TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn vừa dứt lời, mọi người đều chết lặng.

Thì ra ngày hôm nay Liễu bí thư thực sự là tới để "đập bãi"!

Khiếp sợ qua đi, ánh mắt mọi người kìm lòng không đậu rơi vào trên mặt Lưu Phi Bằng. Nếu Liễu Tuấn đã "đánh tới cửa", phải làm làm sao ứng đối thì phải nhìn Lưu Phi Bằng anh.

Bất kể phó tỉnh trưởng nào, bao gồm Trần Kỳ Mưu, lúc này đều cảm thấy không tiện lên tiếng. Coi như là phần tử trung thành đáng tin của Lưu Phi Bằng, cũng cần phải sau khi lý giải thái độ của Lưu Phi Bằng mới có thể quyết định đường đi của mình. Bởi vì lúc này mạo muội lên tiếng thì ý nghĩa đã triệt để trở mặt với Liễu Tuấn, ý nghĩa Lưu phái và Liễu phái của tỉnh A đã toàn diện quyết liệt.

Trong ván cờ hừng hực khí thế của cao tầng, đồng thời tại tỉnh A lại dấy lên một ván cờ cũng kịch liệt.

Quyết định như vậy phải do Lưu Phi Bằng tới làm, người khác không thể bao biện làm thay.

Bởi vì kẻ đến đây "đập bãi" cũng là "đại ca" !

Lưu Phi Bằng nhíu mày, quai hàm lồi lên lõm xuống, có thể thấy Lưu tỉnh trưởng đã trong cơn giận dữ, chỉ đang cố mà kiềm chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

Mọi người cũng lý giải nỗi khổ tâm của Lưu Phi Bằng. Vả lại không chỉ nói Liễu Tuấn cường đại, đủ để đối địch với Lưu Phi Bằng, cho dù Liễu Tuấn thực sự là một phó tỉnh trưởng bình thường thì lời nói ngày hôm nay trên hội nghị của y cũng chỉ là dùng ngôn từ hơi kịch liệt, nhưng cũng không trái với nguyên tắc tổ chức chút nào. Nếu là hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh, xem như một thành viên đương nhiên, Liễu Tuấn hoàn toàn có tư cách đưa ra cái nhìn của mình đối với đề tài thảo luận trên hội nghị. Chung quy không thể bởi vì cái nhìn của liễu phó tỉnh trưởng không nhất trí với Lưu tỉnh trưởng mà nhận định người ta đang cố ý quấy rối mà?

Mặc dù trên thực tế Liễu Tuấn chính là tới để "đập bãi".

Then chốt là người ta đứng ở trên cái lý, áp dụng trình tự cực kỳ chính xác, khiến người không thể bói ra chỗ sai của anh ta.

"Ừ, ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn cũng có đạo lý của đồng chí ấy. Nếu mọi người đã phân rẽ như vậy, tôi thấy như vậy đi, ngày hôm nay hội nghị tạm dừng ở đây thôi, tất cả mọi người trở lại suy nghĩ thử xem những công tác này tới cùng nên triển khai như thế nào. Lần họp sau chúng ta sẽ thảo luận lại!"

Lưu Phi Bằng nghiến răng một lúc, thẩm thở dài một hơi, kiềm nén lửa giận rồi mới thong thả nói, trong giọng nói không nghe ra sự phẫn uất bao nhiêu. Lãnh đạo đã đến tằng cấp như Lưu Phi Bằng, khí độ quả nhiên là tốt, hơn nữa quả quyết dừng lại hội nghị, đây cũng là biện pháp duy nhất dùng được lúc này.

Bằng không thì, thật sự biến hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh thành "chiến trường" sao?

Lưu Phi Bằng vừa tuyên bố tan họp, mọi người đều đứng dậy rời khỏi phòng họp. Phần lớn mọi người vẫn khá trấn định, thậm chí khi rời khỏi còn mỉm cười chào với Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn. Cũng có người cá biệt hình như trong phòng hội nghị này có bệnh dịch vô danh, một khắc cũng không dám ở lại lâu, vội vã chạy ra ngoài chứ đừng nói đến mỉm cười.

Thông thường hội nghị như vậy sau khi tan họp đều là Lưu Phi Bằng đi trước, sau đó là phó tỉnh trưởng Thường vụ Trần Kỳ Mưu và phó tỉnh trưởng Thường ủy Lưu Quang Hưng sóng vai đi ra, tiếp đó mới là những người khác, trình tự rõ ràng.

Nhưng lần này, mọi người hình như đều rất rõ, Lưu tỉnh trưởng khẳng định muốn lén tiến hành liên hệ với Liễu bí thư, bằng không thì Liễu bí thư luôn luôn "từ đó làm khó dễ", Lưu tỉnh trưởng cũng không dễ mà làm việc. Nếu thật muốn lợi dụng ưu thế đa số, trên hội nghị mạnh mẽ thông qua những chương trình nghị sự này cũng là hậu hoạn vô cùng. Chỉ cần Liễu Tuấn không từ bỏ ý đồ, bất kể người nào cũng không thể bình chân như vại.

Rất nhanh, trong phòng họp đã vắng người, ngoại trừ Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn, cũng chỉ có thư ký của Lưu Phi Bằng kính cẩn đứng cạnh đó, chờ chỉ thị của Lưu Phi Bằng. Kỳ thực thư ký cũng biết mình cũng cần phải rời khỏi đó, nhưng xem như nhân viên thiếp thân của Lưu Phi Bằng, làm một người thư ký đúng mực, tại những lúc như thế này cũng không thể tự quyết, nói không chừng Lưu tỉnh trưởng còn yêu cầu làm việc ghi chép gì thì sao?

Lưu Phi Bằng liếc mắt nhìn thư ký, thư ký ngầm hiểu, hơi cúi người, không nói một lời lui ra ngoài. Sau khi ra ngoài đóng cửa lại.

Phòng họp to lớn bỗng nhiên chỉ còn hai người, xung quanh trở nên im ắng, hình như đều có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của nhau.

Lưu Phi Bằng không vội vã, thậm chí không nhìn Liễu Tuấn, lấy một điếu thuốc trong bao thuốc trước mặt, châm thuốc chậm rãi hút. Liễu Tuấn cũng vậy, một màn khói trắng lượn lờ trong phòng.

"Đồng chí Liễu Tuấn có ý kiến rất lớn đối với công tác của Chính phủ tỉnh hả?"

Điếu thuốc mãi mới hút được một đẫn nhỏ, Lưu Phi Bằng rốt cuộc nói, thanh âm có chút nặng nề, ánh mắt chỉ liếc nhìn Liễu Tuấn rồi lại dời đi ngay. Nếu không phải phòng họp còn hai người họ thì còn tưởng rằng Lưu Phi Bằng đang lẩm bẩm.

Liễu Tuấn hút một hơi thuốc, thản nhiên nói: "Tôi đối với công tác trước đây của Chính phủ tỉnh không có bất cứ ý kiến gì hết!"

Những lời này nói rất rõ.

Lần này tôi tới đây chính là vì hội nghị Thường vụ của các anh.

Ánh mắt Lưu Phi Bằng lại khẽ híp lại.

Sự sắp đặt của Trình Tử Thanh và Vu Hướng Hoành không phải là việc bí mật gì, hầu như là công khai, Liễu Tuấn đương nhiên đã sớm nghe được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lại trực tiếp phát giận tại trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh mà không phải trước đó lén tìm Lưu Phi Bằng câu thông.

Ý của Liễu Tuấn cực kỳ rõ: các anh có can đảm ngang nhiên làm khó cha tôi, vậy tôi cũng không cần khách khí, ăn miếng trả miếng, ngang nhiên khiến anh bị bẽ mặt. Các anh trở mặt trước mà còn định trông chờ tôi ôn hòa nhường nhịn sao?

Tỉnh thành phố khác có thể tôi không quản được vì ngoài tầm với.

Nhưng tỉnh A không phải một mình Lưu Phi Bằng anh có thể định đoạt. Trình Tử Thanh, Vu Hướng Hoành có can đảm hướng vào Lưu Phi Bằng tại tỉnh A để đối nghịch với Liễu Tấn Tài, vậy chẳng khác nào là công khai bắt nạt Liễu Tuấn! Có thể dự kiến, ngày hôm nay chẳng qua là Liễu Tuấn mới bắt đầu phản kích.

Kỳ thực khi Lưu Phi Bằng giữ Liễu Tuấn lại vốn cũng biết không có kết quả gì.

Bởi vì trên bản chất, tranh đấu lần này không phải chỉ là tỉnh A, không phải là tranh đấu giữa Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn mà là kéo dài đến ván cờ của tập đoàn chính trị khổng lồ phía sau. Lưu Phi Bằng là tướng tài tâm phúc do một tay Kính Thu Nhân, Trình Tử Thanh đề bạt lên, đại phái hệ có hành động lớn như vậy, Lưu Phi Bằng không thể không phối hợp, trên cơ bản hắn không có nhiều tiến vốn để mà đàm phán với Liễu Tuấn.

Về phần Liễu Tuấn càng không còn đường lui.

Bất kể Lưu Phi Bằng cho bao nhiêu lợi ích, cũng đều không thể đả động Liễu Tuấn.

Liễu Tấn Tài, Nghiêm Ngọc Thành, là gốc rễ sở tại để Liễu Tuấn dựng thân sĩ đồ!

Quan hệ đến Liễu Tấn Tài thậm chí quan hệ đến tiền đồ của toàn bộ đại phái hệ, bất kể lợi ích gì cũng không đủ để trao đổi.

Tuy nhiên, Lưu Phi Bằng vẫn cũng chỉ muốn tranh thủ một chút, chậm rãi nói: "Đồng chí Liễu Tuấn, dự án nhà cao tầng của TP. Ngô Tây có thể hoãn, hạng mục cùng loại của mấy thành phố khác cũng có thể tạm ngưng. Như đồng chí nói, những hạng mục này có khả năng là đầu tư chồng chéo, nhưng theo ý kiến của tôi thì khu Khai phá kinh tế vẫn phải xây lên. Đương nhiên, lời đồng chí nói cũng có đạo lý, rất nhiều khu Khai phá kinh tế hiện có ở nhiều nơi triển khai không phải là rất tốt, xuất hiện hiện tượng lỗ vốn kinh doanh, nhưng đây cũng là theo tình lý có thể tha thứ, dù sao lúc trước khi đưa vào những khu Khai phá này còn mù quáng, tồn tại tâm lý cạnh tranh nhau nhất định, có thể nói là cơ sở non yếu. Muốn chấn hưng những khu Khai phá cũ này, độ khó rất lớn. Cho nên, tôi cho rằng cần phải bắt đầu từ số không, chế tạo một số khu Khai phá hoàn toàn mới, dùng hoàn toàn mới lý niệm đi tiến hành kinh doanh quản lý. Cần phải thừa nhận, khu Khai phá mà làm tốt quả thực tạo nên tác dụng rất lớn đối với sự phát triển kinh tế địa phương. Thí dụ như khu Trường Hà và khu Hoa Lâm của TP. Ngọc Lan đều là ví dụ chứng minh rất tốt mà. . ."

Giọng Lưu Phi Bằng bình tĩnh, mang hàm ý thương nghị.

Ý này chính là đề nghị song phương đều lui một bước, tôi không muốn cầu toàn bộ nghị án đều được thông qua, thông qua một bộ phận cũng có thể chứ.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Lưu tỉnh trưởng, đúng như anh nói, rất nhiều khu Khai phá, khu Cao tân của tỉnh ta đều là cố xây trong thời gian điều kiện không thích hợp, hiện tại đã trở thành gánh nặng quá lớn. Tôi cho rằng, mục tiêu hàng đầu của chúng ta chính là phải chỉnh đốn những khu Khai phá, khu Cao tân hiện có này. Những khu hoàn toàn mất đi tác dụng, nên bỏ thì bỏ, nên xác nhập thì xác nhập. Trước tiên phải làm tốt công tác này sau đó mới nói đến chuyện xây mới, đầu đuôi không thể đảo ngược."

Lưu Phi Bằng tức giận, nói: "Đồng chí Liễu Tuấn, Chính phủ tỉnh tỉnh A thi hành chính là chế độ tỉnh trưởng phụ trách!"

Lời này có ý uy hiếp rất rõ ràng: anh đừng quên, tôi mới là tỉnh trưởng tỉnh A, đại cục kiến thiết kinh tế của toàn tỉnh là do tôi chủ đạo. Một phó tỉnh trưởng hữu danh vô thực như anh dựa vào cái gì mà làm chủ thay tôi?

Nếu tôi muốn cưỡng chế thông qua những nghị quyết này trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh thì chắc anh cũng không ngăn cản được.

Liễu Tuấn khẽ nhíu mày, nói: "Lưu tỉnh trưởng, chính là bởi vì bởi vì chúng ta thi hành chế độ tỉnh trưởng phụ trách cho nên tỉnh trưởng càng phải thận trọng dùng quyền lực trong tay, nên suy nghĩ cho tiền đồ kinh tế của tỉnh A. Bản thân tỉnh trưởng chỉ sợ cũng rất rõ, những chương trình nghị sự này kỳ thực cũng không phải thích hợp. Dưới đại cục kinh tế hiện nay tạo ra loại kế hoạch đại nhảy vọt như thế này không có một chỗ tốt nào đối với sự phát triển kinh tế của toàn tỉnh, chỉ biết tiêu hao tài lực và vật lực vốn có hạn của chúng ta một cách vô nghĩa. Lưu tỉnh trưởng, xin thứ cho tôi nói thẳng, tỉnh trưởng chủ chính tỉnh A, lẽ nào chính là muốn để lại một cục diện rối rắm cho người kế nhiệm ư?"

"Anh. . ."

Lưu Phi Bằng tức giận đến mức dựng thẳng lông mày, sắc mặt từ hồng chuyển trắng lại từ trắng chuyển hồng, hơi thở cũng đã nặng nề.

"Liễu Tuấn, anh cảm thấy mình nói như vậy là hơi quá đáng sao? Tôi tiến hành kiến thiết kinh tế thế nào cũng không cần anh tới chỉ điểm!"

Liễu Tuấn cười khẩy, hơi dựa người vào cái ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh đen của Lưu Phi Bằng, nói giọng ôn hoà: "Lưu tỉnh trưởng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, không phải là tôi muốn chỉ điểm anh nên kiến thiết kinh tế thế nào, tôi chỉ nhắc nhở anh thôi, đừng có mà phạm vào chuyên chế và mù quáng sai lầm. Xem như một người đảng viên, phó tỉnh trưởng chính phủ nhân dân tỉnh A tôi có quyền lực này, cũng có nghĩa vụ này! Xin Lưu tỉnh trưởng suy nghĩ kỹ!"

"Được lắm, tôi chuyên chế, tôi mù quáng. . . đồng chí Liễu Tuấn, cảm ơn sự nhắc nhở của đồng chí. Nhưng mà hiện tại tôi chính thức nói cho đồng chí biết, tôi đối với ý kiến của đồng chí không đáng tiếp thu. Chúng ta sẽ tiếp tục tổ chức hội nghị Thường vụ, thảo luận đồng thời thông qua những nghị án này!"

Lưu Phi Bằng nói giọng lạnh như băng, hai mắt nhìn Liễu Tuấn chòng chọc.

Vẻ mặt Liễu Tuấn cũng nghiêm túc, thản nhiên nói: "Lưu tỉnh trưởng, cho dù hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh thông qua những nghị án này thì tôi cũng sẽ đệ trình lên Tỉnh ủy tỉnh A để phủ quyết!"

Lưu Phi Bằng cười lạnh lùng: "Đồng chí Liễu Tuấn, Tỉnh ủy tỉnh A không phải là một mình đồng chí định đoạt!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi