TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

An bài xong mọi việc, Hứa Vân Huy không dám ở lâu, nói: "Tỉnh trưởng, ngày hôm nay ngài còn an bài gì thì mời chỉ thị!"

Liễu Tuấn nói: "Họp hội ý tỉnh trưởng định vào 8h30 sáng ngày mai sẽ tổ chức, an bài một chút công tác sắp tới đi."

Đại hội cán bộ đã kết thúc, lại còn thêm Liễu Tuấn vốn là phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh A, cùng các phó tỉnh trưởng Chính phủ tỉnh rất là quen thuộc, nên tình huống gặp mặt làm quen có thể miễn.

"Vâng! Tôi lập tức sẽ đi thông tri. Mặt khác, căn cứ vào phân công an bài của phòng làm việc, công tác của thư ký nhất xử sẽ do đồng chí Lăng Nhã phối hợp."

Hứa Vân Huy cẩn thận nhắc nhở Liễu tỉnh trường, đại mỹ nữ đứng ở trước mặt ngài là vì ngài phục vụ. Kỳ thực trước đó Lăng Nhã cũng không làm việc phân công cho công tác của thư ký nhất xử, việc phân công này là điều chỉnh tạm thời. Cũng không phải nói Hứa Vân Huy và Ngô Thừa Quân đoán được quan hệ thân mật giữa Liễu tỉnh trường và Lăng chủ nhiệm mà an bài như vậy cũng là bất đắc dĩ.

Bởi vì Hứa Vân Huy và Ngô Thừa Quân, nếu dựa theo cái nhìn của cán bộ phía dưới đều là cán bộ trên tuyến của tỉnh trưởng tiền nhiệm Lưu Phi Bằng, mặc dù Hứa Vân Huy không phải là thân tín, tuy nhiên khi so sánh thì quan hệ giữa Hứa Vân Huy và Liễu tỉnh trường càng thường hơn. Đối với vấn đề "không hợp nhau" giữa Liễu tỉnh trường và Lưu bí thư mọi người đều biết rõ trong lòng, hôm nay Liễu Tuấn vào nắm Chính phủ tỉnh, không hề nghi ngờ sẽ là cách làm "vua nào triều thần nấy". Không phải là ý chí của Liễu Tuấn không đủ uyên bác mà là lệ cũ thông dụng trên quan trường đã vậy. Liễu Tuấn muốn "tuần án toàn tỉnh" thì đầu tiên phải làm theo những sự việc bên cạnh mình. Giả sử đại quản gia của đại viện Chính phủ tỉnh, tất cả đều là trọng thần tâm phúc của bí thư Tỉnh ủy, Liễu Tuấn chỉ xử lý nhân sự bên người thôi chắc cũng phải hao hết tâm huyết.

Liễu tỉnh trường cũng không có thời gian rảnh mà đi xử lý những tranh chấp này.

Lúc này còn chưa biết Liễu tỉnh trường sẽ làm việc thế nào, nhưng không thích Hứa Vân Huy và Ngô Thừa Quân là điều tất nhiên. Thân phận của Lăng Nhã thì tương đối vượt xa hơn, cho tới nay, Lăng Nhã tại trụ sở Chính phủ tỉnh là người "vô đảng vô phái", là nhân viên trên ý nghĩa thuần túy nhất, cũng không tranh quyền đoạt lợi, vẫn duy trì quan hệ đồng sự tốt lành với tất cả mọi người, nhưng chỉ ngừng ở quan hệ đồng sự. Chỉ có quan hệ cá nhân tốt hơn với hai, ba nữ cán bộ cơ sở ở văn phòng phía dưới.

Đoán là Liễu tỉnh trường không đến mức có thành kiến với Lăng Nhã.

Bất kể như thế nào, Lăng Nhã từng là thư ký của Hà Duyên An, Hà Duyên An thì được công nhận là một trong những lãnh đạo Trung ương thưởng thức Liễu Tuấn nhất. Có cái ngọn nguồn này, dù cho Lăng Nhã ở trước mặt Liễu tỉnh trường làm ra sai sót cũng sẽ không gợi ra "nghi ngờ không duyên cớ" của Liễu tỉnh trường.

Nói kiểu khác, tỷ lệ Lăng Nhã bị giáo huấn nhỏ hơn nhiều so với Hứa Vân Huy và Ngô Thừa Quân.

Về phần Liễu tỉnh trường có đúng sẽ bị Lăng đại mỹ nữ làm mê mẩn tâm trí hay không thì không phải là vấn đề Hứa Vân Huy và Ngô Thừa Quân nên suy nghĩ. Chung quy không thể bởi vì Liễu tỉnh trường là nam thì cấm tất cả nhân viên nữ tiếp xúc cự ly gần với y!

"Cứ như vậy đi, mọi người về trước làm việc, còn đồng chí Lăng Nhã ở lại một chút."

Liễu Tuấn đơn giản hạ mệnh lệnh.

"Vâng!"

Hứa Vân Huy và Ngô Thừa Quân xoay người rời khỏi phòng làm việc của tỉnh trưởng.

Mặc dù Liễu tỉnh trường bảo đồng chí Lăng Nhã ở lại một chút nhưng cũng không mời ngồi mà trực tiếp đi tới ngồi xuống phía sau bàn công tác, Kha Khải Phàm pha nước trà cho hai người xong cũng lui ra ngoài.

"Lăng chủ nhiệm, qua đây!"

Kha Khải Phàm vừa ra đi, Liễu tỉnh trường liền đỉnh đạc vẫy tay Lăng chủ nhiệm.

Lăng Nhã trừng mắt, cả giận nói: "Tỉnh trưởng đại nhân thật uy phong nha, tôi không qua!"

Liễu Tuấn cười nói: "Ha ha, nhân viên của Chính phủ tỉnh tỉnh A thật là gan nhỉ, cán bộ văn phòng cũng dám cự tuyệt tỉnh trưởng gọi, anh cũng muốn hỏi xem tật xấu này là quen của ai?"

Lăng Nhã bĩu môi, rất không bằng lòng nói: "Em biết anh sẽ giở trò xấu. . . Hừ, từ khi anh vào tòa trụ sở này cũng chính là đang đếm ngược ngày em rời khỏi trụ sở này, có đúng hay không?"

Liễu tỉnh trường liền giơ ngón tay cái lên, khích lệ: "Lăng chủ nhiệm quả nhiên càng lúc càng thông minh, thực sự là khiến người khác không tưởng được. Vết xe đổ của Thai Duy Thanh anh cũng không muốn giẫm lên."

Lăng Nhã bĩu môi, hai tay ôm ngực, chậm chạp đi tới đối diện bàn công tác, như người như không nhìn Liễu tỉnh trường, nói: "Tỉnh trưởng đại nhân, kỳ thực anh cũng không cần khẩn trương. Em sẽ không giống như Tạ Viện sẽ dính lấy anh đâu, chỉ cần anh bố trí ổn thoả cho em là được rồi, bảo em làm gì cũng được!"

Những lời này, Lăng Nhã cũng không phải đang nói chơi, có vẻ như cho tới nay, Lăng chủ nhiệm đều trung thực chấp hành đường lối "bảo em làm gì đều được", Liễu tỉnh trường chỉ có cần yêu cầu, mặc kệ yêu cầu này thái quá cỡ nào Lăng chủ nhiệm đều cố gắng thỏa mãn.

Liễu Tuấn cười ha ha: "Được rồi, cũng không phải lập tức đuổi em ngay, nói không chừng anh lại còn thăng quan gì đó cho em nữa."

"Cám ơn, thăng quan gì đó em cũng không muốn. Em cũng không có hứng thú đó. . . nhưng mà, Liễu bí thư biến thành Liễu tỉnh trường thì thế nào cũng phải luận công ban thưởng, khao những công thần như chúng em đi chứ?"

Liễu Tuấn cười nói: "Được, em muốn ban thưởng cái gì anh cũng đáp ứng!"

Lăng Nhã nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Muốn thưởng gì thì tạm thời em còn chưa nghĩ ra, đợi em suy nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho anh sau. . . nhưng này Liễu tỉnh trường, em phải nhắc cho anh biết, rất nhiều đồng chí trong trụ sở Chính phủ tỉnh này cũng chưa chắc sẽ một lòng với anh đâu đấy."

"Biết rồi, người muốn gây sự không ít. Mà cũng không sao, anh chỉ sợ họ không gây sự thôi."

Lăng Nhã không khỏi khẽ run lên. Từ trong lời nói bình thản này của Liễu Tuấn, Lăng chủ nhiệm nghe ra một tia "sát khí" ẩn dấu. Có vẻ như lúc trước Lăng Nhã còn chưa rõ nguyên nhân Liễu Tuấn ủng hộ Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam, nào ngờ chính là đặt bút ở chỗ này. Thủ đoạn đấu tranh của người này quả thực lô hỏa thuần thanh, mưu tính quá sâu xa.

Những người ở Chính phủ tỉnh nếu vâng ý chỉ của Lưu Phi Bằng muốn gây sự với Liễu Tuấn thật đúng là phải cẩn thận nhiều hơn.

"Như vậy đi, em đi thông tri đi mời đồng chí Trần Kỳ Mưu đến đây."

Một lúc Liễu Tuấn mới phân phó.

Lăng Nhã liền có chút kinh ngạc giương mi lên.

Liễu Tuấn là tân nhậm tỉnh trưởng, người thứ nhất muốn liên hệ là phó tỉnh trưởng Thường vụ cũng là điều đương nhiên. Tuy nhiên tuổi tác Trần Kỳ Mưu vượt xa Liễu Tuấn, là quan to cấp phó bộ rất có thâm niên, Liễu Tuấn triệu kiến hắn, thường sẽ đích thân gọi điện thoại. Hiện tại Liễu Tuấn lại muốn Lăng Nhã thông tri, rõ ràng là có ý khinh nhờn, làm như vậy có phần ương ngạnh quá!

Liễu tỉnh trường không phải là bị chiến thắng khiến cho mụ đầu rồi chứ?

Liễu Tuấn không thể nghi ngờ cũng rất rõ ý nghĩ của Lăng Nhã, mỉm cười, nói: "Không có việc gì, đi thông tri đi!"

Lăng Nhã cũng không chần chừ nữa.

Người này nếu hành sự như vậy thì luôn có đạo lý.

Cũng đúng như Lăng Nhã đã dự liệu, Trần Kỳ Mưu rất tức giận, mặc dù Lăng Nhã tận lực tìm từ để nói cho khách khí, nhưng vẫn nghe được ý không vui trong giọng nói của Trần Kỳ Mưu.

Liễu nha nội vừa mới lên chức thì vênh váo ta!

Chẳng qua Trần Kỳ Mưu tức giận thì tức giận nhưng không thể không đi. Liễu Tuấn tự mình gọi điện thoại hay là ủy thác nhân viên gọi điện thoại dù sao cũng là không nể mặt mình. Trần Kỳ Mưu cũng vô pháp lấy lý do này để xem như "cái cớ" để coi rẻ quyền uy của Liễu tỉnh trường. Nếu như Trần Kỳ Mưu hắn mượn cớ không đến, ngược lại sẽ đưa chuôi kiếm cho người khác nắm. Ngày đầu tiên tân tỉnh trưởng đi làm, phó tỉnh trưởng Thường vụ đã cự tuyệt triệu kiến, khi đưa lên quan tòa thì tuyệt đối là Trần Kỳ Mưu đuối lý. Liễu Tuấn thậm chí có thể coi đây là lý do để điều chỉnh phó tỉnh trưởng.

Anh không phối hợp công tác của tôi, tôi sẽ gõ anh!

Đến nơi nào nói đều là Liễu Tuấn có lý.

Vừa nghĩ đến điểm này, Trần Kỳ Mưu chợt thêm cảnh giác. Người đã làm đến phó tỉnh trưởng Thường vụ đâu có thể là kẻ đầu đường xó chợ? Liễu nha nội càng muốn làm Trần phó tỉnh trưởng tức giận, Trần phó tỉnh trưởng càng không chịu bị mắc lừa.

Rất nhanh, Trần Kỳ Mưu liền xuất hiện trước phòng làm việc của Liễu Tuấn.

Kha Khải Phàm đương nhiên biết Trần Kỳ Mưu, vội vàng đứng dậy chào hỏi rồi dẫn Trần Kỳ Mưu đi vào phòng làm việc của tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn đang ở phía sau bàn công tác liền đứng dậy, mỉm cười nói: "Xin chào đồng chí Kỳ Mưu!"

Trần Kỳ Mưu chậm rãi đi qua, cách bàn nắm tay với Liễu Tuấn, giọng ôn hoà nói: "Xin chào Liễu tỉnh trường!"

"Đồng chí Kỳ Mưu mời ngồi!"

Chào hỏi xong, Liễu Tuấn ngồi xuống rồi nói với Trần Kỳ Mưu.

Trong lòng Trần Kỳ Mưu lại thêm buồn bực, cho dù là thời gian Lưu Phi Bằng đang nhậm chức cũng chưa từng ở trước mắt hắn mà kiêu căng như vậy. Lập tức Trần Kỳ Mưu theo lời ngồi xuống, chậm rãi nói: "Liễu tỉnh trường mời tôi tới đây không biết có chuyện gì muốn thương lượng hả?"

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Tôi dự định buổi sáng ngày mai sẽ mở cuộc họp hội ý tỉnh trưởng để an bài một vài công tác gần đây. Mời đồng chí Kỳ Mưu qua đây là muốn thương lượng cùng đồng chí, xem sắp tới có công tác gì quan trọng cần an bài thì chúng ta cứ thảo luận trước."

Những lời này của Liễu Tuấn thật ra trong quy củ nên cũng không ai nói được gì.

Trần Kỳ Mưu gật đầu: "Liễu tỉnh trường, hiện nay quả thực là có rất nhiều công tác quan trọng chờ an bài, không ít hạng mục của thành phố các nơi đề nghị câu trả lời của Chính phủ tỉnh. Chính phủ tỉnh vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng nên đã ảnh hưởng đến công tác phía dưới. Cho nên, tôi kiến nghị trên hội nghị ngày mai sẽ thương lượng những công tác này, nhanh chóng cho các đồng chí phía dưới một câu trả lời thuyết phục."

Liễu Tuấn khẽ nhíu mày.

Trần Kỳ Mưu quả nhiên cũng là một gốc rạ cứng, biết rõ Liễu Tuấn có thái độ đối với những hạng mục này, đã từng ngăn Lưu Phi Bằng một lần trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh và đã biểu lộ rất kiên quyết. Nhưng Trần Kỳ Mưu lại bừng tỉnh không biết, trực tiếp nhắc tới vấn đề này.

Thời gian Lưu Phi Bằng làm tỉnh trưởng, đồng chí Liễu Tuấn anh chỉ để ý gây sự, dù sao thì cán bộ phụ trách phía dưới chỉ biết giục Chính phủ tỉnh mau chóng đưa ra câu trả lời, ai cũng sẽ không đi làm phiền Liễu bí thư. Hôm nay bản thân anh đã nghiêm chỉnh làm tỉnh trưởng và sẽ phải đối mặt với những thúc giục này. Liễu tỉnh trường có thể lần thứ hai phủ quyết những hạng mục này, nhưng anh phải cho người ta một giải thích hợp lý, có thể không làm những hạng mục này, then chốt là anh phải có biện pháp tốt hơn để thúc đẩy nền kinh tế các nơi phát triển.

Thân là tỉnh trưởng, Liễu Tuấn sẽ không thể cứ chỉ lo "gây sự" với Lưu Phi Bằng, cũng phải đưa ra chút bản lĩnh để mà thuyết phục những cán bộ phía dưới chứ.

Sau khi Liễu Tuấn nhíu mày rồi lập tức lại giãn ra, thản nhiên nói: "Có thể, ngày mai chúng ta sẽ thương lượng việc này, tỉ mỉ phân tích lợi và hại, được và mất, cái có thể phê thì sẽ nhanh chóng trả lời, cái không thể phê thì sẽ cho họ lý do."

Trần Kỳ Mưu hơi gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi