TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"Tạ bí thư, tôi nghe nói Liễu Tuấn và Lưu tỉnh trưởng ở trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh đã cãi nhau?"

Thấy tâm tình Tạ Viện tốt, Hám Chí Bưu nhịn không được cười hỏi một câu. Trước mặt Tạ Viện, cho tới bây giờ Hám Chí Bưu đều gọi thẳng tên của Liễu Tuấn. Hắn biết, Tạ bí thư rất phản cảm với Liễu Tuấn mà!

Tạ Viện đánh xong một ván và đang nghỉ ngơi uống nước, nghe vậy thì liếc nhìn Hám Chí Bưu, mỉm cười nói: "Chí Bưu, tin tức của anh cũng rất linh thông đấy."

Hám Chí Bưu vội vàng nịnh nọt: "Hà hà, chúng tôi cũng chỉ là tin vỉa hè, không biết chân tướng. . . cấp bậc của tôi là cái gì chứ? Tạ bí thư, tin tức đến cùng là thế nào vậy, chị có thể nói cho chúng tôi biết chút được không, để cho chúng tôi thêm tiến bộ?"

Thuật vỗ ngựa của Hám Chí Bưu cũng đã đến cảnh giới rất cao.

Kỳ thực Tạ Viện cũng chưa từng tham gia hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh, tin tức nhận được cũng chỉ là tin vỉa hè. Tuy nhiên ở trước mặt Hám Chí Bưu và Chu Thái Nguyên Tạ bí thư vẫn cảm giác đặc biệt hài lòng, hình như tin vỉa hè của Tạ bí thư cũng cao minh hơn nhiều so với tin vỉa hè của Hám Chí Bưu.

"Ha ha, chuyện này các anh không hiểu đâu. Liễu Tuấn là đánh lôi đài với Lưu Phi Bằng, còn đánh rất kịch liệt, nhưng còn vì sao họ đánh thì các anh cũng không biết đâu."

Tạ Viện uống một ngụm nước mới mỉm cười nói, có vẻ rất thận trọng.

"Đúng vậy đúng vậy, việc giữa hai đại nhân vật họ chúng tôi nào có biết được? Cũng chỉ có đại nhân vật như Tạ bí thư mới rõ ràng nội tình bên trong thôi. . ."

Hám Chí Bưu nịnh hót lộ liễu.

Muốn nói Hám Chí Bưu cũng là một nhân vật, rất hiểu đạo lý "diễn xuất diện mạo". Ấn tượng mà hắn tạo cho người ta vốn là một nhân vật gọi đánh gọi giết. Nếu như trước mặt phần tử trí thức cao cấp như Tạ Viện mà đeo cái túi như vậy, chẳng phải là tự rước lấy nhục? Còn không bằng cứ cây nhà lá vườn mà nịnh hót cho lành, trải qua vô số kinh nghiệm cho thấy, Tạ Viện chính là thích lời nịnh hót lộ liễu như vậy.

Quả nhiên Tạ Viện vừa nghe thế khóe miệng hơi nhếch lên, cho thấy tâm tình bà ta càng sướng.

"Kỳ thực cũng không có gì bí mật, Lưu Phi Bằng vội vã xuất thành tích, còn Liễu Tuấn lại không bằng lòng mà thôi."

Tạ Viện nói rất đơn giản, Tạ Viện cũng rất rõ, trước mặt người như Hám Chí Bưu và Chu Thái Nguyên càng giả thờ ơ thì họ càng cảm thấy Tạ Viện thần bí khó lường.

Đây cũng có thể xem là một cách tiết chế kẻ dưới.

Hám Chí Bưu và Chu Thái Nguyên liền gật đầu liên tục, bộ dạng như thể chợt ngộ ra.

"Hà hà, Liễu Tuấn cũng thật là, hắn cứ làm bí thư Thành ủy Ngọc Lan của hắn, còn quản tỉnh trưởng người ta làm gì? Thật là ngông quá mà!"

Hám Chí Bưu chậc lưỡi nói. Lại một kinh nghiệm trước đây cho thấy, chỉ cần mình càng nói xấu Liễu Tuấn không đúng, nhất định có thể khiến Tạ Viện càng vui, một chiêu này bách thử bách linh. Hiện tại nghe giọng của Tạ Viện cứ gọi thẳng "Lưu Phi Bằng", xem ra Tạ bí thư cũng không thích Lưu tỉnh trưởng, sau này muốn làm cho Tạ bí thư vui lại có thêm một cái đạo cụ rồi.

"Hừ hừ, từ trước đến nay hắn vẫn cuồng vọng rồi, còn cần anh nói sao? Có điều Lưu Phi Bằng cũng không phải thứ tốt gì, cứ để cho họ chó cắn chó đi!"

Trước mặt thân tín tâm phúc, Tạ Viện cũng không giấu diếm sở thích của mình, nói cũng rất trực tiếp.

Hám Chí Bưu liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, họ càng đấu càng gay gắt càng tốt. Đã sớm nghe nói Lưu Phi Bằng cũng không phải cái đèn hết dầu, lần này Liễu Tuấn cũng coi là gặp đối thủ rồi. . ."

Tạ Viện mỉm cười: "Đúng vậy, Chí Bưu, anh rất có tiến bộ rồi đấy!"

Hám Chí Bưu vội vàng cúi đầu khom lưng: "Cảm ơn bí thư biểu dương, đây đều là theo bí thư mà học được rất nhiều thứ tốt."

Chu Thái Nguyên cười nói: "Hám cục trưởng là một nhân vật, cũng may mà Tạ bí thư tuệ nhãn thức châu, bằng không thì nào có anh của ngày hôm nay."

"Đúng đúng, tôi có thể có ngày hôm nay chính là có Tạ bí thư tài bồi dẫn dắt. . . Bí thư, tôi nghe nói lần này Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đánh võ đài là bởi vì trận đánh giữa các đại lão ở bên trên?"

Hám Chí Bưu được biểu dương cùng nịnh hót, trong lòng đắc ý lại dò hỏi tiếp.

Tạ Viện nhất thời sầm mặt, rất không vui nói: "Hám Chí Bưu, anh hồ đồ rồi, loại chuyện này cũng phải để anh có thể tùy tiện phỏng đoán? Anh có thân phận gì?"

Hám Chí Bưu hoảng sợ, vội vàng cúi thấp đầu xuống, liên thanh nói: "Vâng vâng, bí thư, là tôi hồ đồ, sau này không dám suy đoán lung tung nữa. . ."

"Anh phải nhớ kỹ, có một số việc không chỉ không thể nói, hơn nữa, tốt nhất là ngay cả nghĩ cũng đừng suy nghĩ, anh có nghĩ cũng vô dụng!"

Tạ Viện dạy bảo, tuy nhiên giọng điệu cũng đã hòa hoãn.

"Vâng vâng, bí thư, tôi nhớ kỹ rồi!"

Hám Chí Bưu lại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

"Hừ, nhớ kỹ là tốt rồi. Từ tình huống lần trước Kỷ ủy điều tra anh cũng đã cho thấy có người muốn nhắm vào anh rồi đấy. Mặc dù tôi đã ngăn cản nhưng sau này anh phải càng cẩn thận hơn, đừng có mà phạm sai lầm gì nữa, hiểu chưa? Nhất là cái tật cứ nhìn thấy gái đẹp là đi không đúng đường, nhất định phải sửa lại, bằng không thì có xảy ra chuyện tôi cũng không dễ mà ăn nói!"

Tạ Viện hừ một tiếng, nói.

Trên đầu Hám Chí Bưu nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu: "Vâng, bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ sửa, nhất định sửa! Cảm ơn bí thư đã quan tâm!"

Kỳ thực đây là Tạ Viện đang rõ ràng gạt Hám Chí Bưu.

Kỷ ủy sở dĩ cuối cùng không có tra rõ Hám Chí Bưu hay là được chỉ thị của Liễu Tuấn - thời cơ chưa tới, bằng không thì, bên Hàn Kình Vũ sao lại là nơi Tạ Viện có thể nhúng tay vào được, chỉ là như vậy sẽ thuận nước giong thuyền, ban ơn không tốn công, đương nhiên Tạ Viện mừng rỡ tiện tay dâng tặng.

"Nói chung phải cẩn thận chút. . .ông chủ Chu, tiến độ thi công bên kia cũng phải nhanh hơn, Long thị trưởng đã có ý kiến."

Tạ Viện quay đầu nói với Chu Thái Nguyên.

Cái gọi là Long thị trưởng đương nhiên chỉ chính là thị trưởng của TP. Nguyên Nam, thân tín do Thai Duy Thanh một tay đề bạt lên.

"Vâng, xin Tạ bí thư yên tâm, tôi lập tức sẽ tăng tiến độ thi công, sẽ không khiến Long thị trưởng phải khó xử."

Chu Thái Nguyên vội bảo chứng với Tạ Viện.

Tạ Viện nói: "Ngoại trừ tiến độ thi công, chất lượng thi công anh cũng phải cam đoan. Hiện tại bí thư của TP. Nguyên Nam là Uông Quốc Chiêu, đây là một nhân vật kiên quyết, lại là thân tín của Lưu Phi Bằng, không hợp nhau gì với Long thị trưởng đâu. Anh nhất thiết phải cẩn thận, đừng có mà để cho hắn tóm được nhược điểm gì."

Nói đến vấn đề này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Viện hiện ra vẻ lo âu.

Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam cũng từng là việc Tạ Viện lo âu nhất. TP. Ngọc Lan có Liễu Tuấn, TP. Nguyên Nam có Uông Quốc Chiêu, cả hai người này đều không hợp với Tạ Viện bà, muốn chết chính là hai người này cũng không phải là cây đèn cạn dầu, một người càng kiên quyết hơn một người!

Nếu như vạn nhất công trình của Chu Thái Nguyên tại TP. Nguyên Nam xảy ra sai lầm gì, bị Uông Quốc Chiêu tóm được bím tóc, khi đó cũng không phải dễ chơi.

Chu Thái Nguyên lập tức vỗ ngực: "Tạ bí thư cứ yên tâm, tôi tuyệt đối là người quy củ, tuyệt không ăn bớt ăn xén. Chúng tôi kiếm tiền cũng phải kiếm cho minh bạch."

"Vậy được rồi, hai công trình này giá thành đều rất cao, cứ làm theo quy củ cũng có thể kiếm không ít tiền, anh đừng có mà quá tham đấy!"

Tạ Viện thành khẩn khuyên bảo Chu Thái Nguyên.

"Vâng vâng, Tạ bí thư dạy dỗ rất chính xác, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng."

Chỉ là Chu Thái Nguyên có nhớ kỹ lời dạy của Tạ bí thư đi nữa, nhưng việc đã làm cũng không thể sửa lại. Chỉ có thể mong trời xanh phù hộ để đừng xảy ra sự cố gì.

Tuy nhiên lúc này Tạ bí thư vẫn rất tin lời của Chu Thái Nguyên.

***

Sau khi Liễu bí thư "đại náo" hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh rồi cũng không nhàn rỗi chút nào. Y rất hiểu tính cách của Lưu Phi Bằng, không phải là loại người đồng ý đơn giản chịu thua. Lần này khai chiến với Lưu Phi Bằng Liễu bí thư đã làm tốt chuẩn bị để đánh một trận ác liệt.

Thời gian Tạ bí thư còn vung gậy ở sân Golf khu Trường Hà, trên mặt hồ Hợp Thủy có một con thuyền hoa lặng lẽ bỏ neo ở bên cạnh một con đảo nhỏ giữa hồ, đầu thuyền hoa ngồi hai người, họ đang thả câu.

Nhìn kỹ người thân hình cao lớn chính là bí thư Thành ủy đồng chí Liễu Tuấn, người bên cạnh y chính là bí thư Kỷ ủy thành phố Hàn Kình Vũ.

Khi Hàn Kình Vũ nhàn rỗi cũng có sở thích là câu cá.

Đó là một thú tiêu khiển rất tốt, có thể làm tan tâm tình nóng nảy. Hàn Kình Vũ tòng chính nhiều năm đã rất hiểu tâm tình nóng nảy chính là đại địch của người làm quan. Đúng dịp Liễu Tuấn cũng thích câu cá, hai người cũng bình thường đi cùng nhau thả câu.

"Bí thư, tôi thấy Lưu Phi Bằng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!"

Hàn Kình Vũ đưa một điếu Xì-Gà cầm trong tay cho Liễu Tuấn, còn mình cũng châm một điếu, sau đó chậm rãi nói.

Vì sao Liễu Tuấn muốn cùng Lưu Phi Bằng cứng đối cứng, Hàn Kình Vũ rất rõ. Cán bộ đã đến cấp bậc như hắn có rất nhiều chuyện chỉ nhìn cũng đã hiểu.

Liễu Tuấn chỉ cười không nói.

"Bí thư, nếu như hắn kiên quyết ở trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh thông qua nghị quyết này thì chưa hẳn là không được đâu."

Hàn Kình Vũ lo lắng nói.

Nếu như Liễu Tuấn không ngang nhiên đấu với Lưu Phi Bằng, như vậy những nghị quyết này muốn thông qua thì cũng thông qua, rồi có thể từ từ nghĩ cách giải quyết sau. Kinh tế phát triển hoặc là nói kinh tế quá nhiệt, cũng không phải một hai tháng là có thể thấy kết quả. Nhưng hiện tại Liễu Tuấn đã "tuyên chiến", nếu Lưu Phi Bằng kiên quyết thông qua, đối với uy vọng của Liễu Tuấn là một đả kích không nhỏ.

Căn cứ vào thực lực của Lưu Phi Bằng tại Chính phủ tỉnh, nếu hắn kiên quyết thật, quả thật cung không dễ làm.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Chúng ta ngăn không được không có nghĩa là người khác cũng ngăn không được."

Trong mắt Hàn Kình Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thực sự thần thái của Liễu Tuấn quá trấn định, hình như đã định liệu trước, đã nắm chắc thắng lợi. Như vậy thì, lẽ nào cao tầng Nghiêm Liễu hệ sẽ ra tay sao? Cũng quả thực chỉ vậy mới có thể ngăn cản, nhưng Hàn Kình Vũ lại cảm thấy khả năng không lớn. Đại lão đỉnh cấp như Nghiêm Liễu không đến mức xuất thủ can thiệp vào một kế hoạch thi chính cụ thể của Chính phủ tỉnh mà? Điều này rất dễ thành trò cười.

Liễu Tuấn hình như không muốn nói nhiều tới vấn đề này nên chuyển đề tài, thản nhiên nói: "Kình Vũ, vấn đề của mấy người Hám Chí Bưu điều tra thế nào rồi?"

Hàn Kình Vũ trầm giọng đáp: "Việc này vẫn đang điều tra bí mật, trên cơ bản cũng tra được một số rồi. Vấn đề của mấy tên Hám Chí Bưu rất lớn, Tạ Viện cũng không thoát được can hệ."

Liễu Tuấn gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi, cứ theo sát chặt, thể nào cũng có tác dụng."

Hàn Kình Vũ hơi biến sắc, hình như đã hiểu cái gì.

Lực chú ý của Liễu Tuấn chuyển đến mặt hồ, nhìn phao trên mặt nước rồi như có chút suy nghĩ nói: "Việc này thật giống như câu cá, chúng ta và cá đang so sự chịu đựng. Chỉ cần chúng nhịn không được cắn mồi, cuối cùng cũng sẽ mắc câu thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi