TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hạ Vũ nhất thời mồ hôi lạnh đầu đầy, cả người nhịn không được khẽ run lên.

Mặc dù tất cả mọi người rõ ràng Liễu Tuấn đối với cán bộ lãnh đạo yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng nổi giận như vậy mấy người Hạ Vũ vẫn là lần đầu tiên thấy được, sợ đến tâm kinh đảm chiến, cũng là hợp tình lý.

"Anh. . . anh quá chậm chạp!"

Liễu Tuấn giận dữ chỉ vào mũi Hạ Vũ.

Dương Tư Ngôn cũng bị dọa, ở một bên nhỏ giọng nói: "Liễu bí thư, tôi. . .sẽ đi điều động lều để thu xếp điểm an trí tạm thời. . ."

Liễu Tuấn khoát tay nói: "Hiện tại đã là mùa đông, những căn nhà này muốn cải tạo cũng không phải trong 1,2 tháng, mùa đông khắc nghiệt, để quần chúng ở trong lều sợ rằng không thích hợp, nhất là người già và trẻ em sẽ không chịu được lạnh. . ."

Lúc này, Liễu Tuấn đã tỉnh táo lại, bắt đầu từ mặt kỹ thuật suy nghĩ biện pháp giải quyết.

"Vậy. . .cũng chỉ có thể tìm nhà cũ bỏ không. . ."

Dương Tư Ngôn bắt đầu suy nghĩ theo hướng của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn suy nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, trước tiên chúng ta lên xem tình huống nhà, trưng cầu ý kiến của quần chúng rồi mới đưa ra quyết định. Nói chung quần chúng phải nhanh chóng di dời khỏi đây, như vậy quá nguy hiểm, nếu thật sự xảy ra rủi ro thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."

"Vâng vâng. . ."

Dương Tư Ngôn và Hạ Vũ vội vàng gật đầu.

Nhóm năm người đi theo cầu thang lên trên. Phải nói, những căn nhà này cũng được, mặc dù là nhà an trí theo đại chúng hoá, thiết bị lắp đặt bên trong cũng không phải rất keo kiệt, vật dụng nội thất bình thường vẫn phải có, tay vịn cầu thang bằng kim loại, kiểu dáng hoa văn rất đẹp.

Liễu Tuấn nhìn thấy cũng gật đầu, cơn tức giận cũng hơi giảm bớt.

Mới vừa tới lầu hai, chợt nghe từ 1 căn phòng bên trái truyền đến giọng lớn tiếng, nói khẩu âm phổ thông hơi bản địa, tâm tình hình như khá kích động: "Lãnh đạo, xin anh qua mà xem, mấy cái khe trên tường nơi nơi đều có, đây chính là nhà mới hả, chúng tôi còn chưa ở được một tháng đã thành như vậy, các vị trong thành phố còn quản đến sự sống chết của chúng tôi nữa không đây?"

Hạ Vũ và Dương Tư Ngôn đều thất kinh, cả hai đều đọc được ý sợ hãi từ trong mắt đối phương.

Nghe ý của người này rõ ràng là đang hướng. Người số 1 trong thành phố hiện đang đứng cùng họ, như vậy người này là đang cáo trạng với ai đây? Hai người hầu như đồng thời nghĩ tới "tổ tuần sát trung ương."

Gay rồi!

Các lãnh đạo của tổ tuần sát đã đến đây trước rồi!

Nhưng không biết họ thu được tin tức từ đâu?

Hai người dè dặt dò xét sắc mặt của Liễu Tuấn, vẫn trấn định như hành, hoàn toàn đã bình tĩnh trở lại, không còn vẻ không vui. Trực tiếp đi về hướng cửa phòng đang mở, đưa tay gõ cửa, rất lễ phép nói: "Xin hỏi, chúng tôi có thể vào không?"

Một câu nói bất thình lình đã cắt đứt màn nói chuyện của người trong phòng, mọi người cùng nhau nhìn qua.

Hai người đàn ông trung niên trong đó tuổi tác hơi lớn liền lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, đi tới nghênh đón: "Ha ha, Liễu bí thư tới rồi hả, xin chào xin chào!"

Hai người này cũng coi như người quen của Liễu Tuấn.

Đang nói với Liễu Tuấn chính là phó Bộ trưởng bộ Giám sát Trình Văn Đạo, người hơi trẻ hơn là phó cục trưởng một cục tại Trung tổ bộ Hoàng Trọng Quân. Trình Văn Đạo là cán bộ cấp Phó bộ, lần này là phó tổ trưởng của tổ tuần sát Trung ương, còn Hoàng Trọng Quân là cán bộ cấp cục chính ti, thành viên tổ tuần sát. Hai người này chính là một trong ba người của tổ tuần sát đã đến TP Ngọc Lan trước.

Phải nói, tin tức của Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân vẫn rất linh thông, tòa nhà tại khu an trí xảy ra vấn đề, bí thư Thành ủy như Liễu Tuấn cũng chỉ mới vừa biết được, nhưng hai người này đã tới trước rồi.

Xem ra TP Ngọc Lan có người rất hy vọng họ biết được tình huống này.

Đương nhiên, hiện tại cũng không phải là lúc để truy cứu việc này.

Liễu Tuấn mỉm cười nắm tay với Trình Văn Đạo, Hoàng Trọng Quân: "Xin chào Trình bộ trưởng, Hoàng cục trưởng, hai vị vất vả rồi!"

"Ha ha, không vất vả, không vất vả, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà. Liễu bí thư tới rất đúng lúc, quần chúng ở đây đang phản ánh với chúng tôi về vấn đề chất lượng nhà, chúng tôi đang muốn liên hệ với Phủ thị chính Thành ủy các anh chứ đâu, các anh đã đến thì càng tốt . . . mời vào!"

Trình Văn Đạo cười mời Liễu Tuấn đi vào, dáng tươi cười trên mặt rất sáng lạn, hình như họ căn bản là không phải là tới "điều tra", chẳng qua là tới Ngọc Lan làm khách, đúng dịp ngẫu ngộ với Liễu Tuấn, có vẻ như kinh hỉ gặp gở ngoài ý muốn.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, bước vào phòng.

Những căn hộ ở đây đều dựa theo quy cách ba phòng một nhà kiến tạo, diện tích trong phòng khoảng chừng gần 100m², phòng khách ước chừng hơn 20m², cũng không quá hẹp. Cách thức này cũng tương đương với phần lớn các căn hộ bình thường hiện nay ở TP Ngọc Lan.

Nội thất trong phòng cũng có đẳng cấp như nhau, phần lớn hộ dân dời tới khu an trí nhà đều là tầng lớp có tiền lương bình thường, không phải là người đặc biệt giàu có, mặt bằng này phản ánh chân thật tiêu chuẩn cuộc sống của người dân Ngọc Lan.

Ngoại trừ Trình Văn Đạo, Hoàng Trọng Quân, trong phòng khách còn có ba người, một bà lão tuổi chừng 60, hai người khác 1 nam 1 nữ ước chừng 30t, xem ra là một đôi vợ chồng, là chủ nhân của nhà này.

Trình Văn Đạo chủ động giới thiệu cho Liễu Tuấn, chủ hộ nhà này tên Mạnh Khánh, người vợ có cái tên khá tao nhã, Khương Nhã Nghi, hai vợ chồng đều đi làm ở tòa cao ốc đệ nhất Bách Hóa tại TP Ngọc Lan. Mạnh Khánh là nhân viên bảo trì, Khương Nhã Nghi là nhân viên bán hàng. Hai người có một con trai 10t đã đến trường. Ngày hôm nay là ngày nghỉ của hai vợ chồng nên ở nhà, tiếp đãi Trình Văn Đạo và Hoàng Trọng Quân.

"Bác Mạnh, tiểu Mạnh, tiểu Khương. giới thiệu cho mọi người đây là các lãnh đạo trong thành phố, phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh A kiêm bí thư Thành ủy Ngọc Lan đồng chí Liễu Tuấn."

Trình Văn Đạo mỉm cười giới thiệu cho ba người trong phòng.

Mạnh Khánh và Khương Nhã Nghi không khỏi thất kinh, có phần luống cuống. Khi Trình Văn Đạo Hoàng, Trọng Quân vào cửa, cho họ xem qua công tác chứng minh, chính là chức vụ tổ tuần sát Trung ương cũng không có viết chức vụ phó bộ trưởng Bộ giám sát và phó Cục trưởng Trung tổ bộ. Hai vợ chồng Mạnh Khánh chẳng qua là người dân bình thường, đối với địa vị của tổ tuần sát Trung ương vẫn không rõ lắm, chỉ là Trình Văn Đạo, Hoàng Trọng Quân khí độ trang nghiêm, không giống như là người xấu, trên giấy công tác chứng minh lại viết hai chữ "Trung ương" thì đoán nhất định là nhân vật có thân phận, cũng khách khí tiếp đãi, rồi phản ánh cho họ nhiều vấn đề. Nhất là mới vừa đến nhà mới đã xuất hiện cái khe to càng khiến họ vừa sợ hãi lại vừa phẫn uất.

Nhưng mà nghe được danh hiệu của Liễu Tuấn, trong khoảng thời gian ngắn họ vẫn còn mê muội.

Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, đó là sự tồn tại uy phong hiển hách cỡ nào, dù họ không biết quan trường cũng rất rõ ràng nam tử cao lớn nhìn qua còn trẻ hơn cả họ này chính là thủ trưởng số 1 của TP Ngọc Lan!

"Chào bác Mạnh, tiểu Mạnh, tiểu Khương!"

Liễu Tuấn y theo trình tự già trẻ cúi người chào hỏi bà Mạnh, lúc này mới nắm tay với Mạnh Khánh và Khương Nhã Nghi, đôi vợ chồng trẻ rất sợ hãi, sớm đã quên vừa rồi còn đang "tức giận" "lên án công khai" các vị đứng đầu của TP Ngọc Lan, khẩn trương không ngớt nắm tay, liên thanh chào hỏi với Liễu Tuấn.

Chào hỏi xong, Trình Văn Đạo thu lại dáng tươi cười trên mặt, trầm giọng nói: "Liễu bí thư, ở chỗ này chúng tôi đã nghe ngóng được một tình huống khá nghiêm trọng, căn hộ này và căn hộ số 87 bên cạnh đã xuất hiện trình độ rạn nứt trên vách tường không giống nhau, vài chỗ còn rất nghiêm trọng, mời bí thứ đến xem đi. . ."

"Trình bộ trưởng, tôi cũng vừa nhận được báo cáo chạy tới ngay, vừa rồi đã thấy được vết nứt trên tường ở bên ngoài."

Liễu Tuấn đáp rồi đi với Trình Văn Đạo vào gian phòng ngủ cạnh phòng khách, quả nhiên trên vách tường thấy được vài vết nứt, mặc dù không to dài như vết nứt ở bên ngoài nhưng trong một phòng ngủ nhỏ cũng đủ khiến kinh tâm động phách.

Một nhà ba người Mạnh Khánh đi theo phía sau, trên mặt lại lộ ra vẻ phẫn nộ.

"Liễu bí thư, theo tìm hiểu của chúng tôi, căn hộ này vừa mới được xây, gia đình anh Khánh dọn đến chưa được hai tháng đã xuất hiện vấn đề chất lượng nghiêm trọng như vậy, việc này rất không an toàn!"

Mặc dù Trình Văn Đạo trầm mặt nhưng giọng nói vẫn bình thản cũng không có cao giọng.

Lần này những thành viên của tổ tuần sát Trung ương đều là từ Trung kỷ ủy, Trung tổ bộ và cơ quan bộ Giám sát điều đến, ngoại trừ Yêu Hải Anh cùng hai thành viên khác, bao gồm cả Tưởng lão, sáu thành viên còn lại cũng không có quan hệ thân cận với Nghiêm Liễu hệ, vẻ châm chích tương đối rõ ràng.

Trình Văn Đạo là quan viên do một tay Tưởng lão đề bạt, bằng không thì Tưởng lão cũng sẽ không để hắn là người xung phong khởi hành.

Nhưng Tưởng lão có thể lấy tư cách là lão thành, cũng không có nghĩa Trình Văn Đạo cũng có thể. Phó bộ trưởng bộ Giám sát tuy quyền cao chức trọng cũng không thể khẳng định vượt qua phó bí thư Tỉnh ủy mà!

Liễu Tuấn vẻ mặt chăm chú, gật đầu: "Trình bộ trưởng nói đúng, như vậy quả thực là rất nguy hiểm. Vị này là cục trưởng xây dựng thành phố của TP Ngọc Lan đồng chí Hạ Vũ. Họ đã phái ra chuyên gia thăm dò qua, đã tìm được mấu chốt của vấn đề. Tòa nhà này và tòa nhà số 87 ở bên cạnh còn có hai tòa khác, do tính chất đất ở dưới nền tương đối xốp, khi chủ thầu xây dựng nhà đã không làm kiểm tra cẩn thận, chân tường chưa đủ sâu, móng đã chịu không nổi trọng lượng nhà nên lún xuống. Cho nên, bốn tòa nhà này đã không thể ở được, quần chúng không thể tiếp tục ở lại, trước hết cứ tạm thời di dời ra ngoài, sau đó sẽ tìm cách!"

Trình Văn Đạo thấy Liễu Tuấn đã có phương án xử lý khẫn cấp liền gật đầu: "Tôi hoàn toàn tán thành với ý kiến này của Liễu bí thư."

Tổ tuần sát Trung ương chủ yếu là phát hiện vấn đề, cũng không thể bao biện làm thay, giúp Chính phủ địa phương xử lý mấy vấn đề này.

Liễu Tuấn đi ra ngoài phòng ngủ, nói với bà Mạnh, Mạnh Khánh và Khương Nhã Nghi: "Thật xin lỗi bác Mạnh, tiểu Mạnh, Tiểu Khương, căn nhà này đã xảy ra vấn đề chất lượng nghiêm trọng, là sai sót của bộ môn chức năng Chính phủ chúng tôi, tôi đại biểu Phủ thị chính Thành ủy Ngọc Lan xin lỗi với mọi người, xin lỗi toàn bộ cư dân ở bốn tòa nhà này. Chúng tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất đưa ra phương án giải quyết, sẽ không để cho mọi người ở trong một căn nhà hư hại."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi