TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Vũ Hàn sau bảy ngày nhậm chức đã chính thức triệu tập cuộc họp ủy ban thường vụ huyện lần thứ nhất (cuộc họp này giống như là hội chào mừng, đại gia đình họ Mạnh pha trò trong thường ủy coi như không tính). Chủ đề thảo luận đầu tiên của hội nghị này là “ Nhà máy rượu Ngũ Phong huyện Hướng Dương” lấy danh là “ Công ty trách nhiệm hữu hạn ngành rượu Ngũ Phong tỉnh N”, và đầu tư thêm 50 vạn nhân dân tệ, dùng cho việc tái mở rộng dây truyền sản xuất.

Nhà máy rượu Ngũ Phong phát triển mạnh mẽ, sản phẩm sản xuất chính của nhà máy này là rượu khúc và rượu ngô hai loại chính không giống quy cách với mười mấy loại khác, nó đã khống chế được khoảng 70% chỉ số định mức thị trường rượu trong khu vực Bảo Châu, lợi nhuận thực tế của năm ngoái hơn 1 trăm vạn, sản phẩm đã xâm nhập vào thị trường của nhiều khu vực khác. Do đó cuối năm ngoái ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương gửi báo cáo xin làm “ Công ty trách nhiệm hữu hạn ngành rượu Ngũ Phong tỉnh N” và tăng cường đầu tư tái mở rộng dây truyền sản xuất.

Sự việc này, Nghiêm Ngọc Thành khi còn đương nhiệm thì đã triệu tập cuộc họp 1 lần, lần đó là thảo luận về tính khả thi trong việc tăng cường đầu tư vào chi nhánh của công ty. Về căn bản tất cả đều đồng tình.

Vì nguyên nhân này, xưởng trưởng nhà máy rượu Ngũ Phong Hồ Gia Huy đã phải làm báo cáo cho ủy ban thường vụ.

Mạnh Vũ Hàn nghe xong lời giới thiệu tình hình của Hồ Gia Huy, 50 vạn đầu tư vào thì sẽ rất nhanh có thể thu hồi lại được vốn đầu tư, trước cuối năm sẽ cho lợi nhuận, ông ta vui mừng nói: “ Việc này tốt đó, các đồng chí. Cá nhân tôi rất tán đồng, đương nhiên các đồng chí cũng nên nói về cách nhìn của cá nhân mình với vấn đề này” .

Ha ha, có ý nghĩa đó. Bí thư đại nhân đã rõ ràng biểu thị thái độ ủng hộ như vậy, còn hỏi ý kiến chúng tôi sao? Khi bí thư Nghiêm Ngọc Thành còn đương vị thì chưa từng xảy ra sự việc như thế này. Bác ý lắng nghe tất cả ý kiến của mọi người, cuối cùng mới đưa ra quyết sách.

Đường Hải Thiên ngồi trước mặt cha, ngẩng đầu nhìn lộ ra 1 nụ cười đầy ý vị, nơi khóe miệng của cha cũng biến động theo đáp lại.

Thư kí Mạnh cũng thật là giỏi, rõ ràng biết là sự việc này tất cả mọi người trong ủy ban đều không thể phản đối, lúc đầu thì với cái giọng điệu vui tươi hớn hở sau đó thì buộc toàn thể nhất loạt thông qua, như vậy cũng coi như là cuộc họp này thành công.

Chẳng qua cái trò lừa bịp này chỉ dùng trong trường hợp của ủy ban thường vụ huyện, nhưng cũng khó mà che giấu được với người khác rõ ràng Mạnh Vũ Hàn cũng thật có chút sốt ruột. Uy nghiêm của bí thư ủy ban huyện, không thể lập lên nhờ cái trò lừa bịp này được. Đúng như những gì Mạnh Vũ Hàn dự liệu. Cái đề nghị này đã được tất cả thông qua. Cha ra hiệu cho Hồ Gia Huy rời khỏi phòng họp.

Tiếp theo xem xét những đề nghị khác. Căn bản đều là những vấn đề liên quan tới kinh tế kiến thiết, nhưng việc này thì cha cũng đành thông qua với Mạnh Vũ Hàn. Rất nhiều những việc khác đều theo như khi Nghiêm Ngọc Thành còn đương nhiệm. Đương nhiên không có gì là hồi hộp cả---vì đều thông qua. Cuộc họp đầu tiên sau khi nhậm chức đã kết thúc thành công, Mạnh Vũ Hàn cảm thấy rất mãn nguyện. Hắng giọng, chuẩn bị cho câu tổng kết buổi họp. Thì Bộ trưởng tổ chức Ngô Thu Dương đột nhiên lại giơ tay.

"Đồng chí Thu Dương. Mời nói.”

Mạnh Vũ Hàn có chút kinh ngạc nhưng vẫn khách khí nói.

Ngô Thu Dương cũng không phí lời. Mở quyển sổ ghi chép ra. Nói : “ Sắp mở hội nghi của đại biểu nhân dân và đại hội đảng, bên chỗ chúng tôi có một vài việc về bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự . Xin hội nghị thảo luận”

Nụ cười trên khuôn mặt của Mạnh Vũ Hàn chợt tắt.

Ngô Thu Dương sao lại đột ngột tấn công như thế này vậy!

Làm gì có nhân sự miễn nhiệm nào không báo cáo với bí thư huyện trước tiên, trực tiếp bóc trần ngay với thường ủy như thế này sao? Thật là trắng trợn, phải cho mình chút uy nghiêm chứ.

Mạnh Vũ Hàn nhìn chằm chằm Ngô Thu Dương, vừa nãy vẫn còn hiện rõ nụ cười trên khuôn mặt vậy mà bây giờ lại trở nên lạnh lùng, nụ cười đó cũng nhanh chóng thu lại.

“Những việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự, trước đây khi bí thư Nghiêm còn đương nhiệm, thì đã mở cuộc họp bàn bạc rồi vẫn chưa kịp thông báo với thường ủy..”

Ngô Thu Dương không hề để ý tới ánh mắt của Mạnh Vũ Hàn, vẫn bình thản nói.

Mạnh Vũ Hàn trong phút chốc nghẹn lời không thể nói ra bất kì câu nào.

Nếu như ông ta không đồng ý thảo luận vấn đề này, nhưng Ngô Thu Dương lại nói rất rõ ràng là trước đây Nghiêm Ngọc Thành đã định xong, không thể để người ta vừa đi đã bỏ qua tất cả việc trước đây của họ phụ trách? nếu việc này mà truyền ra ngoài thì người ta lại nói mình so đo tính toán. Thậm chí nếu như mình biểu thị một chút không đồng ý, thì cũng không được. Chưa từng nghe Ngô Thu Dương nói là hội nghị phòng bí thư đã thỏa luận qua? Nghiêm Ngọc Thành đã chuyển đi rồi, chỉ còn lại 2 vị phó chủ nhiệm Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên đều ở lại đây, ở ngay bên cạnh mình, một trái một phải. Nếu như cùng hai vị môn thần này mình không đồng ý, thì chính là ngang nhiên bắt bẻ cái thể diện của hai vị Liễu Đường này rồi.

Mình cũng chỉ mới nhậm chức, không nên làm cho quan hệ với hai vị phó chủ nhiệm này bế tắc. Nếu như làm loạn thì lãnh đạo khu vực nhất định sẽ cho rằng mình không độ lượng, không khoan dung.

Làm 1 người lãnh đạo, không thể chỉ vì cái nhỏ mà quên mất cái lớn!

Nhưng nếu như đồng ý thì cái vị thế này cũng khó mà giữ vững được do đó cần phải nhanh chóng lập cho mình một cái uy. Đường đường là bí thư huyện, lần đầu triệu tập cuộc họp thường vụ thì đã gặp sự việc như thế này.

Trong chốc lát Mạnh Vũ Hàn liền chuyển ánh mắt về phía hai phó chủ nhiệm. Cha lại chuyển sự tập chung vào trong quyển sổ trước mặt, thi thoảng lại lấy bút vẽ vài đường trên đó, giống như vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ đến cái chủ đề kiến thiết kinh tế vừa mới thảo luận, không hề lắng nghe những lời của Ngô Thu Dương.

Cái này đã rất rõ ràng rằng đội cái mũ đảng ủy, tôi tuy là xếp vào phó bí thư thứ nhất, công tác chủ yếu của tôi vẫn là chủ nhiệm ủy ban cách mạng nắm vững bên kiến thiết kinh tế, chuyện liên quan tới bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự vẫn là việc giành cho các vị, không thấy tôi đang rất bận sao. Nhưng Đường Hải Thiên lại nhấc tách trà, thi thoảng thổi những lá trà trong tách, uống 1 ngụm. Nhưng Mạnh Vũ Hàn lại nhìn thấy tách trà của ông ta cũng đã sắp nhìn tới đáy rồi. Hội nghị thưởng ủy đã họp được hơn 1 tiếng rồi, vẫn còn phải thổi trà như vậy sao?

Mẹ kiếp, ông lại còn giả vờ như vậy nữa!

Mạnh Vũ Hàn cố kìm nén không nhổ nước bọt, cũng rất hận Đường Hải Thiên.

Thậm chí những ủy viên thường ủy khác, đều ngồi nghiêm chỉnh,không chút cảm xúc nào, tu luyện tuyệt thế nội công.

Mạnh Vũ Hàn âm thầm thở dài, quyết định bóp mũi mà uống hết bát thuốc đắng này. Cẩn thận không vướng vào cái đại mưu! Nghĩ như vậy xong, nụ cười liền hiện trên khuôn mặt của bí thư Mạnh, ôn hòa gật đầu với Ngô Thu Dương. Nhưng bí thư Mạnh lập tức lại buồn bực không ngờ ánh mắt của Ngô Thu Dương đã chuyển vào quyển sổ ghi chép, rõ ràng không hề chú ý tới phía của ông ta.

“Điều thứ nhất, liên quan tới đồng chí Lương Quốc Cường trưởng cục công an là bí thư hội viên ủy ban pháp luật chính trị ủy ban huyện kiêm trưởng cục công an, đồng chí phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng Lâm Vân không tiếp tục kiêm nhiệm chức bí thư hội viên ủy ban pháp luật chính trị” . Ngô Thu Dương không chút cảm xúc nói.

Cái đề nghị này là tôi và cha đã bàn bạc qua. Ủy ban chính trị pháp luật tạm thời vẫn là 1 phần của ủy ban huyện, bí thư cũng là cấp chính khoa do trưởng cục công an kiêm nhiệm cũng có thể chấp nhận được. Nhưng mọi người đều không biết, đây là trò diễn do bổn nha nội- người đã trải qua và lường trước được mọi việc-đặt ra. Rất rõ ràng, nhiều nhất là 1 năm thậm chí chưa tới 1 năm, ủy ban chính trị pháp luật sẽ được đặt ngang hàng với hội viên ủy ban điều tra kỷ luật. Đây là vì tình hình trị an xã hội ngày càng nghiêm trọng, cần có 1 hội viên ủy ban chính trị pháp luật mạnh mẽ để thống nhất hành động của các cơ quan tư pháp, đồng thời tăng cường sức công kích đối với các hoạt động phạm tội, Lương Quốc Cường từ lúc này đương nhiên kiêm nhiệm chức bí thư ủy ban chính trị pháp luật, không lâu sau thì có thể thuận lợi lên cao như diều gặp gió, tự động tăng thêm nửa cấp mà vào ủy ban thường vụ huyện. Nhưng cái từ “ Lời dự báo”, lại không nhắc tới cha. Dù sao thời gian cũng đến rồi, cái tốt đương nhiên đã xuất hiện.

“Tôi đồng ý”

Ngô Thu Dương đang im lặng thì Đường Hải Thiên đã giơ tay.

“Tôi cũng đồng ý”

Lần này là cha. Tuy cha đang vẽ trên mấy trang giấy, nên giơ tay có chút chậm chạp. Tiếp theo tất cả những cán bộ lãnh đạo khác đều giơ tay đồng ý.

Mạnh Vũ Hàn chỉ đành cười gật đầu, nói: “ Xem ra năng lực làm việc của đồng chí Lương Quốc Cường rất mạnh, tất cả mọi người đều nhất chí thì thông qua vậy”

Bí thư ủy ban huyện lãnh đạm nói ra những lời này, cũng không thể gây sự chú ý của Ngô Thu Dương, bộ trưởng Ngô vẫn bình thản, bắt đầu báo cáo vấn đề thứ hai về bổ nhiệm và miễn nhiệm, nhưng lại liên quan tới thư kí của tiền chủ nhiệm Nghiêm Ngọc Thành là Tiêu Chí Hùng.

“Đề nghị đồng chí Tiêu Chí Hùng, đảm nhiệm chức vụ phó bí thư ủy ban khu Phù Dung kiêm chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng, cấp hành chính chuyển lên thành cấp chính khoa”

“Đồng chí Tiêu Chí Hùng này, đã từng đảm nhiệm chức vụ nào rồi?”

Lần này Mạnh Vũ Hàn đã ngoan ngoãn, không đợi Đường Hải Thiên mở miệng, cướp lời trước. Kì thực Mạnh Vũ Hàn có chút lo lắng, lúc đầu đề nghị Lương Quốc Cường đảm nhiệm bí thư ủy ban chính trị pháp luật, vì là kiêm chức không đề cập đến đề bạt do đó Ngô Thu Dương vẫn chưa báo cáo về lí lịch của Lương Quốc Cường. Nhưng Tiêu Chí Hùng chỉ là cấp phó khoa đề bạt lên cấp chính khoa theo lệ là nhất thiết phải giới thiệu sơ qua về lí lịch đã từng đảm nhiệm chức vụ trước đây.

Ngô Thu Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Mạnh Vũ Hàn, bắt đầu báo cáo tình hình của Tiêu Chí Hùng.

Hai mắt của Mạnh Vũ Hàn từ từ nheo lại. Bà nhà nó. Lại là một bát thuốc đắng.

Tiêu Chí Hùng chỉ có 28 tuổi, tuổi còn quá trẻ, trước đây đảm nhiệm chức vụ tại cơ quan ủy ban cách mạng huyện, 3 năm trước làm thư kí cho Nghiêm Ngọc Thành, điều chỉnh từ cấp hành chính lên phó khoa, hai tháng trước cử lên làm phó bí thư khu vực Phù Dung, phó chủ nhiệm thường vụ ủy ban cách mạng. Như vậy có thể nói là một người không có nền tảng công tác cơ bản, bây giờ Ngô Thu Dương lại tiến cử anh ta lên làm chữ chủ nhiệm hội ủy cách mạng của một khu vực. Người này đã là thư kí của Nghiêm Ngọc Thành, dựa vào quan hệ thân thiết với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài. Đương nhiên cũng có thể gọi là người của Liễu Tấn Tài..

Sao khi Nghiêm Ngọc Thành còn đương nhiệm không đề bạt anh ta lên cấp chính khoa, lại để khi mình lên chức thì mới đề bạt. Những kẻ này định ăn hiếp người mới tới, rõ ràng là trắng trợn, làm cái trò những người đảm đương chức vụ đều là thân thích, lại còn tự mình ra tay làm nữa ! Mạnh Vũ Hàn cảm thấy càng ngày càng khó chịu.

“Đồng chí Tiêu Chí Hùng có lẽ hơi trẻ tuổi đó? Hơn nữa lại thiếu kinh nghiêm công tác căn bản, để đồng chí ấy đảm nhiệm chức vụ chính khoa này có phải là có chút vội vàng không?”

Nếu như theo những công việc bình thường của ủy ban thường vụ huyện, lãnh đạo đã có thái độ như vậy thì đề nghị này coi như đã bàn bạc xong, hạng mục tiếp theo! Vấn đề là, vốn cái ủy ban này không bình thường. Nếu như thật sự bình thường, cũng không để cho Mạnh Vũ Hàn nói ra câu này.

Thử nghĩ một chút, cán bộ nhận miễn cấp chính khoa có lần nào là không đề nghị trước với văn phòng bí thư, rồi mới lên tới hội ủy ban thường vụ. Làm sao có thể xảy ra việc bí thư tự mình phản đối ý kiến của mình?

Đường Hải Thiên bình tĩnh nói: “Năng lực công tác của đồng chí Tiêu Chí Hùng rất tốt, trước đây khi bí thư Nghiêm còn đương nhiệm, thường khen ngợi đồng chí ấy nhanh nhẹn thông minh, những kiến nghị đưa ra có liên quan tới kinh nghiệm công tác đều rất khả thi…”

Đây chính là lòe người.

Nghiêm Ngọc Thành đã điều đi rồi, khó mà không trở thành một thư kí cấp chính khoa, chẳng nhẽ Mạnh Vũ Hàn lại đích thân gọi điện đi để xác minh lại? còn có 1 điều then chốt nữa, Nghiêm Ngọc Thành chuyển đi làm chức vụ cao hơn ủy viên chính thức của khu vực, mình lần đầu tiên triệu tập cuộc họp vừa ra tay đã bỏ qua thư kí trước đây của ông ta, như vậy có phải không giữ thể diện cho ông ta không?

Mạnh Vũ Hàn biết mình là bí thư của huyện này, là một góc nhỏ sức mạnh của khu vực, Long Thiết Quân làm việc công bằng. Bây giờ có chút hối hận do vừa nãy mình có chút nóng vội mới nói ra những câu mạo phạm tới hai vị Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên, nhưng dám khẳng định rằng những lời tấn công này của Ngô Thu Dương là có sự xếp đặt của hai vị phó bí thư kia. Dù sao ông ta cũng là bộ trưởng tổ chức xếp phía sau, làm sao có thể dám mạo phạm như thế này? Coi như ông ta có thể to gan nói ra, nếu không có sự ủng hộ của hai người Liễu Đường thì không phải là tự chuốc lấy hổ hẹn sao.

Đường Hải Thiên mở miệng nhắc tới Tiêu Chí Hùng thì Mạnh Vũ Hàn càng rõ ràng hơn.

Nhưng Mạnh Vũ Hàn lại giả câm không nói gì, cần phải xem còn có ai lộ diện nữa. Cũng phải làm cho rõ ràng tình hình bên trong ủy ban huyện với hai vị Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên

“Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Đường, Tiêu Chí Hùng là cán bộ có năng lực công tác rất tốt, tuổi trẻ tài cao, lại ở bên cạnh bí thư Nghiêm một thời gian dài nữa, đã có không ít những chỉ điểm của bí thư Nghiêm, nên có thể đảm nhiệm chức vụ bí thư của khu vực Phù Dung

Vị bí thư mập mạp Ngụy Ngọc Hoa của ủy ban kỷ luật của cũng mở lời, mỉm cười nhìn Mạnh Vũ Hàn, hoàn toàn với dáng vẻ đang bàn bạc công chuyện, có lẽ đang đợi chờ nụ cười của Mạnh Vũ Hàn.

Cha nhăn mày. Cái lão Ngụy này, lộ diện làm cái gì chứ? Chẳng nhẽ Đường Hải Thiên và Ngô Thu Dương không bằng Mạnh Vũ Hàn sao?

Quả nhiên, Ngụy Ngọc Hoa vừa nói ra câu đó, Lý Thừa Nghiêm lập tức tiếp lời.

“Tôi cũng đồng ý với ý kiến của bí thư Đường, Tiêu Chí Hùng hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ này”

Lý Thừa Nghiêm từ sau khi bám gót cha, thì con đường làm quan thuận lợi hơn nhiều, cũng coi như là có quan hệ thân thiết vững chắc với Nghiêm Liễu, ngay cả lão Ngụy đã mở lời rồi, ông ta đương nhiên cần nhanh chóng biểu thị rõ thái độ. Để tránh chủ nhiệm Liễu hiểu lầm mình hai lòng.

Nếu như cần bỏ phiếu biểu quyết, đây đã 4 vé rồi, tất cả mới 9 người bên thường ủy. Có thể Liễu Tấn Tài quyết không phủ quyết thư kí tiền nhiệm của Nghiêm Ngọc Thành.

Đường Hải Thiên nhìn cha, cũng chau mày lại. Cha lại nhếch mép cười, nụ cười không rõ ràng. Làm rõ nội tình bên trong thì làm rõ đi, hội thường ủy đã mang phong cách này rồi, Mạnh Vũ Hàn ông nhìn mà làm.

“Mọi người đã nói như vậy, thì thông qua vậy, tin rằng đồng chí Tiêu Chí Hùng sẽ nỗ lực hoàn thành tốt công tác của mình.!”

Mạnh Vũ Hàn đã đạt được mục đích, bóp mũi uống hết bát thuốc đắng thứ 2.

Tiếp theo, Ngô Thu Dương lại đưa ra hai quan chức cấp chính khoa nữa, Mạnh Vũ Hàn đã quyết định không tiếp tục gây xung đột như lần đầu nữa, lựa chọn thái độ nhận nại chịu đựng, nhất định làm một người rộng rãi, không hỏi này hỏi nọ nữa, Ngô Thu Dương khi giới thiệu xong lí lịch của các cán bộ, cũng không để ý tới thái độ của các cán bộ khác mà gật đầu đồng ý, khuôn mặt còn luôn hiển hiện nụ cười ôn hòa nữa.

Cho dù như thế nào, người ta dù ít hay nhiều cũng đang chưng cầu ý kiến của mình, cũng xem như đã thương cho cái mặt này rồi.

Huyện Hướng Dương này là đầm nước đục, chứ không sâu bình thường mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi