TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn chậm rãi đi vào phòng khách. Tưởng bí thư vẫn ngồi ở đó, cũng không có ý đứng dậy nắm tay hay sao, chỉ khẽ gật đầu.

Liễu Tuấn vẫn y theo quy củ, hơi khom người chào Tưởng lão, thản nhiên nói: "Chào Tưởng lão!"

Dù sao Tưởng bí thư lớn hơn y cả 30t, tuổi tác hầu như là gấp hai nên phải chú ý lễ phép. Buổi sáng đang họp nên cự tuyệt lời mời của Tưởng lão, án theo tình lý có thể tha thứ, nếu chân chính "lên tòa án" cũng không thua lí. Bây giờ mặt đối mặt, nếu cũng vẻ mặt kiêu căng, nếu lý luận, tại chỗ các đại lão cao tầng cũng bị đuối lý hết ba phần.

Mặc kệ trận doanh của các anh có tương đồng hay không, chính kiến có nhất trí hay không, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cơ bản không thể để thiếu.

Tưởng lão lại khẽ gật đầu, trên mặt không chút biểu tình, bình thản nói: "Tới ngồi đi!"

Bố trí trong phòng khách hơn phân nửa là ghế sofa vòng quanh, Tưởng lão ngồi ở ghế sofa giữa, Liễu Tuấn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đối mặt với Tưởng lão, vẻ mặt thản nhiên.

Hoàng Trọng Quân đích thân rót cho Liễu Tuấn một ly trà rồi ngồi ở một bên, mở ra cuốn sổ, làm tốt chuẩn bị ghi chép.

Tưởng lão cũng không vội, dùng ánh mắt có phần vẩn đục trên dưới quan sát Liễu Tuấn, hình như muốn đánh giá y lại lần nữa. Liễu Tuấn không biến sắc, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, cũng quan sát Tưởng lão.

Hoàng Trọng Quân thì trong lòng thoáng "lộp cộp": người thanh niên này không một khắc nào muốn rơi xuống hạ phong.

Có thể đây là tính cách của Liễu Tuấn, nếu đã quyết định "khai chiến" thì không muốn lá mặt lá trái giả mù sa mưa.

Trầm mặc khoảng 10s, Tưởng lão mới chậm rãi mở miệng: "Đồng chí Liễu Tuấn, ngày hôm nay mời đồng chí tới là đại biểu tổ tuần sát Trung ương chính thức nói chuyện với đồng chí."

"Vâng tôi hiểu."

Liễu Tuấn đơn giản đáp ba chữ, vẫn dùng tư thế ngồi khá thoải mái trên ghế, cũng không có biểu thị đặc biệt khẩn trương.

Hai mắt Tưởng lão hơi híp lại, lập tức nói: "Đồng chí Liễu Tuấn, ở đây tôi có mấy vấn đề muốn liên hệ với đồng chí. Thứ nhất, căn cứ vào tình huống tổ tuần sát chúng tôi tìm hiểu được, Phủ thị chính Thành ủy Ngọc Lan đối với cuộc sống của quần chúng không phải là rất quan tâm. Nhất là một số vấn đề an toàn quan trọng, Phủ thị chính Thành ủy các đồng chí biểu hiện rất là chậm chạp. Thí dụ như nói, dự án quy hoạch thành phố vườn hoa, di dời tới 3000 hộ dân, kỳ thực trong lòng những quần chúng này cũng không cam tâm tình nguyện, bởi vì các đồng chí lãnh đạo cá biệt trong thành phố chỉ nhất thời thiếu sáng suốt, muốn kiến thiết thành phố vườn hoa, kiến thiết thành phố quốc tế hóa, nhưng lại không chú ý đến tình hình thực tế, ép buộc quần chúng phải di dời. . ."

Tưởng lão vẫn nói thong thả, giọng điệu lại đặc biệt nghiêm khắc.

Liễu Tuấn không chút khách khí cắt đứt lời của Tưởng lão: "Tưởng lão, quy hoạch thành phố vườn hoa là thông qua hội nghị Thường vụ của Phủ thị chính Ngọc Lan nghiên cứu quyết định, tại trên hội nghị Thường ủy Thành ủy Ngọc Lan biểu quyết thông qua, hoàn toàn hợp trình tự, không tồn tại bất cứ hành vi cá nhân nào, tại sao lại nói là các đồng chí lãnh đạo cá biệt nhất thời thiếu sáng suốt? Ngoài ra, toàn bộ quá trình di dời đều cấp bồi thường hợp lý, đồng thời toàn bộ được ký kết trên hiệp nghị, hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện, tại sao lại nói không tình nguyện, ép buộc quần chúng phải di dời? Xin thứ cho tôi không thể hiểu được!"

Tưởng lão lạnh lùng nói: "Đồng chí Liễu Tuấn, tôi biết đảng chúng ta thực thi chế độ lãnh đạo tập thể, cũng rất rõ ràng quy hoạch thành phố vườn hoa đã được Phủ thị chính Ngọc Lan và các hội nghị tương quan của Thành ủy thảo luận thông qua. Nhưng, điều này cũng không thể nói rõ cái gì, rất nhiều đồng chí lãnh đạo địa phương nhất là người đứng đầu thích độc đoán, tại trên Hội nghị đảng lấy quyền thế của mình để ảnh hưởng đến các đồng chí khác. Tối thiểu, phương án quy hoạch này là do đồng chí đề xuất phải không? Được, nếu các đồng chí đã đề xuất muốn tạo ra thành phố vườn hoa, muốn quần chúng di dời thì cũng được. Thế nhưng đối với việc di dời của quần chúng đã làm an trí thích đáng hay chưa? Nhưng các đồng chí thì sao, để cho dân ở nhà hư hại. Xin hỏi đồng chí Liễu Tuấn, đây là cách làm phụ trách nhiệm ư? Tôn chỉ của đảng chúng ta xưa nay lấy sự hài lòng của quần chúng nhân dân xem như tiêu chuẩn tối cao. Chuẩn tắc này tại TP Ngọc Lan đã bị vứt bỏ, vì phương án của đồng chí mà đã khiến cho mấy trăm quần chúng ở trong nhà hư hại, đây là hợp sao?"

Trong mấy ngày qua tổ tuần sát Trung ương tuần tra TP Ngọc Lan quả thực đã thu thập được rất nhiều tư liệu bất lợi đối với Liễu Tuấn, nhưng trong đó chỉ có "sự kiện nhà hư hại" tại khu an trí là có lực nhất, chứng cứ vô cùng xác thực, còn những thứ khác chỉ là bắt gió bắt bóng. Tưởng lão vốn không cần đàm luận vấn đề này ngay từ đầu, nhưng thấy tư thái "kiệt ngạo bất tuân" của Liễu Tuấn, Tưởng lão cũng hết cách, chỉ phải đưa ra vũ khí có lực sát thương nhất này, muốn một chiêu áp chế ngay "thói kiêu ngạo" Liễu Tuấn.

Bằng không thì, quyền chủ động của buổi nói chuyện này không biết sẽ được nắm trong tay ai.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Tưởng lão, tôi rất rõ tình huống mà ngài nói. Bốn tòa nhà tại khu An trí quả thực là tồn tại vấn đề chất lượng nhất định, có thể gọi là nhà hư hại. Nguyên nhân này là bởi vì chủ thầu xây dựng chưa có tỉ mỉ kiểm tra tình huống địa chất, chân tường quá nông dẫn đến không cách nào tiếp nhận được trọng lượng của tòa nhà. Sau khi tôi biết được tin tức này đã xử trí xong, 160 hộ dân đang ở trong nhà hư hại đã được an trí tạm thời tại nhà ở tập thể dành cho công nhân viên chức trước kia của tổng công ty chế tạo xe máy Trường Phong. Mấy tòa nhà hư hại đang được xử trí. Nếu như có thể cải tạo thì cải tạo, không thể cải tạo thì đập đi xây lại, toàn bộ phí dụng sẽ do chủ thầu xây dựng gánh chịu."

Tưởng bí thư lạnh lùng nói: "Tôi cũng đã biết biện pháp xử lý của đồng chí, các đồng chí khác của tổ tuần sát đã báo cáo qua với tôi. Thế nhưng đồng chí Liễu Tuấn, các đồng chí đã xử lý tình huống này cũng không có nghĩa là trên chuyện này các đồng chí không có sai lầm. Nếu như các đồng chí của tổ tuần sát không có đến khu an trí trước, phát hiện tình huống nguy hiểm ở đó, chỉ sợ ngươi các đồng chí của Phủ thị chính Thành ủy vẫn là thờ ơ phải không?"

Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Tưởng lão, không biết ngài dựa vào đâu mà phán đoán như vậy? Vấn đề dân sinh vẫn là một vấn đề mà Phủ thị chính Thành ủy Ngọc Lan quan tâm nhất. Khi tôi chạy tới khu an trí quả thực là gặp phải đồng chí Trình Văn Đạo và đồng chí Hoàng Trọng Quân của tổ tuần sát, họ quả thực đã đến đó sớm hơn tôi, nhưng chỉ bằng điểm này sợ rằng không thể đưa ra kết luận Phủ thị chính Thành ủy chúng tôi thờ ơ mà, phải không?"

Lời này của Liễu Tuấn chẳng khác nào đã trực tiếp bác bỏ chứng cứ lấy suy luận xem như "định tội" của Tưởng lão.

Tưởng lão giương mi lên, rất rõ ràng, ông ta lại bị thái độ bướng bỉnh của Liễu Tuấn chọc giận. Buổi sáng nghe xong báo cáo của Hoàng Trọng Quân, Tưởng bí thư cũng đã rất giận. Ông ta đảm nhiệm vị trí cán bộ lãnh đạo chủ chốt nhiều năm như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải cán bộ địa phương có can đảm tự cao tự đại ở trước mặt mình.

Liễu Tuấn này ỷ vào phía sau có chỗ dựa nên ương ngạnh, quả thực buồn cười.

Tưởng lão tận lực kiềm chế phẫn uất, trầm giọng nói: "Đồng chí Liễu Tuấn, toàn bộ sự thực không phải là đồng chí nói như thế nào thì có thể che giấu được. Về tình huống TP Ngọc Lan để cho quần chúng ở vào nhà hư hại, tổ tuần sát sẽ báo cáo đúng sự thật tới Trung ương!"

Liễu Tuấn vẫn thong thả nói: "Tôi rất hy vọng tổ tuần sát có thể 'đúng sự thật' báo cáo tới Trung ương, tôi cũng sẽ báo cáo tới đúng sự thật những cách làm không thích hợp của tổ tuần sát khi điều tra tìm hiểu tình huống tại TP Ngọc Lan!"

Tưởng bí thư nhất thời mở trừng hai mắt, cũng không thể áp lực nổi lửa giận trong lòng nữa: "Đồng chí Liễu Tuấn, nói phải chú ý, tổ tuần sát khi điều tra tìm hiểu tình huống có cách làm nào không thích hợp?"

Liễu Tuấn thản nhiên liếc nhìn Tưởng bí thư, từ trong cặp hồ sơ mang bên mình lấy ra một sấp tư liệu dày. Trong đó còn có hồ sơ phá án của cục Công an.

Liễu Tuấn cũng không mở ra những tư liệu này, chỉ cầm tư liệu ở trong tay, nói: "Tưởng bí thư, trong mấy ngày tổ tuần sát điều tra tìm hiểu tại Ngọc Lan, những người tiếp xúc tựa hồ là có phần không phân biệt rõ. Trong đó có rất nhiều người là thanh niên không nghề nghiệp trên xã hội, rất nhiều người đã bị cơ quan công an điều tra qua, từng có tiền án. Nói xong trắng ra thì những người này trên cơ bản đều là lưu manh trên xã hội. Người như vậy đối với Chính phủ Đảng uỷ vốn đã tồn tại tâm tình bất mãn nghiêm trọng, công kích các biện pháp thi chính của Chính phủ và Đảng chúng ta là một trong lạc thú của họ. Phần lớn quần chúng được các đồng chí của Tổ tuần sát điều tra đều là người như thế, thành thật mà nói, tôi biểu thị hoài nghi tính công chính đối với các đồng chí cá biệt của tổ tuần sát!"

Hoàng Trọng Quân hoảng sợ thất sắc.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được cán bộ lãnh đạo địa phương ngang nhiên biểu thị bất mãn đối với thành viên của tổ tuần sát Trung ương.

Tưởng lão giận tím mặt: "Liễu Tuấn, điều tra ai không điều tra ai là quyền tự do của tổ tuần sát chúng tôi. Lẽ nào chúng tôi tìm quần chúng nào điều tra thì còn phải được anh đồng ý trước hay sao? Anh đừng quá cuồng vọng!"

Đối mặt với Tưởng bí thư đang hừng hực giận dữ, Liễu Tuấn vẫn bất vi sở động, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ đưa tay khẽ đẩy tư liệu trên bàn tới trước mặt Tưởng bí thư, rất bình thản nói: "Tưởng bí thư, có phát hỏa nổi giận cũng không thay đổi được sự thật. Sự thực là một số đồng chí của tổ tuần sát quả thực đã bị những người có dụng ý xấu chỉ dẫn. Bên trong những tư liệu này có hơn 10 người quần chúng bị điều tra, chính họ đã thừa nhận tình huống bản thân họ cung cấp đã bị người khác xúi giục, cố ý cung cấp tư liệu không thật cho các đồng chí của tổ tuần sát, họ còn hoàn toàn không rõ ràng đối với tình huống mà chính họ đã nói. Thí dụ như trong đó có một người gọi là Vương Bảo Quân, bản thân chính là một con bạc, anh ta nói với các đồng chí của tổ tuần sát là anh ta bị cưỡng chế phải di dời, nhưng sự thực là, người này căn bản không có trong danh sách các hộ dân phải di dời, bây giờ anh ta còn đang ở trong khu Hoa Thành. Tình huống giả tạo như vậy lẽ nào các đồng chí cá biệt của tổ tuần sát không nên đi phân biệt rõ? Người khác nói như thế nào, các đồng chí của tổ tuần sát lại nghe vậy, rồi lấy cái này báo cáo cho Trung ương. Tưởng bí thư cho rằng đây là cách làm hợp sao?"

Tưởng bí thư nhất thời khựng người.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Tưởng bí thư, tôi đối với tổ tuần sát Trung ương không có bất luận tâm tình chống lại nào, tôi chỉ có cái nhìn bất đồng đối với cách làm của một số đồng chí cá biệt của tổ tuần sát. Tưởng bí thư, tôi hy vọng ngài có thể coi trọng mấy vấn đề này. Đối với những người có dụng ý xấu, cơ quan công an TP Ngọc Lan đang triển khai điều tra, tôi sẽ báo cáo kết quả điều tra đúng sự thật tới Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy thậm chí tới Trung ương!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi