TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"Tỉnh trưởng, bí thư Uông Quốc Chiêu cầu kiến!"

Khi thư ký tiểu Trương đẩy cửa đi vào xin chỉ thị thì Lưu Phi Bằng đang nhíu mày.

Thai Duy Thanh ngoài ý muốn đứng về bên Liễu Tuấn dẫn đến hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh lại phải kéo dài thời gian. Hạng mục cần phê chuẩn ở các nơi xếp thành đống trên mặt bàn trước mặt Lưu tỉnh trưởng, Lưu tỉnh trưởng cũng không để ý tới.

Không dễ làm!

Không ngờ lúc này Uông Quốc Chiêu đến đây.

Lưu Phi Bằng nhướng mày, không che giấu ý vui mừng của mình, nói: "Mời anh ta vào đi."

Uông Quốc Chiêu luôn hiểu ý người như thế, những lúc nên xuất hiện thì hắn sẽ đúng lúc xuất hiện. Kỳ thực Lưu Phi Bằng sớm đã nghĩ gọi điện thoại cho Uông Quốc Chiêu, cùng hắn bàn bạc về cái khốn cục trước mắt, nhưng thể diện của hắn không cho phép làm như vậy. Bất kể Uông Quốc Chiêu có lợi hại ra sao, tóm lại vẫn là cấp dưới, một tỉnh trưởng gặp phải vấn đề khó giải quyết liền yêu cầu bí thư Thành ủy cấp dưới để hỏi kế, bất kể như thế nào cũng đã mất tôn nghiêm.

Lúc này, Uông Quốc Chiêu liền xuất hiện!

"Chào ngài tỉnh trưởng!"

Uông Quốc Chiêu vẫn bộ dạng cũ, bước nhanh vào rồi hơi khom người chào Lưu Phi Bằng, cũng giống như lúc hắn còn là chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh.

"Ha ha, Quốc Chiêu tới rồi à, tốt tốt, qua đây ngồi đi!"

Lần này Lưu Phi Bằng không đứng dậy, cũng không nắm tay chào hỏi với Uông Quốc Chiêu, rất tùy ý ngồi ở ghế sofa, mỉm cười nói với Uông Quốc Chiêu.

Trong lòng Uông Quốc Chiêu vui vẻ.

Có tiến triển!

Thái độ của Lưu Phi Bằng đối với hắn đã tùy ý hơn so với trước.

Xem ra chỉ cần hạ thêm chút công phu, hắn có thể chân chính trở thành tâm phúc của Lưu Phi Bằng mà không chỉ là người có tài đơn thuần.

"Cảm ơn tỉnh trưởng!"

Trong giọng nói của Uông Quốc Chiêu đã có chút biến hóa, trở nên tùy ý hơn, tư thế sau khi ngồi xuống cũng không đoan chính. Lưu Phi Bằng mỉm cười gật đầu vì Uông Quốc Chiêu đã hiểu ý của hắn.

Quan hệ với người thông minh quả là thoải mái, rất nhiều điều không cần phải nói.

"Quốc Chiêu, công tác tại TP.Nguyên Nam thuận lợi chứ?"

Lưu Phi Bằng chủ động đưa cho Uông Quốc Chiêu một điếu Xì-Gà, rất thân thiết hỏi.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười đáp: "Cảm ơn tỉnh trưởng quan tâm, mọi việc vẫn thuận lợi. Các cán bộ đều phối hợp với công tác của tôi."

Lưu Phi Bằng cười gật đầu.

Những lời này của Uông Quốc Chiêu có phần hơi quá, tình huống thực tế chính là, khi Uông Quốc Chiêu vừa đến TP.Nguyên Nam đã rời vào vòng ngắm của thế lực tại nơi đó và thị trưởng Long Thánh Hán. Một số người thậm chí có dụng ý xấu đem tài liệu của con rể bí thư Thành ủy Trương Bảo Sinh vừa mới bị giải nhiệm trực tiếp đưa lên trên bàn Uông Quốc Chiêu.

Cũng như toàn bộ các khu lạc hậu khác, tình huống nội bộ của TP.Nguyên Nam cực kỳ phức tạp, các loại phe phái rất nhiều. Ân oán gút mắt hơn mười năm đan vào nhau giống như một vũng bùn. Trương Bảo Sinh chủ chính nhiều năm tại TP.Nguyên Nam tự có một đám tâm phúc thân tín. Lúc này đưa "tài liệu đen" của con rể Trương Bảo Sinh cho Uông Quốc Chiêu, dụng ý không nói cũng hiểu.

Đã sớm nghe nói qua đại danh của Uông bí thư, cũng muốn xem tới cùng anh có mấy phần bản lĩnh thật sự!

Mà thị trưởng Long Thánh Hán chính là cán bộ do một tay bí thư Tỉnh ủy Thai Duy Thanh đề bạt lên, sau khi nhậm chức mượn chiêu bài của Thai Duy Thanh đã lôi kéo được một nhóm nhân mã tại TP.Nguyên Nam, chỉ còn chờ Uông Quốc Chiêu tới để đấu kiếm!

Uông Quốc Chiêu cũng không thèm để ý, nắm được tư liệu của con rể Trương Bảo Sinh, lập tức bắt tay điều tra với thủ đoạn rất mạnh mẽ. Trong khoảng thời gian ngắn, quan trường TP.Nguyên Nam đã khơi dậy một cơn địa chấn nho nhỏ, rất nhiều cán bộ chi chính của Trương Bảo Sinh kinh hoàng sợ không chịu nổi một ngày. Cần biết sau nhiều năm, rất nhiều cán bộ đã sớm kết thành một thể cộng đồng có lợi ích chung, một khi sự tình bị bại lộ, không may cũng không chỉ một mình con rể của Trương Bảo Sinh.

Thế nhưng sự thực chứng minh, các cán bộ chi chính của Trương Bảo Sinh chỉ là sợ bóng sợ gió một phen.

Án này đã tra đến cùng, bắt một bí thư Huyện ủy và một phó chủ nhiệm ban lo liệu Thành ủy, những người khác lông tóc vô thương. Thần kỳ nhất chính là, hai người bị bắt này mặc dù trước đây là chi chính của Trương Bảo Sinh, nhưng sau đó đã dần dần hướng về Long Thánh Hán. Uông Quốc Chiêu bắt liền lúc hai người họ, cũng có thể coi là "thanh lý môn hộ" cho một hệ của Trương Bảo Sinh.

Kể từ đó, Trương Bảo Sinh rất cảm kích Uông Quốc Chiêu, các cán bộ khác của Trương hệ cũng đều "quy phục" Uông Quốc Chiêu!

Một chiêu Thái Cực Thôi Thủ nhẹ nhàng của Uông Quốc Chiêu không chỉ làm thiệt hại uy vọng của Long Thánh Hán, còn dễ dàng thu một đám thế lực lớn nhất tại TP.Nguyên Nam quy dưới trướng, nhất cử lưỡng tiện, quả nhiên là hảo thủ đoạn.

Trong chuyện này đương nhiên có rất nhiều tranh đấu kinh tâm động phách phát sinh, bây giờ đến trong miệng Uông Quốc Chiêu thì biến thành một câu nhẹ nhàng "vẫn thuận lợi".

Lưu Phi Bằng không khỏi ở trong lòng thầm cảm thán một phen.

"Quốc Chiêu, ngày hôm nay về tỉnh chạy hạng mục hả?"

Lưu Phi Bằng không vội nói cho Uông Quốc Chiêu biết khốn cảnh trước mắt, bắt đầu hỏi việc nhà trước.

Một tỉnh trưởng vẫn phải thận trọng một chút.

Uông Quốc Chiêu đáp: "Vâng thưa tỉnh trưởng, kỳ thực tôi đến là để chạy hạng mục. Hạng mục quảng trường và khu Khai phá kinh tế của TP.Nguyên Nam chúng tôi có hy vọng được phê chuẩn hay không?"

TP.Nguyên Nam lập kế hoạch muốn xây một quảng trường lớn, diện tích trên 1km², vốn đầu tư trên 500tr. Hạng mục như vậy bởi vì liên quan đến thủ tục dùng đất nên trên nguyên tắc là yêu cầu Chính phủ tỉnh thẩm duyệt. Về phần khu Khai phá kinh tế cơ cấu cấp phó phòng thì TP.Nguyên Nam càng không thể tự làm chủ.

Lưu Phi Bằng nhìn hắn, thản nhiên nói: "Hai hạng mục này đã được đề xuất qua trên hội nghị Thường vụ Chính phủ vừa rồi, tuy nhiên đồng chí Liễu Tuấn đã cực lực phản đối, tạm thời cần phải thương lượng thêm."

Đại sự như vậy Uông Quốc Chiêu đương nhiên không thể chưa nghe nói qua. Trên thực tế, ngày hôm nay hắn tới chính là vì chuyện này. Tuy nhiên do chính miệng Lưu Phi Bằng nói cho hắn biết thì trình tự mới chính quy. Chung quy không thể lấy tin vỉa hè ra so với tỉnh trưởng mà?

"Hiện tại điều tiết vĩ mô nên Liễu bí thư phản đối cũng ở trong dự liệu. Tuy nhiên tỉnh trưởng, vấn đề ở trên phương diện kiến thiết kinh tế này tôi nghĩ Chính phủ tỉnh không cần trưng cầu ý kiến của TP. Ngọc Lan mà?"

Uông Quốc Chiêu hỏi rất tùy ý.

Lưu Phi Bằng hừ một tiếng, cả giận nói: "Chính phủ tỉnh đương nhiên không cần trưng cầu ý kiến của TP.Ngọc Lan, nhưng ý kiến của Tỉnh ủy, ý kiến của bí thư Thai Duy Thanh thì cần phải tôn trọng."

Uông Quốc Chiêu hơi kinh ngạc: "Thai bí thư? Thai bí thư cũng ủng hộ Liễu Tuấn?"

Lần này, Uông Quốc Chiêu là giật mình thật. Sau khi nghe nói "tin tức" Liễu Tuấn "đại náo" hội nghị Thường vụ, Uông Quốc Chiêu ngoài giật mình thì vẫn một mực vì tranh đấu của song phương mà nghĩ hành động bước tiếp theo.

Đây cũng là một trong nguyên nhân chủ yếu trong sự cao minh của Uông Quốc Chiêu.

Thật lâu trước đây Uông Quốc Chiêu đã tập thành thói quen này, chỉ cần đã xảy ra tranh đấu, mặc kệ đôi bên tranh đấu là ai, dù cho bản thân hắn là diễn viên nhưng hắn luôn có thể rất khách quan bình tĩnh tiến hành phân tích. Biện pháp của hắn chính là hoàn toàn đẩy mình ra ngoài đứng ở lập trường của những người đứng xem để phân tích tiến trình tranh đấu, không chỉ vì mình cũng vì đối thủ suy nghĩ thủ đoạn hoàn thiện nhất. Như vậy mới có thể làm được tri kỷ tri bỉ.

Lấy lý giải của hắn đối với Lưu Phi Bằng và sự phân tích toàn bộ cục diện đại thế chính trị, hắn cảm thấy Lưu Phi Bằng không có khả năng lui bước. Nhất định sẽ ở trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh kiên quyết thông qua những nghị quyết này, sẽ tặng cho Liễu Tuấn một cái tát thật mạnh.

Thế nhưng sự thực lại ngoài ý muốn, Lưu Phi Bằng chậm chạp không thấy hành động, mà trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh mới được tổ chức gần đây đã hoàn toàn dứt bỏ những đề tài này, thương thảo đề tài khác. Điều này khiến Uông Quốc Chiêu cảm thấy sự tình xuất hiện biến hóa ngoài ý muốn, bên Lưu Phi Bằng khẳng định đã gặp phải trở lực nào khác. Phải là nguyên nhân trọng đại cỡ nào mới có thể ngăn Lưu Phi Bằng được chứ?

Hiện tại đã có đáp án, nguyên nhân này ở trên người Thai Duy Thanh.

Nhưng vì sao Thai Duy Thanh lại đi ủng hộ Liễu Tuấn chứ? Tại những vấn đề thế này mà ủng hộ Liễu Tuấn chính là đã mạo hiểm phiêu lưu chính trị rất lớn.

Uông Quốc Chiêu suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Phía trên đã xảy ra biến hóa?"

Câu hỏi này rất không rõ ràng, có phải là đại lão Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ đã đạt thành nhất trí gì đó hay không?

Lưu Phi Bằng lắc đầu.

Ý nghĩ ban đầu của hắn cũng như Uông Quốc Chiêu, nhưng trải qua điều tra, thái độ của Cao hệ cũng không có biến hóa gì, vẫn là sống chết mặc bây, để mặc cho Nghiêm Liễu hệ và bên kia "tác chiến", còn mình ở thế trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Nói cách khác, đây là hành vi của của một mình Thai Duy Thanh, không có quan hệ gì với Cao hệ.

Uông Quốc Chiêu gật đầu, trên mặt có vẻ thả lỏng hơn. Chỉ cần không phải ý của đại tập đoàn thì cũng dễ xử lý, bằng không thì tại tỉnh A nếu Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn nắm tay lại, một hệ của Lưu Phi Bằng sẽ phải trải qua thời gian khổ sở dị thường.

"Tỉnh trưởng, tôi nghe nói TP.Ngọc Lan đang điều tra vấn đề có quan hệ tới phó bí thư Thành ủy Tạ Viện!"

Trầm ngâm một lúc, Uông Quốc Chiêu chậm rãi nói.

Lưu Phi Bằng nhất thời giương mày lên, nhìn sang Uông Quốc Chiêu.

Uông Quốc Chiêu gật đầu rất chắc chắc: "Tạm thời vẫn được bảo mật, chỉ là đang tiến hành điều tra chung quanh. Tuy nhiên bản thân Tạ Viện hình như đã phát hiện ra."

Uông Quốc Chiêu đã từng là thị trưởng Ngọc Lan, TP.Ngọc Lan vẫn còn một số thân tín cũ của hắn, tin tức như vậy có thể giấu diếm người khác nhưng chưa hẳn có thể giấu diếm được hắn.

Lưu Phi Bằng không khỏi bừng tỉnh.

Thì ra nguồn gốc nó chỗ này. Tất cả mọi người nói quan hệ giữa Tạ Viện và Thai Duy Thanh không tầm thường, xem ra tin đồn này là sự thật. Liễu Tuấn tại TP.Ngọc Lan vừa xao sơn chấn hổ, bên kia Thai Duy Thanh sẽ ngồi không yên, đành phải làm ra phản ứng.

"Lý nào là vậy!"

Lưu Phi Bằng oán hận.

Nếu quả thật Thai Duy Thanh đã bị Liễu Tuấn nắm phải chỗ đau, sau này rất nhiều chuyện đành phải ủng hộ Liễu Tuấn, như vậy tình cảnh của Lưu Phi Bằng sẽ càng thêm gian nan. Nhưng hiện tại, hình như cũng không có phương pháp tốt để phá giải.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười nói: "Tỉnh trưởng, kỳ thực tôi cảm thấy Liễu Tuấn rất khả năng là đang chờ chúng ta phối hợp với hành động của hắn."

Trước mặt Lưu Phi Bằng Uông Quốc Chiêu cũng không cần phải giấu diếm điều gì. Bởi vì Uông Quốc Chiêu đã thấy được một cơ hội thật lớn!

"Hả? Anh thử nói xem!"

"Theo tôi được biết, Tạ Viện thông qua một thương nhân tên Chu Thái Nguyên, tại TP.Nguyên Nam nhận thầu hai công trình cầu đường, tổng giá trị gần 2 tỷ. Chu Thái Nguyên kia là một thương nhân vô lương, trong quá trình thi công ăn bớt ăn xén, trên chất lượng không có gì bảo chứng."

Uông Quốc Chiêu từ từ nói.

Ánh mắt Lưu Phi Bằng chợt sáng ngời, trầm giọng hỏi: "Có nắm chắc không?"

Uông Quốc Chiêu không có nóng lòng trả lời, lại trầm tư một hồi mới nói: "Tôi cảm thấy nếu như có thể phối hợp nhất trí cùng Liễu Tuấn, vậy khả năng sẽ càng lớn hơn."

Lưu Phi Bằng nở nụ cười: "Tôi nghĩ hắn sẽ không cự tuyệt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi