TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Phó Tùng Lâm cũng không có giữ Liễu Tuấn ở lại dùng cơm.

Đến tầng cấp cao như họ, giữa đôi bên có gặp gỡ thì cốt cũng ở cái tri tâm mà không phải ăn cơm uống rượu. Những thứ dung tục thế này cũng không đủ để thể hiện lòng dạ của một bí thư Tỉnh ủy.

Sau khi Liễu Tuấn mỉm cười cáo biệt với Phó Tùng Lâm mới ngồi trên Mercedes rời khỏi ven hồ Tùng Minh.

Xe vừa chạy ra khỏi Thường ủy Tỉnh ủy, điện thoại của Liễu Tuấn liền vang lên.

"Vâng, tôi đây!"

Liễu Tuấn bình thản nói. Phàm là khi Liễu bí thư nói như vậy, có thể chứng minh bên đầu kia điện thoại là người rất quen thuộc, hơn phân nửa là hồng nhan tri kỷ của y.

"Ha ha, Liễu bí thư thật lợi hại nha! Anh quả là sao chổi, đi đến đâu cũng xảy ra chuyện!"

Trong điện thoại truyền ra thanh âm trêu chọc của Hà đại tiểu thư.

Liễu Tuấn không lên tiếng.

"Nhược điểm" như vậy để cho Hà đại tiểu thư bắt được, nếu chị không xé to chuyện mà trêu trọc Liễu bí thư một phen? Vậy thì không phải là Hà đại tiểu thư rồi!

"Mình biết ngay mà, Lương Kinh Vĩ là một con người trầm ổn, không ngờ lại ở một tụ điểm ăn chơi tranh giành với người khác, còn động đến súng đạn. Thì ra đều do anh ở phía sau làm chủ. Chà chà. . . Liễu bí thư, anh thật đúng là không đơn giản, còn dùng tới quân trưởng để làm bảo tiêu cơ đấy!"

Liễu bí thư thản nhiên đáp: "Thời gian Niên Canh Nhiêu tại đại doanh tây bắc cũng dùng đề đốc để canh gác còn gì!"

"Ô hay! Anh lại so mình với Niên Canh Nhiêu? Đó chỉ là một đảo môi đản(*)! Đừng nói như vậy, miệng quạ đen à. . ."
(*)Cách xưng đối với những người không hợp thời vận.

Hà đại tiểu thư liên thanh nói liên tục, vốn tính tình của Hà đại tiểu thư cũng không sợ trời không sợ đất, không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nhưng sau khi đã làm mẹ, đối với Liễu Tuấn càng không muốn xa rời, cũng trở nên rất là "mê tín". Loại biến hóa này có đôi khi thực sự làm cho Liễu bí thư hao tổn tâm trí.

"Này, anh định xử trí chuyện này như thế nào đây?"

Liễu Tuấn bình ổn nói: "Người nên bắt thì bắt, đáng chết thì chết!"

"Ha ha, sát khí dữ dội thế! Phó bí thư ở đâu, đã đi thăm hỏi chưa?"

Hà Mộng Oánh hỏi, đối với sát khí của Liễu Tuấn Hà đại tiểu thư chẳng giật mình gì. Người này đối phó với những thế lực lưu manh chưa bao giờ nương tay qua, không chỉ nói trực tiếp xâm phạm hắn, cho dù không có trực tiếp, chỉ cần tay hắn với tới thì sẽ duỗi thật dài, chặt bỏ hết những cái đầu cặn bã đó, thành phố Tống Đô chính là một minh chứng.

Chị quan tâm chính là thủ đoạn xử trí tiếp sau đó của Liễu Tuấn, dù sao đây là tại tỉnh F, không phải là tại tỉnh A. Mặc dù Phó Tùng Lâm làm bí thư Tỉnh ủy, trên truyền thống, Nghiêm Liễu hệ tại tỉnh F cũng không có lực ảnh hưởng bao nhiêu. Cũng bời vì nguyên nhân bí thư Tỉnh ủy là Phó Tùng Lâm nên mới khó khăn.

Nhưng mặc kệ thế nào, việc này cũng phải đặt vào trên người Phó Tùng Lâm.

Liễu Tuấn đáp: "Mới vừa đánh một ván cờ với phó bí thư xong."

"Hì hì, lấy cái trình độ đánh cờ mèo ba chân của anh mà cũng đi làm quan hệ xã hội, không biết xấu hổ hả?"

Liễu bí thư có cảm giác đau đầu. Hà đại tiểu thư cứ mở miệng nói là không bỏ qua cho người khác.

"Ái chà, em đã nói mà, mấy tên ở thành phố Nam Minh cũng thực sự là không may. Người nào không chọc lại gây chuyện đến Liễu bí thư của chúng ta, đó không phải là ngại sống lâu hay sao? Hì hì. . . Liễu bí thư, bây giờ anh tặng cho Phó Tùng Lâm một phần đại lễ đi, sau này ông ta sẽ bánh ít đi, bánh quy lại?"

Hà đại tiểu thư vui cười, khi lơ đãng đã nói ra mục đích chân chính chuyến đi lần này của Liễu Tuấn

Nguyên nhân chính vì tỉnh F không phải là phạm vi thế lực truyền thống của phe phái mình, Phó Tùng Lâm tất nhiên sẽ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rất nhiều thời gian sẽ có cản trở, rất khó hành sự theo ý tự nhiên. May mắn thế nào, xảy ra chuyện như thế này đối với Phó Tùng Lâm có thể là một cơ hội. Tên Trang Hải Long có lẽ chỉ là một tên côn đồ phố phường, nhưng cùng cao tầng của Nam Minh thậm chí cùng một số nhân vật quan trọng của tỉnh F đều có gút mắt nhất định. Căn cứ vào kinh nghiệm quan trường nhiều năm của Liễu Tuấn, rất rõ ràng loại gút mắt này sẽ thâm nhập đến loại trình độ nào. Có thể nói, tính mệnh thân gia của một số quan viên đều đã liên hệ cùng một chỗ với Trang Hải Long. Vì vậy mặc dù lần này Trang Hải Long trêu chọc đến siêu cấp quái vật lớn như Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn, vì tính mệnh thân gia của bản thân mình cũng không thể không gắng sức, hắn và các nhân vật quan trọng có gút mắt với hắn cũng đành phải vì hắn ra mặt chạy vạy.

Phó Tùng Lâm sẽ đợi cho những người này lộ diện hết, sau đó "điểm danh" từng người một.

Không phá thì không xây được!

Luôn luôn phải phá bỏ sự cân đối đã cũ nát thì mới có thể xây dựng thể thống mới.

Nếu nói từ một ý nghĩa nào đó, Phó Tùng Lâm "hưởng lợi" từ trong việc này khẳng định là điều không thể nghi ngờ, về phần có thể thu lợi đến trình độ nào thì phải xem "mạng lưới quan hệ" của Trang Hải Long đến cùng rộng lớn bao nhiêu.

Cho nên Phó Tùng Lâm mới lựa chọn gặp gỡ Liễu Tuấn tại nơi im ắng như ven hồ Tùng Minh, một nơi không người biết. Cũng bởi vậy sau khi Liễu Tuấn bái phỏng qua Phó Tùng Lâm mới lặng lẽ rời đi mà không tiếp tục đi bái phỏng các quan to khác của tỉnh F.

Đây là cho Phó Tùng Lâm một cái cơ hội. Nếu như kết quả này để cho những người có quan hệ với Trang Hải Long biết được Liễu Tuấn cũng dính líu vào trong đó, đồng thời đã gặp mặt Phó Tùng Lâm, như vậy họ hành sự sẽ cẩn thận hơn nhiều, sẽ không vội vàng ló mặt.

Tự nhiên đưa bím tóc vào trong tay người ta dễ thế sao?

Mặc dù Lương Kinh Vĩ là tướng quân, dù sao quân đội và địa phương là hai hệ thống khác biệt, Lương Kinh Vĩ xuất động toàn bộ số người của bộ binh doanh còn phải chú ý đến ảnh hưởng. Phó Tùng Lâm thân là Tỉnh ủy bí thư, quyền cao chức trọng, khi xử lý xung đột giữa quân địa thì càng phải chú ý ảnh hưởng. Cho nên áp lực gây ra từ bên kia quân đội cũng nhỏ hơn nhiều, làm việc tốt, có hi vọng "ác thủ ngôn hoan" (*).
(*)hình dung sự việc sau khi xảy ra bất hòa lại hòa hảo trở lại.

Thế nhưng Liễu Tuấn thì hoàn toàn không như vậy.

Những Liễu Tuấn có địa vị nhất định trên quan trường tỉnh F ai chẳng biết Phó Tùng Lâm và Nghiêm Liễu là cùng một trận doanh? Đỉnh cấp nha nội hai lớp như Liễu Tuấn có thói quen lấy thủ đoạn trên chính trị phải đến nơi đến chốn, nổi danh là "thủ đoạn độc ác".

Nếu họ biết việc này có Liễu Tuấn tham dự, ai dám liều lĩnh nhỉ?

Trước khi thân phận "người đàn ông thần bí" bên cạnh Lương Kinh Vĩ được đưa ra ánh sáng, chính là thời gian để họ "biểu diễn".

Phó Tùng Lâm ngồi đợi cơ hội này!

Hà đại tiểu thư liếc mắt thì đã nhìn thấu "ẩn tình" ở bên trong, không uổng công tương giao với Liễu Tuấn nhiều năm như vậy.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Được rồi, em an tâm mà đến phía Nam đi, loại chuyện này không cần em quan tâm."

Hà đại tiểu thư liền mất hứng nói: "Anh nghĩ rằng em muốn quan tâm lắm hả? Em chỉ nhắc nhở anh thôi, đừng có mà lộ mặt ra quá sớm, bên kia có thể sẽ lấy chuyện này mà bắt chẹt."

Là ai ở bên kia, trong lòng Liễu Tuấn cũng biết rõ ràng, y chỉ cười ha ha, cũng không lo lắng.

Việc nội bộ của quân đội vẫn cứ để cho hai nhà Hà Vũ tới xử lý, Liễu bí thư dần dần cũng không nhiệt tình mấy.

Sau khi cúp điện thoại của Hà đại tiểu thư, Tô Kiến Trung đang lái xe nói: "Ông chủ, Lương quân trưởng mời cậu đến đại viện quân bộ, nói là tới một người khách."

Thì ra khi mà Liễu Tuấn đang nói chuyện qua điện thoại với Hà đại tiểu thư, Lương Kinh Vĩ đã gọi điện qua cho y, sau khi gọi không được mới gọi tới số di động của Xảo Nhi, Xảo Nhi liền gửi tin nhắn thông tri cho Tô Kiến Trung.

Liễu Tuấn hơi giương lên lông mày.

Chỗ Lương Kinh Vĩ có khách tới lại muốn Liễu bí thư đích thân đăng môn gặp mặt, có thể thấy được cũng là nhân vật khó lường nhân vật Liễu bí thư chỉ hơi suy nghĩ đã đoán được trên cơ bản là người nào.

Mercedes rời khỏi khu vực nội thành Nam Minh, chạy thẳng về hướng một huyện ở vùng ngoại ô.

Hơn một giờ đồng hồ sau xe đã chạy vào đại viện của tập đoàn quân quân bộ, rồi chạy tới căn lầu số 1 thấp thoáng trong rừng tùng bách xanh tươi.

Đi vào lâu số 1, vợ chồng Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết đang nói chuyện với một vị trung tướng. Vị trung tướng này đã ngoài 50 tuổi, vẻ mặt nho nhã, chính là tư lệnh viên quân khu đông nam Tiêu Đông Chiến.

Liễu Tuấn bước nhanh đến, Tiêu Đông Chiến mỉm cười đứng dậy, cùng Liễu Tuấn nắm chặt tay, nói: "Liễu bí thư, chúng ta lại gặp mặt!"

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Tiêu tư lệnh viên, tới rất sớm a."

Tiêu Đông Chiến cười nói: "Vốn là thương lượng ngày hôm nay đến chỗ Kinh Vĩ tản bộ một chút, coi như là đúng lúc thôi."

"Ha ha, quả thực rất trùng hợp."

"Liễu bí thư, mọi việc trên thế giới này thật đúng là rất trùng hợp, hai tên côn đồ cậu đụng phải ở trên máy bay, kết quả lại đụng phải trong khu giải trí, quả nhiên là vô xảo bất thành thư."

Tiêu Đông Chiến mỉm cười nói, khí định thần nhàn, hình như đối với việc ngày hôm qua không để ở trong lòng một chút nào.

Năm ngoái sau đại hội đảng toàn quốc được tổ chức, đại cục cao cấp nhất của quân đội đã định, sau đó liền tiến hành một loạt điều chỉnh nhân sự cao tầng. Đối với Hà Vũ hệ mà nói, biến động quan trọng nhất cũng có vài hạng mục, thí dụ như Hà Đông Tiến chuyển nhậm chức tư lệnh viên hải quân, Tiêu Đông Chiến đảm nhiệm tư lệnh viên quân khu đông nam, tư lệnh viên quân khu phó thủ đô Hải Hướng Quân đảm nhiệm phó tổng trưởng, thay cho vị trí của Vũ Thu Hàn, nắm trong tay hệ thống quân tình, mà Vũ Thu Hàn thì chuyển đến nhậm chức tư lệnh viên quân khu đông bắc.

An bài như vậy rõ ràng là vì chuẩn bị cho bước tiếp theo khi điều chỉnh nhân sự quân đội.

Tiêu Đông Chiến vốn là tư lệnh viên không quân quân khu đông nam, chiếu theo lệ cũ trong quân thì hắn phải thăng chức ở nội bộ không quân. Hà Vũ hệ lại thay đổi lệ cũ này, gắng sức giúp hắn đảm nhiệm tư lệnh viên quân khu đông nam, cũng là vì làm phong phú thêm lý lịch nhậm chức của Tiêu Đông Chiến. Đối với một nhánh quân đội có truyền thống lấy lục quân làm chủ mà nói, nếu muốn ra nắm giữ toàn cục thì phải có lý lịch nhậm chức ở trong lục quân.

Có thể dự kiến chính là, 4 năm sau khi nhiệm kỳ mới lại được tuyển cử, bởi vì quan hệ tuổi tác, Hà Trường Chinh sẽ rút lui, Vũ Hoàng Hà cũng đối mặt với vấn đề tương tự. Hơn nữa 4 năm sau chủ tịch Lý Trị Quốc cũng sẽ thông qua những tướng tài của mình để đưa nắm giữ cơ cấu tối cao trong quân đội. Hà Vũ hệ muốn tiếp tục bảo trì lực ảnh hưởng nhất định tại trung tâm thì phải có nhân vật tuổi còn trẻ tương đối để thay thế.

Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn, Hải Hướng Quân và Tiêu Đông Chiến đã cấu thành tầng lớp nòng cốt của Hà Vũ hệ tại thời gian này.

Lương Kinh Vĩ và Vũ Chính Hiên thì là những nhân vật lĩnh quân Đại Tân sinh đang trong bồi dưỡng.

Vì vậy, lúc này vừa phát sinh "sự kiện xung đột ", Tiêu tư lệnh viên cũng rất "trùng hợp" chạy tới. Liên quan đến một vị quân trưởng, khiến cho lãnh đạo quân khu coi trọng cũng là điều cần có.

Tiêu Đông Chiến mỉm cười hỏi: "Liễu bí thư, có phải vừa rồi bí thư đi tiếp kiến đồng chí Tùng Lâm?"

Liễu Tuấn cười đáp: "Đúng vậy, tại ven hồ Tùng Minh đã đánh một ván cờ với Lâm bí thư."

Tiêu Đông Chiến giương lên hai hàng lông mày, nói: "Bí thư Tùng Lâm là cán bộ lãnh đạo rất chính trực, nhất định là sẽ không bỏ qua thế lực lưu manh thế này."

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Việc này thì khẳng định, tuy nhiên vụ án tương đối phức tạp, bí thư Tùng Lâm có lẽ cũng cần một chút thời gian để tiến hành xử lý."

Tiêu Đông Chiến cả cười một chút, hiển nhiên rất rõ ý ngoài lời của Liễu Tuấn, đoạn nói với Lương Kinh Vĩ: "Đã như vậy, Kinh Vĩ, chúng ta vẫn dựa theo hành trình đã sớm định ra, trước tiên đi xem qua bộ đội. Qua hai ngày nữa tôi sẽ đến thăm bí thư Tùng Lâm."

"Vâng! Tư lệnh viên!"

Lương Kinh Vĩ cao giọng trả lời

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi