TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"Tỉnh trưởng, tư liệu mà anh muốn đã chuẩn bị xong rồi!"

Thư ký trưởng Chính phủ tỉnh Hứa Vân Huy phụng mệnh chạy tới phòng làm việc của Lưu Phi Bằng.

Nghiêm ngặt mà nói, trong số mấy phó thư ký trưởng của Chính phủ tỉnh, Hứa Vân Huy cũng không phải là người được Lưu Phi Bằng coi trọng nhất. Nếu như không phải là Uông Quốc Chiêu ngoài dự đoán mọi người đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam, cái mũ thư ký trưởng này bất kể như thế nào cũng không thể rơi trúng đầu Hứa Vân Huy được. Sở dĩ cuối cùng là Hứa Vân Huy đảm nhiệm chức thư ký trưởng, then chốt nằm ở tính cách cẩn thận và lý lịch của Hứa Vân Huy.

Uông Quốc Chiêu thành công đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam, Lưu Phi Bằng lại không muốn thư ký trưởng nào từ bên ngoài đưa vào để miễn xảy ra chuyện, nên mới chọn Hứa Vân Huy bản tính cẩn thận để đảm nhiệm chức vụ này, còn Ngô Thừa Quân có năng lực lo liệu sự vụ xuất chúng hơn thì trở thành chủ nhiệm văn phòng.

"Ha ha, vất vả cho đồng chí Vân Huy rồi."

Lưu Phi Bằng nói rất khách khí.

Đây cũng là đặc điểm của Lưu Phi Bằng, đối với cán bộ có tuổi tác khá lớn mà không phải cán bộ thân tín thuộc chi chính của mình đều tương đối khách khí. Mà đối với tâm phúc, thí dụ như thư ký tiểu Trương thì thái độ của Lưu Phi Bằng cũng rất tùy ý, còn thấy ngay "bản sắc" có lẽ chỉ có Uông Quốc Chiêu là ngoại lệ duy nhất. Thân là tâm phúc được Lưu Phi Bằng nể trọng nhất còn có thể đạt được đãi ngộ khác người.

Mặc dù Lưu Phi Bằng vô cùng coi trọng Uông Quốc Chiêu, nhưng mỗi lần mặt đối mặt cùng Uông Quốc Chiêu, trong lòng luôn có một loại cảm giác quái dị, cảm thấy Uông Quốc Chiêu là người rất khó nắm bắt, khó có thể sinh ra ý thân cận.

Có thể, người như Uông Quốc Chiêu cũng chỉ thích hợp làm đồng minh mà không thích hợp làm bạn.

"Đa tạ tỉnh trưởng biểu dương, đây là việc tôi phải làm."

Hứa Vân Huy vội nói.

Lần này hắn đem đề tài thảo luận tập hợp để thảo luận lần sau trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh giao cho Lưu Phi Bằng thẩm duyệt. Dựa vào chỉ thị của Lưu Phi Bằng, không chỉ giữ nguyên đề tài thảo luận lần trước, còn đưa vào thêm mấy đề tài khác, đại thể là kế thừa của đề tài lần trước, những "đại hạng mục" sẽ được thảo luận tại hội nghị sẽ càng nhiều hơn.

Khi Hứa Vân Huy chỉnh lý những tư liệu này, trong lòng cứ bồn chồn suốt.

Không hề nghi ngờ, đây là Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đang đốp chát nhau, không chỉ không lui nửa bước, trái lại càng đẩy mạnh hơn áp dụng mưu lược đôi công, nhất định phải nhất quyết thắng bại.

Đều là ngưu nhân cả!

Xem ra quan trường ở tỉnh A khó mà yên tĩnh. Rất nhiều phái trung gian nếu như còn muốn tiếp tục nửa vời, rất khả năng sẽ trở thành vật hi sinh đầu tiên trong trận "Lưu Liễu đại chiến" kinh tâm động phách lần này.

Xưa nay tranh đấu chính trị, "vật hi sinh" đầu tiên đều là những phái trung lập không có hậu trường lại không có đội ngũ tốt.

Chả có nguyên gì ngoài song phương "giao chiến" đều phải lập uy.

Trước tiên lôi một số phái trung lập râu ria ra để "chém đầu thị chúng", cũng có tác dụng rất tốt để đưa ra cảnh kỳ với những người khác.

Về phần hi sinh đến tâm phúc chi chính, tình huống đó chỉ xuất hiện khi đấu tranh đã đến giai đoạn gay cấn.

Lưu Phi Bằng mở tư liệu trước mặt, chỉ tùy tiện xem lướt qua một vài tiêu đề, sau đó thoả mãn địa gật đầu.

Hứa Vân Huy không có đoán sai, Lưu Phi Bằng chính là muốn đôi công, chuẩn bị tại trên hội nghị lần tới kiên quyết thông qua những đề tài này, nếu như Liễu Tuấn tiếp tục tới tham gia, tiếp tục đề xuất ý kiến phản đối, vậy thì rất tốt. Lưu tỉnh trưởng muốn trước mắt chúng tướng lột xuống tầng da mặt của hắn, để cho đồng chí Tiểu Liễu biết, tỉnh A ai mới là tỉnh trưởng!

Lưu Phi Bằng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Vân Huy, đang muốn định thời gian họp hội nghị lần tới thì điện thoại trên mặt bàn chợt vang lên.

Nói thế này, có thể gọi trực tiếp tới điện thoại trên bàn công tác của tỉnh trưởng, không trải qua thư ký truyền lại, bên kia điện thoại cũng nhất định là nhân vật khó lường, nếu không thì chính là người thân của Lưu Phi Bằng.

"Xin chào, tôi là Lưu Phi Bằng!"

Lưu Phi Bằng cầm lấy điện thoại, trầm giọng nói.

"Ha ha, tỉnh trưởng, là tôi đây!"

Bên kia điện thoại truyền đến giọng của bí thư Tỉnh ủy Thai Duy Thanh.

Lưu Phi Bằng hơi kinh ngạc, trong giọng nói kèm theo ý mỉm cười: "Chào ngài Thai bí thư!"

Hứa Vân Huy hoảnh hốt, vội vàng rón rén lui ra ngoài rồi khép cửa lại. Bí thư Tỉnh ủy và tỉnh trưởng nói điện thoại không phải là việc hắn có thể ở bên cạnh nghe.

"Thai bí thư có chỉ thị gì vậy?"

Lưu Phi Bằng ngồi ngay ngắn, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.

Giọng của Thai Duy Thanh vẫn bình thản, cười nói: "Tỉnh trưởng, đừng có nói chỉ thị hay không chỉ thị gì chứ, ha ha. . . Tỉnh trưởng, tôi nghe nói ở hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh lần trước, tại phương diện một số hạng mục kiến thiết kinh tế cụ thể, các đồng chí có ý kiến khác nhau hả?"

Lưu Phi Bằng giật thót.

Thai Duy Thanh rốt cuộc đã nhúng tay!

Chỉ là, từ ngày Liễu Tuấn "đại náo" hội nghị đã trôi qua khá lâu, Thai Duy Thanh đương nhiên đã sớm biết chuyện này, nhưng vẫn không nói gì, làm bộ không rõ, nhưng vào lúc này mới gọi điện thoại qua, không biết trong hồ lô tới cùng là bán thuốc gì?

"Đúng vậy bí thư, chủ yếu là đồng chí Liễu Tuấn không có cùng cái nhìn. Vì thận trọng nên tôi đã tạm dời lại thảo luận sau."

Mặc dù trong lòng kinh ngạc, Lưu Phi Bằng vẫn trả lời y theo quy củ.

"Ha ha, dời lại thảo luận sau cũng được mà. Nếu các đồng chí không có cùng ý kiến thì cần phải thận trọng. Việc quan hệ trọng đại không thể khinh thường."

Thai Duy Thanh tiếp tục cười nói.

Lưu Phi Bằng khẽ nhíu mày, Hắn nói chính là "đồng chí Liễu Tuấn không có cùng cái nhìn", Thai Duy Thanh lại nói là "các đồng chí không có cùng ý kiến", nghe như không có khác nhau nhiều, nhưng nếu nghĩ tỉ mĩ thì khác nhau rất rõ. Thai Duy Thanh cũng không muốn đẩy trực tiếp vấn đề lên người Liễu Tuấn.

Lại nói một đồng chí có ý kiến cùng các đồng chí có ý kiến, đương nhiên cũng khác xa.

"Bí thư, công tác kiến thiết kinh tế đúng là cần phải thận trọng. Tuy nhiên cũng không thể chần chừ, hạng mục nên làm thì nhất định phải làm. Chính sách quy hoạch thành phố vườn hoa và bình ổn giá nhà của đồng chí Liễu Tuấn làm tại TP.Ngọc Lan không phải đều là động tác lớn sao? Cũng có rất nhiều tiếng nói bất đồng mà. . . tuy nhiên đồng chí Liễu Tuấn có thể kiên trì tới cùng, nên có thể thấy được công tác kiến thiết kinh tế quý tại kiên trì. Đồng chí Liễu Tuấn cấp tiến tại TP.Ngọc Lan nhưng lại muốn các nơi khác chậm tiến, e rằng có chút không thích hợp? Vậy thì bảo các đồng chí lãnh đạo ở nơi khác nghĩ như thế nào đây?"

Lưu Phi Bằng bình thản nói, những giữa những ngôn từ nói rất rõ. Đồng chí Liễu Tuấn nên đi quản TP.Ngọc Lan của đồng chí đi, kiến thiết kinh tế của toàn tỉnh còn chưa tới phiên đồng chí quan tâm! Lời này chính là tận lực hạ thấp Liễu Tuấn đến trình độ như một bí thư thành phố khác.

"Tỉnh trưởng, tôi cho rằng vấn đề then chốt không phải là có đồng chí nào phản đối, then chốt là họ nói có đạo lý hay không. Quốc gia đang tiến hành điều tiết vĩ mô, một số hạng mục đầu tư chồng chéo tôi thấy phải nên suy nghĩ cho thận trọng. Nếu nói tổng thể kinh tế của tỉnh A chúng ta thì tại toàn quốc không được coi là nơi có kinh tế quá phát triển, tài lực có hạn. Thép tốt thì phải vào chỗ lưỡi dao. Cho nên, tôi kiến nghị tỉnh trưởng khi phê duyệt các hạng mục kiến thiết cụ thể có thể chú ý tới mấy vấn đề này, cố gắng đừng xảy ra xung đột gì với các chính sách của phía trên."

Giọng điệu của Thai Duy Thanh hơi trở nên nghiêm túc.

Lưu Phi Bằng không hé môi, lông mi hơi giương lên, cho thấy ngoài đắc ý thì rất là phẫn uất.

Thai Duy Thanh đã rành rành nói cho hắn, anh đừng có mà làm càn, phải giữ quy củ!

Những lời mà Lưu Phi Bằng và Trang Quốc Thắng đã nói tới "Liễu Tuấn không đánh khi không có chuẩn bị" đã biến thành sự thực, Thai Duy Thanh đã đứng về phe Liễu Tuấn. Biến hóa này thực sự quá kinh người, trong nhất thời Lưu Phi Bằng vẫn chưa thể dễ dàng tiêu hóa được.

Thấy Lưu Phi Bằng không nói gì, Thai Duy Thanh lại nặng giọng thêm, chậm rãi nói: "Tỉnh trưởng, tôi kiến nghị, một số hạng mục cụ thể phải xem xét cụ thể, đừng có mù quáng."

"Ừ, được rồi Thai bí thư, tôi sẽ nghiên cứu lại với các đồng chí!"

Lưu Phi Bằng định thần lại từ trong hoảng loạn, rầu rĩ trả lời.

"Ha ha, được thôi, cứ nghiên cứu thêm!"

Thai Duy Thanh cũng không nhiều lời, trực tiếp treo điện thoại.

Từ từ đặt điện thoại lại bàn, Lưu Phi Bằng dựa người vào ghế xoay, lâm vào trầm tư.

Thai Duy Thanh ngoài ý muốn ủng hộ Liễu Tuấn, Lưu Phi Bằng quả thực phải suy nghĩ cho kỹ. Từ lúc này phân tích thế cục của tỉnh A, ở trên vấn đề an bài nhân sự Thai Duy Thanh quả thực đã thỉnh thoảng liên thủ với Liễu Tuấn, nhưng chỉ theo như nhu cầu, không tồn tại vấn đề đồng minh Hợp tác Hợp tác một lần chính là một lần, nếu như có lần tới đến phiên Thai Duy Thanh liên thủ cùng Lưu Phi Bằng để chèn ép Liễu Tuấn thì Thai Duy Thanh cũng không chút khách khí.

Thí dụ như chuyện của tổ tuần sát Trung ương lần trước, đó là minh chứng.

Trên những việc đại sự kiểu này, Thai Duy Thanh yêu cầu bao nhiêu "lợi ích" thì mới có thể liên thủ cùng Liễu Tuấn tới chèn ép Lưu Phi Bằng hắn đây? Thai Duy Thanh không thể không biết vì nguyên nhân gì mà Lưu Phi Bằng hoãn lại những phương án kiến thiết cấp tiến này!

Trên việc này ủng hộ Liễu Tuấn chẳng khác nào đã ngang nhiên quyết liệt với tập đoàn chính trị của Lưu Phi Bằng!

Thai Duy Thanh quả thật là có can đảm lớn như vậy sao?

Lưu Phi Bằng chậm rãi lắc đầu, phủ quyết suy đoán của mình.

Như vậy, chính là cao tầng đã nhằm vào?

Vừa nghĩ đến điểm này, Lưu Phi Bằng càng kinh hãi, bật dậy từ trên ghế, chắp hai tay sau lưng, nhíu mày đi qua đi lại trong phòng làm việc. Giả sử vào lúc này Cao hệ lựa chọn kết minh cùng Nghiêm Liễu hệ thì đó chính là kinh thiên đại sự. Thậm chí khi so sánh lực lượng của song phương sẽ xảy ra sự nghịch chuyển có tính gốc rễ. Rất có khả năng tất cả những nỗ lực mà họ đang làm đều sẽ phó mặc theo dòng nước.

Suy đoán này khiến Lưu Phi Bằng cảm thấy rất bấ an, phòng làm việc mặc dù mở điều hòa những trên trán Lưu Phi Bằng vẫn không ngừng thấm ra mờ hôi, dường như trên trán trơn bóng của Lưu Phi Bằng đã bôi một lớp nước.

Tuy nhiên làm cho Lưu Phi Bằng đoán không được chính là lúc này tại phòng làm việc của bí thư Tỉnh ủy, Thai Duy Thanh cũng tâm thần không yên, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, xem sắc mặt còn còn khó coi hơn cả Lưu Phi Bằng.

Trên mặt Thai Duy Thanh có thể thấy rõ sự sợ hãi bất an, thậm chí còn có phần hổn hển.

Là chuyện gì lại khiến Thai bí thư khốn khổ như vậy?

Thai Duy Thanh đi một vòng mới chán nản ngã vào chiếc trên ghế xoay, vươn tay phải tự xoa bóp huyệt Thái Dương. . . Đột nhiên, Thai Duy Thanh thoáng cái ngồi thẳng người dậy, cầm lấy điện thoại trên bàn muốn gọi, chẳng qua đã ấn mấy cái dãy số, lại giống như bị bỏng tay đặt ống nghe về chỗ cũ, ngẩn người nhìn điện thoại.

"Rầm" !

Thai Duy Thanh nện một quyền thật mạnh lên mặt bàn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi