương vụ cũng rất tốt, vẫn có thể cống hiến cho nước còn gì."

Ngày hôm nay Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết không có mặc quân trang, chỉ mặc y phục hàng ngày, Một vị thiếu tướng lục quân ra vào một khu biệt thự đỉnh cấp xa hoa như vậy khó tránh làm người khác chú ý, tuy là mặc dù mặc y phục hàng ngày nhưng vẫn khó có thể che giấu khí khái oai hùng trên người.

"Đan Đan, việc giữa cháu và Cố Khải Tú thế nào rồi?"

Nói đùa một lúc, Liễu Tuấn hỏi đến việc chung thân đại sự của Dư Đan. Ấn tượng của y đối với Cố Khải Tú con trai của Cố Đồng Huy cũng rất tốt.

Dư Đan liền lộ ra vẻ ngượng ngùng, ngại ngùng không chịu nói.

Lương Thiếu Lan vừa cười vừa nói: "Con bé này có gì mà xấu hổ, mọi người đã thương lượng cả rồi, chuẩn bị ngày 1/5 năm tới là sẽ làm lễ kết hôn."

Liễu Tuấn cười nói: "Ồ? Đây chính là chuyện tốt. . . Ôi chao, chú phải nghĩ lại nên tặng lễ vật gì mới tốt đây?"

"Tặng một búp bê, môt búp bê thật to!"

Nhạc Nhạc ở một bên reo lên.

Cả nhà cũng cười ha ha.

Liễu Tuấn như bừng tỉnh: "Ôi chao, thiếu chút nữa đã quên mất, lúc nãy có mang theo một búp bê tặng cho Nhạc Nhạc, mau mau mở cái va ly ra, mau đưa cho Nhạc Nhạc."

Thì ra Nhạc Nhạc vẫn luôn nghĩ tới con búp bê đẹp như thiên sứ mà ba đã tặng, lại không tiện cắt đứt lời nói của người lớn nên mượn cơ hội này nói ra. Lúc này thấy ba đã "hiểu rõ" tâm tư của mình, tiểu nha đầu liền vỗ tay, miệng thì cười rất vui vẻ.

Rất nhanh, một con búp bê cao như người thật được lấy ra từ trong va ly, mặc mặc bộ áo đầm trắng tinh, mái tóc đen thật dài xỏa tận vai.

"Oa. . ."

Vừa thấy con búp bê này mọi người đều sửng sốt la lên.

"Là Nhạc Nhạc à, quá giống, quả thực giống như đúc Nhạc Nhạc vậy. . ."

Dư Đan nhìn con búp bê, kinh ngạc than không ngớt.

Không chỉ cô bé, tất cả mọi người đều rất giật mình.

Con búp bê này không phải là giống như đúc Nhạc Nhạc, ít nhất cũng phải giống đến 7, 8 phần, thậm chí chiều cao đều như nhau, giống như là được làm theo mẫu của Nhạc Nhạc vậy, hơn nữa làn da nhìn qua rất mềm mại, rất sáng bóng, nếu vừa thấy hầu như có thể nhìn giả thành thật.

"Oa, ba ba, đây là con hả. . ."

Nhạc Nhạc mở to hai mắt nhìn vào con búp bê giống mình như đúc, hưng phấn kêu lên.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đúng, chính là con đấy!"

Ngay cả Hà Mộng Khiết vẫn có thói quen không để ý tới những món "đồ chơi" này cũng rất hiếu kỳ, đưa tay sờ vào cánh tay con búp bê, giật mình: "Ơ này, rất co dãn. . . Liễu Tuấn, búp bê này quả thực rất tinh xảo, nó làm thế nào vậy?"

Liễu Tuấn cười nói: "À, em cầm tấm hình của Nhạc Nhạc và số đo thân thể của nó rồi nhờ một công ty nhân cách hoá bằng khoa học kỹ thuật của Nhật Bản làm theo yêu cầu. Con búp bê này không chỉ là hình nộm của Nhạc Nhạc, nó còn có thể nói nữa và làm động tác nữa đấy . . ."

Liễu Tuấn nói xong ấn vào một nút ở trên gáy con búp bê, búp bê lập tức trừng mắt lên, dùng thanh âm rất êm tai nói: "Chào mọi người, con tên là Nhạc Nhạc. . ."

Thanh âm này cũng rất giống giọng của Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc quá vui vẻ, liền ôm lấy búp bê, cười khanh khách nói: "Mẹ, mỗi tối con phải ôm búp bê này đi ngủ."

"Được. . ." Xảo Nhi cũng đặc biệt vui vẻ, liên tục gật đầu, song tiếp theo lại có chút lo lắng: "Tiểu Tuấn, con búp bê này trẻ con ôm ngủ không có việc gì chứ?"

Gần đây có đưa tin có một số đồ chơi trẻ em qua kiểm tra không hợp vệ sinh, có chứa một số vật chất có độc sẽ tạo thành một vài tổn hại ngầm.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Yên tâm, tất cả vật liệu chế tạo búp bê này đều hoàn toàn được đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tạo thành tổn thương cho thân thể trẻ con."

Xảo Nhi liền yên tâm.

Dư Đan nói: "Nhạc Nhạc, em đặt tên cho búp bê này đi, sau này chúng ta cũng sẽ gọi tên của nó."

Nhạc Nhạc ngẩng lên khuôn mặt đỏ ửng, hưng phấn nói: "À, nó không biết nói, gọi nó là Nhạc Nhạc."

Dư Đan cười nói: "Nó tên Nhạc Nhạc thế em tên là gì?"

"Em cũng gọi Nhạc Nhạc."

"Thế sau này khi chúng ta gọi Nhạc Nhạc thì nó sẽ trả lời chúng ta hay là em trả lời đây?"

Nhạc Nhạc không cần suy nghĩ, lập tức đáp: "Hai đứa em cùng trả lời, có phải không ba?"

Liễu Tuấn liên tục gật đầu, nói: "Đúng, cùng trả lời, như thế thì nhà chúng ta sẽ có hai Nhạc Nhạc, ba và mẹ cũng có 2 đứa con gái, đúng không? Thật là vui!"

"Dạ!"

Nhạc Nhạc gật mạnh đầu, vô cùng vui vẻ ôm lấy búp bê, yêu thích không buông tay.

Thấy con gái vui vẻ như vậy Liễu Tuấn cũng rất hưng phấn, nói: "Xảo Nhi, anh đã suy nghĩ rồi, sau này mỗi năm sẽ làm một búp bê như vậy cho Nhạc Nhạc, giống như là ghi lại quá trình lớn lên của Nhạc Nhạc vậy, em thấy thế nào?"

Xảo Nhi mỉm cười gật đầu, cảm thấy chủ ý này của chồng rất hay, tuy nhiên vẫn nói: "Tiểu Tuấn, anh cưng chiều Nhạc Nhạc như vậy coi chừng sẽ làm hư nó. . ."

Liễu Tuấn liên tục xua tay: "Không đâu, sinh con trai thì cưng đến 18 tuổi, sinh con gái thì khác, có thể cưng đến 80 tuổi!"

"Anh đấy. . ."

Xảo Nhi hờn dỗi "trừng mắt" với Liễu Tuấn.

Nhạc Nhạc vội vàng "cam đoan": "Mẹ yên tâm đi, Nhạc Nhạc nhất định sẽ rất ngoan rất nghe lời, sẽ không bị làm hư!"

Mọi người trong phòng lại cười ầm lên.

Hà Mộng Khiết nói: "Tiểu Tuấn, em cưng con gái như vậy đâu có giống một lãnh đạo Tỉnh ủy đâu."

Liễu Tuấn cười ha ha: "Lãnh đạo Tỉnh ủy cũng là người mà, vẫn phải có thất tình lục dục. Vô tình chưa hẳn là hào kiệt, thương con sao không là trượng phu?"

Cả nhà nói giỡn một lúc, Lương Quốc Thành nói: "Tiểu Tuấn, hiện nay con là phó bí thư Tỉnh ủy, công việc làm thế nào?"

Nếu như là ngày trước, không chỉ nói những đại quan như phó bí thư Tỉnh ủy, cho dù chủ nhiệm công xã đối với Lương Quốc Thành mà nói cũng là cao cao tại thượng, không thể tiếp cận. Hôm nay trong nhà tùy tiện cũng có một người không phải là tướng quân quan lớn thì là phú hào hàng tỉ, tuy là như thế, phó bí thư Tỉnh ủy đối với Lương Quốc Thành mà nói vẫn là một chức vụ vô cùng thần bí. Trong suy nghĩ của hắn phải là một việc đặc biệt vất vả.

Liễu Tuấn vội vàng đáp: "Tàm tạm, cũng quen rồi."

Lương Kinh Vĩ cười nói: "Chứ sao, cậu làm khổ người ta đến chổng vó, còn mình thì lại nhàn rỗi."

Liễu Tuấn tại thành phố Ngọc Lan liên tiếp xuất chiêu, sớm đã thành mối quan tâm của toàn quốc, ngay cả nội bộ quân đội cũng có rất nhiều nghị luận. Ngay cả Lương Quân trưởng cực kỳ giống Hà Trường Chinh, nghiêm túc trước sau như một cũng không dám làm khó Liễu bí thư.

Liễu Tuấn thở dài: "Muốn nhàn rỗi sợ cũng khó."

Lương Kinh Vĩ vung tay lên, nói: "Mặc kệ đi, nếu đã tới đây rồi thì cứ nghỉ ngơi vài ngày, chúng ta đi săn đi!"

Liễu Tuấn nhất thời phấn chấn, lập tức gật đầu đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi