TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hội toạ đàm kéo dài cho tới buổi trưa, Liễu Tấn Tài mời nhân viên tham dự hội nghị tại căn tin cơ quan của Ủy ban Cải cách và Phát triển dùng chung cơm trưa. Mọi người vui vẻ phụng mệnh, đây là an bài tạm thời, trong nghị trình hội nghị cũng không có hạng mục này, chỉ là khi tan họp vừa lúc đến giờ cơm nên thủ tướng mới có lời mời như vậy.

Căn tin có một nhà hàng nhỏ, thiết bị rất lịch sự tao nhã, chuyên cung cấp cho các lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Cải cách và Phát triển sử dụng. Mặc dù trong nhà các phó chủ nhiệm chính trong ủy đều có nhân viên nội trợ chuyên trách, nhưng không bài trừ khi lãnh đạo công vụ bận rộn cần phải ăn cơm tại căn tin của cơ quan.

Liễu Tấn Tài mời khách, là cơm công tác tiêu chuẩn, 4 món 1 canh. Cũng không đặc biệt phân phó gì khác, chuẩn bị cơm thức ăn ngay tại căn tin, cũng không có rượu, Liễu Tấn Tài phân phó chỉ dùng nước trà và nước trái cây để thay rượu, cùng mọi người cạn ly một cái, sau đó im lặng ngồi xuống ăn cơm. Khi đến bàn cơm, xưa nay Liễu Tấn Tài không nói nhiều, thủ tướng như vậy nên những người khác đương nhiên cũng im lặng, ai cũng không bắt chuyện lung tung.

Liễu Tấn Tài xưa nay ăn chỉ một chén đã no, lần này có lẽ là thay đổi chỗ ăn cơm nên ngoại lệ ăn thêm một một chén nhỏ.

Khi thấy Liễu Tấn Tài đã ăn xong, mọi người bất kể là ăn xong hay chưa cũng đều buông đũa.

Liễu Tấn Tài đứng dậy, nói: "Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn, vừa rồi việc trên Hội toạ đàm, mời mọi người sau khi trở lại hãy nắm chặt chứng thực!"

"Vâng, thủ tướng!"

Mọi người nhất loạt đồng ý.

"Được, mọi người từ từ dùng."

Liễu Tấn Tài khoát tay trực tiếp rời khỏi nhà hàng, Liễu Tuấn lập tức đi theo sau Liễu Tấn Tài. Xưa nay Liễu tỉnh trưởng ăn cơm rất nhanh, khi Liễu Tấn Tài ăn xong thì y đã ăn xong 4 chén từ lâu, lúc này đi theo cha cũng không cảm thấy đói bụng.

Những người khác thì đứng nhìn theo cha con Liễu gia rời đi.

Không đợi Liễu Tấn Tài phân phó, Liễu Tuấn trực tiếp cùng cha lên xe của mình, hai cha con sóng vai ngồi ở ghế sau. Tài xế khởi động xe, chạy thẳng về đại nội.

Đã lên xe, hai cha con cũng không nói chuyện mà đều tự nghĩ tâm sự của mình.

Ngoài biểu hiện thì Hội toạ đàm này đã tạo được tác dụng rất tốt, bầu không khí hội nghị rất hài hòa, những người tham dự hội nghị đều tỏ thái độ muốn phối hợp với chính sách điều tiết vĩ mô của quốc gia, khống chế tốt kinh tế tăng trưởng quá nhiệt ở các khu trực thuộc, kiên quyết thanh lý các hạng mục xây dựng trái luật, đối với các hạng mục trái luật nhiều lần cấm không được thì phải xử lý nghiêm đương sự và các cán bộ lãnh đạo trực tiếp.

Bao gồm cả thị trưởng Minh Châu Trịnh Hạo, đều là tỏ thái độ thế này, hình như cũng không nhất trí với thái độ của Vu Hướng Hoành.

Đương nhiên, điều này cũng không nói rõ được gì, dù sao chỉ là một Hội toạ đàm, tính chất câu thông cũng không cần hình thành nghị quyết gì. Trịnh Hạo dù sao không thể so với Vu Hướng Hoành, có "vốn" và can đảm hùng hậu dám ngay mặt chất vấn thủ tướng. Hắn cũng chỉ có thể ở chỗ này khúm núm gật đầu xưng phải, khi trở lại TP. Minh Châu vẫn là do Vu Hướng Hoành định đoạt, nên thế nào thì chính là thế đó.

Mọi người vốn tưởng rằng Liễu tỉnh trưởng sẽ phát biểu ý kiến tương đối "cấp tiến". Lần này các lãnh đạo tỉnh thành phố được mời tới tổ chức chỉ có Liễu Tuấn là cố định chấp hành chính sách của lão gia tử, những người khác đều không thể đáng tin. Tại trên hội nghị, Liễu tỉnh trưởng có dùng ngôn từ hơi kịch liệt, xao sơn chấn hổ cũng là điều tốt.

Nhưng Liễu Tuấn lại rất quy củ, khi phát biểu trên cơ bản không khác gì đám người Trịnh Hạo, khiến một số người thoáng có chút thất vọng.

Trong lòng Liễu Tuấn rất rõ, sự ủng hộ đối với lão gia tử nhà mình cũng không cần phải nói trên hội nghị làm gì.

Chiếc xe màu đỏ thẫm vững vàng chạy trên đường quốc lộ rộng rãi, rất nhanh đã đến đại nội.

"Ba, về nhà nghỉ ngơi một lúc đi."

Xe đậu ở trước cửa nhà rồi, Liễu Tuấn nhẹ giọng nói.

"Ừ."

Liễu Tấn Tài gật đầu, ông cũng có chút tâm sự muốn nói cùng Liễu Tuấn. Nếu như ngày hôm nay Liễu Tuấn không ở trên xe, khẳng định ông sẽ lại đi thẳng lên phòng làm việc xử trí công vụ.

Nguyễn Bích Tú thấy hai cha con dắt tay nhau vào nhà, không khỏi kinh hỉ, vừa cười vừa nói: "Ngày hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà lúc này ba con lại xuất hiện ở nhà thế này!"

Liễu Tuấn cười ha ha: "Ba, đồng chí lãnh đạo đề xuất phê bình với ba kìa, phải khiêm tốn tiếp thu đó."

Liễu Tấn Tài cười gật đầu: "Khiêm tốn tiếp thu khiêm tốn tiếp thu!"

Nguyễn Bích Tú thấy trong miệng Liễu Tấn Tài nói "khiêm tốn tiếp thu", nhưng dưới chân thì không ngừng nhắm phía thư phòng, lập tức không vui, nói: "Nếu muốn nói việc công thì cũng không cần đi thư phòng mà, ngày hôm nay khí trời tốt, không nóng, hai cha con đến sân mà ngồi đi, phơi nắng hít khí trời cũng tốt."

Liễu Tấn Tài nghe vậy lập tức dừng chân, cười nói: "Kiến nghị này cũng được, tôi khiêm tốn tiếp thu."

Nguyễn Bích Tú lúc này mới đổi giận làm vui: "Hai người đi trước đi, tôi sẽ bảo người mang trà qua sau."

Sân kỳ thực cũng không lớn, ở một góc sân dùng tre dựng một ngôi đình nhỏ, trên thân tre bò dầy dây leo chằng chịt, lá xanh rậm rạp, cấu thành một chòi nghỉ mát tự nhiên, bên dưới có một bàn đá và bốn ụ đá nhỏ. Hai cha con ngồi đối diện nhau, Liễu Tuấn kính cho phụ thân một điếu Xì-Gà.

Nguyễn Bích Tú tự mình bưng trà và trái cây qua, thấy thế bất mãn nói: "Tiểu Tuấn, sao con lại dụ dỗ ba con phạm sai lầm?"

Liễu Tuấn cười nói: "Mẹ, con thấy sức khỏe của ba vẫn còn rất tốt, mỗi ngày hút một hai điếu cũng không có vấn đề gì lớn đâu."

Ở trên vấn đề này thì Nguyễn Bích Tú cũng không phải dễ bị thuyết phục, lập tức phản bác: "Cũng không phải thứ tốt gì, hút nhiều hơn 1 hay ít hơn 1 thì có quan hệ gì? Sao con không khuyên ba mỗi ngày hút ít đi một điếu?"

Đạo lý này rất lớn, Liễu thủ tướng và Liễu tỉnh trưởng đều không lời nào để nói, chỉ phải xuất ra thủ đoạn "khiêm tốn tiếp thu kiên quyết không sửa", một bên mỉm cười gật đầu xưng phải, một bên nuốt mây nhả khói.

"Tiểu Tuấn, cùng ba nói vài đề tài thoải mái đi, đừng có mà bàn quốc gia đại sự mãi thế, để ông ấy thả lỏng một chút."

Trước khi đi Nguyễn Bích Tú lại phân phó.

"Vâng ạ!"

Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý.

"Ba, tình huống không được lạc quan, mấy tỉnh thành phố bên kia đã bắt đầu đại kiền khoái thượng, về phía ngân hàng cũng tương đối ủng hộ họ. Theo con được biết, có vài ngân hàng đã cho vay trái luật, ủng hộ một số hạng mục khởi công. Những hạng mục này rất nhiều luận chứng đều không phải chặt chẽ, hậu thị* cũng không phải khả quan, khi đã cho vay với số lượng lớn, đến lúc đó rất khó thu hồi, sẽ hình thành nợ chết. Tình huống này chúng ta phải khống chế!"
(*)hậu thị: thị trường về sau

Nguyễn Bích Tú vừa đi, Liễu tỉnh trưởng liền bỏ sau đầu lời hứa hẹn với mẹ mình, vừa mở miệng là quốc gia đại sự, hơn nữa còn là đại sự đặc biệt mẫn cảm.

Liễu Tấn Tài gật đầu: "Ừ, tình huống này ba cũng hiểu được, đặc biệt là bên Triệu Tuệ Anh, tương đối mở rộng, chỉ ngân hàng bên hắn mà số tiền thoát ra năm nay sẽ không ít."

Liễu Tuấn lãnh đạm nói: "Kẻ phá quấy như Triệu Tuệ Anh còn nghĩ phải nên bắt."

Triệu Tuệ Anh là chủ tịch kiêm thống đốc một ngân hàng thương nghiệp quốc hữu, trước đây từng công tác qua tại hệ thống tài chính ở TP.Minh Châu, là cán bộ chi chính bên kia, người ủng hộ kiên định cho lý luận "đại kiền khoái thượng" của Vu Hướng Hoành, không để ý tới tam lệnh ngũ thân của Quốc vụ viện và Ngân hàng Trung ương, dốc sức cho bọn Vu Hướng Hoành vay trái luật. Bên kia thậm chí có một dạo muốn cho hắn đảm nhiệm thống đốc Ngân hàng Trung ương, trực tiếp nắm trong tay quyền tài chính.

Liễu Tấn Tài không trực tiếp trả lời thuyết phục, trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Tối hôm qua, Trình Tân Kiến đột kích kiểm tra câu lạc bộ Cẩm Quan Thành, có phải là do con an bài không?"

"Sao ba biết?"

Liễu Tuấn cũng không phủ nhận.

"Mẹ đã nói cho ba biết, bà ấy có chút lo lắng, nói con đằng đằng sát khí, nhiều năm mà vẫn chưa từng thấy con như vậy. . .con vừa mới gây xung đột với Đào Tư Thanh rồi lại lập tức đi niêm phong công ty của hắn, cũng phải lo đến ảnh hưởng không tốt chứ."

Liễu Tấn Tài thản nhiên đáp.

Liễu Tuấn đáp: "Không có gì phải lo cả, cái gọi là ảnh hưởng cũng chỉ treo trên miệng thôi, có người nói xấu thì cũng có người nói tốt. Có một đạo lý kỳ thực rất đơn giản, địch nhân của mình càng ít thì người nói xấu về mình cũng càng ít."

Cho nên, biện pháp tốt nhất để tiêu trừ ảnh hưởng không tốt chính là triệt để tiêu diệt địch nhân của mình!

Liễu Tấn Tài nói: "Nói như vậy có chút cực đoan, chỉ có thể tương đối thôi. Có điều nghe nói Đào Tư Thanh và câu lạc bộ của hắn quả thực tồn tại vấn đề nhất định, hiệu quả tối hôm qua thế nào?"

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Hiệu quả cũng không tệ lắm, bắt mười mấy người phạm tội tại hiện trường. Câu lạc bộ Cẩm Quan Thành trên thực tế đã rất không sạch sẽ, Đào Tư Thanh đưa một số nữ minh tinh còn trẻ ở nơi đó mời chào khách hàng, chướng khí mù mịt. Sự kiện ẩu đả lần trước, một số kẻ có dụng ý xấu lợi dụng chỉ thị của chủ tịch Trị Quốc, khi xử lý nghiêng về một phía, thiên vị Đào Tư Thanh, kết quả hắn càng thêm lòng tin, cho rằng lão tử thiên hạ đệ nhất."

Chính là loại tâm tính "lão tử thiên hạ đệ nhất" này đã hại Đào Tư Thanh, thế cho nên hắn mới không biết trời cao đất rộng, ngang nhiên cạch tay đôi với Liễu Tuấn.

"Ừ, loại phương thức xử lý này quả thực có sự bất công. Cán bộ của cơ quan Công an ỷ thế hiếp người, tất nhiên là không tốt. Điều này sẽ khiến tụ điểm ăn chơi từ đó không người dám quản, rồi lại nảy sinh những vấn đề cực đoan khác. . . Triệu Tuệ Anh có phải là cũng hay qua lại mật thiết với Đào Tư Thanh này không?"

Theo Liễu Tấn Tài thấy, Liễu Tuấn tuyệt sẽ không chỉ bởi vì Đào Tư Thanh cản xe của mình mà "hạ sát thủ". Liễu thủ tướng vẫn rất hiểu con trai của mình, không có cá lớn thì tuyệt đối sẽ không quăng lưới bừa bãi. Chỉ một câu lạc bộ Cẩm Quan Thành làm sao có thể lọt vào trong mắt một tỉnh trưởng? Vị miễn quá đề cao Đào Tư Thanh rồi.

Cũng chỉ có Đào Đức Trân mới cho là cháu của mình là một đại nhân vật, có thể ngồi cùng mâm với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đáp: "Căn cứ sơ bộ lý giải, quan hệ giữa họ không bình thường. Tình huống gặp gỡ cụ thể thì phải qua kết quả thẩm vấn. Bọn Trình Tân Kiến sẽ có biện pháp, chỉ cần giữa Triệu Tuệ Anh và Đào Tư Thanh thật sự có qua lại về kinh tế, khẳng định có thể điều tra ra."

Liễu Tấn Tài liền gật đầu.

Vừa rồi luận điệu của Liễu Tuấn có quan hệ đến "ảnh hưởng", mặc dù có thiên vị, nhưng tại một số thời điểm đặc biệt thì lại là thủ đoạn hữu hiệu nhất.

Mặc dù Liễu Tấn Tài tính cách ôn hòa, tôn trọng 'giới cấp dụng nhẫn', nhưng có một đứa con trai cũng không ôn hòa, tràn đầy "ý chí chiến đấu", hơn nữa thủ đoạn lợi hại, mãnh sĩ dưới trướng như mây, đối với bên kia mà nói, cũng có thể coi là một loại thống khổ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi